Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 169



Hai tháng, Đại Đồng bị phá, Lưu Kiến cùng với bộ chúng còn lại chạy trốn về phía Bắc đến nơi người Hung Nô sinh sống, bị truy đuổi đến thành Đồi Đương và chết trong loạn quân.

Khi Lý Mục dẫn quân tiến vào thành, người Hung Nô khắp thành đều quỳ rạp xuống đất, run rẩy vì sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

Lương Quốc đã bị diệt như vậy.

Đây cũng là sự sụp đổ của chế độ thể chế hóa cuối cùng của các quốc gia được thành lập bởi người Hồ đã xâm chiếm Trung Nguyên sau Yết Hạ, Tây Kim, Bắc Yến.

Từ lúc triều Ngu an phận ở phương Nam tới nay, Trung Nguyên chia năm xẻ bảy, chìm trong luân hãm.

Sau bao nhiêu năm, bên trong triều đình bao gồm Đại Ngu, Nam Triều tuy cũng không thiếu có chí sĩ lần lượt Bắc phạt, nhưng trước sau lại không có người chiến thắng. Mãi cho đến khi Lý Mục xuất thế ngang trời, nay Yên Nhiên tạc công, nhất thống Trung Nguyên.

Tin tức này tựa như chắp cánh truyền tới Trường An, truyền tới Lạc Dương, lướt qua Trường Giang, truyền vào Kiến Khang, truyền khắp tám châu trăm quận Nam Triều một cách nhanh chóng.

Tiêu thất vẫn mang danh hoàng tộc cựu quan, nhưng giống như chiếc lá vàng cuối cùng bám trên cành khô trong mùa đông lạnh giá, đã chỉ còn tồn tại ở trên danh nghĩa.

Một triều đại mới sắp được thành lập, đây là xu thế tất yếu và là ý chí của nhân tâm hướng về. Bên trong thành Kiến Khang, mỗi người dân ở đây đều đang ngóng trông Lý Mục qua sông trở về.

Cuối tháng Hai, Lý Mục nam hạ, lúc đi qua Đại Đồng cố đô của Lương quốc thì dừng lại mấy ngày để bố trí phòng thủ biên giới phương Bắc.

Từ sau khi Lưu Kiến xưng đế tại đây đã bỏ ra số tiền khổng lồ bắt chước cung điện Hán xây dựng một cung điện đẹp đẽ xa hoa lộng lẫy để bản thân mình hưởng lạc. Trước đó khi chạy trốn, ông ta đã phóng hỏa thiêu hủy, cung điện đã bị hủy hoại quá nửa. Lần này trở về Lý Mục đi qua đây đã sai người dọn dẹp phế tích, muốn cải tạo cung điện cũ thành kho lương giới.

Mặc dù người Hung Nô chiếm giữ vùng đất này nhiều năm và nay đã bị trục xuất, nhưng vẫn còn rất nhiều người Hồ sinh sống ở phía bắc Nhạn Môn.

Lưu Kiến tuy đã chết nhưng Hung Nô chưa tuyệt. Để phòng ngừa hậu hoạn, hắn muốn lấy Đại Đồng làm trung tâm xây dựng các thị trấn quân sự ở nhiều pháo đài khác nhau để phòng ngự lâu dài.

Màn đêm buông xuống, hắn đứng ở sau lỗ châu mai trên đầu tường thành nhìn về phương Nam xa xôi, những hình ảnh của chuyện cũ trong quá khứ lần lượt hiện lên trong tâm trí.

Thiếu niên mất gia viên, đi theo mẫu thân vượt qua sông về phương Nam, đằng sau là loạn binh đuổi theo, tên bắn như mưa, cậu thiếu niên trơ mắt nhìn những người đồng hành bị bắn rơi xuống sông. Nước sông cuồn cuộn trong nháy mắt đã nuốt chửng toàn bộ tiếng kêu khóc và giãy giụa trong đó một cách không thương tiếc.

Rất nhiều năm sau, vào thời điểm này, nếu có thể gặp lại cậu thiếu niên của ngày ấy, rốt cuộc hắn cũng có thể nói một câu, thề nguyền năm xưa của cậu, ngày hôm nay tôi đã thực hiện được rồi.

Non sông tuy nhiều vết thương tàn phá, may mà muôn đời không phế, mà nay, bắt đầu từ từ xử lý sữa chữa.

Lý Mục tâm tư trập trùng, cầm lòng không được mở bàn tay ra, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay của mình, trên đó là vết sẹo mà năm xưa bị đinh sắt đâm xuyên qua để lại.

Một vị chấp sự trong quân đi đến thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc nhìn xuống lòng bàn tay đang mở ra của mình, không biết hắn đang nhìn gì, cũng không biết đang nghĩ gì, nên không dám mở miệng sợ quấy nhiễu hắn, chỉ đứng yên ở bên cạnh.

Lý Mục hỏi y có chuyện gì.

Chấp sự bẩm báo, lúc dọn dẹp cung điện thì phát hiện có tình huống khác thường ở trong một tòa lãnh cung.

Lãnh cung nằm ở góc Tây Bắc, khi mấy binh lính đi ngang qua một cung điện hoang vắng ít người đi qua, họ nghe thấy tiếng kêu kìm nén của một người phụ nữ từ bên trong truyền ra, họ đi vào trong đó, đằng sau bức màn phủ đầy mạng nhện nhìn thấy một cung nữ già đang nghẹn ngào khóc, trên chiếc giường là một cô gái đang nằm.

Cô gái này thoạt nhìn trông còn rất trẻ, bụng cao như sắp sinh con, tóc bù xù, khuôn mặt khô héo, đôi mắt đờ đẫn, nằm ngửa, nhìn chằm chằm vào mái nhà tối tăm của căn nhà. Lúc đầu cô ấy bất động như người chết, khi nhìn thấy quân lính tiến vào, khuôn mặt đờ đẫn đó lộ ra vẻ sợ hãi và xấu hổ, co rúm lại thành một quả bóng, toàn thân run rẩy, không ngừng lẩm bẩm và lặp lại điều gì đó trong miệng, dường như là phương ngữ Tiên Bi.

Binh lính nghe không hiểu hỏi cung nữ già. Cung nữ già cũng không phải người Hán, ngôn ngữ không thông. Binh lính nghi ngờ người phụ nữ trẻ này là người còn lại trong hậu cung của Lưu Kiến, liền đi thông báo cho chấp sự. Chấp sự tìm người hiểu ngôn ngữ Tiên Bi tới, bấy giờ mới hiểu cô gái kia đang nói gì, chính là “đừng chạm vào ta”, lại hỏi ra nghi vấn với cung nữ già, cuối cùng mới biết rõ thân phận của cô gái kia.

Thì ra cô gái này chính là Mộ Dung Triết công chúa Bắc Yến ngày đó hòa thân với Tây Lương.

Ngày hôm đó ở Tử Kinh Quan, Mộ Dung Thế bỏ đi, Lưu Kiến vốn đã chiến bại, lại biết được Mộ Dung Triết đã chạy trốn thì nổi cơn tam bành, sau khi bắt về lại thì tìm mọi cách lăng nhục cho hả giận, kế đó phát hiện cô ấy có thai liền mang về Đại Đồng, cho vào lãnh cung.

Hai tháng trước, Đại Đồng bị phá, lúc Lưu Kiến chạy trốn đã vứt bỏ Mộ Dung Triết khi ấy đang mang thai.

Sau khi trải qua sự tra tấn vô nhân đạo như vậy, Mộ Dung Triết lâm bệnh nặng, trở thành một xác chết biết đi, dưới sự chăm sóc của cung nữ già không chạy trốn này, cô ấy và cái thai trong bụng kéo dài hơi tàn cho đến hôm nay.

Mộ Dung Triết đã từng là công chúa Bắc Yến, mà hiện giờ Mộ Dung Tây thủ lĩnh của bộ tộc Mộ Dung Tiên Bi đã thần phục với Lý Mục, bản thân chấp sự không thể làm chủ, bèn tới đây thông báo để Lý Mục quyết định.

Lý Mục cảm thấy khá là bất ngờ, không nghĩ tới cô gái Mộ Dung gia từng quỷ kế đa đoan hành sự không từ thủ đoạn ngày hôm nay sẽ bị bỏ lại ở đây, rơi vào tình trạng này.

Hắn trầm ngâm rồi nói:

– Gửi tin cho Mộ Dung Tây, kêu ông ta phái người tới nơi này xử lý đi.

Chấp sự vâng dạ rồi đi.

Lý Mục cúi đầu lại nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay mình.

Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm, hắn cũng từng chưa bao giờ tin câu nói một lần uống một miếng ăn đều là tiền định này, nhưng vận mệnh định sẵn hắn thật sự đã may mắn cỡ nào.

Một năm đó, thiếu niên vượt sông mà đến kia bị đóng đinh ở bên ngoài trang viên, đang lúc tuyệt vọng tột độ thì chiếc xe trâu chở bé gái không nhanh không chậm đi qua, dọc đường để lại âm thanh leng keng êm tai của tiếng chuông trâu.

Ngày hôm nay sau nhiều năm, nhớ lại ngày đó, nếu như xe trâu đó đi con đường khác, hoặc đi sớm hơn hoặc muộn hơn, có lẽ hắn đã chết rồi. Lại có lẽ, hắn dù may mắn còn sống, nhưng bên trong nhân sinh của hắn sẽ không có sự xuất hiện của nàng nữa.

Hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có nàng.

Ông trời đã quá ưu ái hắn, ngày hôm đó không có một giây phút nào là sớm cũng không một giây phút nào quá muộn, đúng lúc đó cô bé đi ngang qua trước mặt hắn, nhìn ra ngoài góc cửa sổ xe bò, quay lại nhìn về phía hắn.

Chính cái nhìn đó đã trói buộc hai đời của hắn với cô gái tên Lạc Thần, cho dù kiếp trước có bao nhiêu tiếc nuối thì kiếp này cũng đã được bù đắp hoàn toàn.

Trước mắt hắn hiện ra cảnh nàng nắm lấy tay mình áp đôi môi mềm mại vào phần lòng bàn tay bị thương của hắn và hôn lên đầy yêu thương.

Hắn chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, như thể một lần nữa có thể cảm nhận được hơi ấm từ nụ hôn môi nàng để lại trong lòng bàn tay mình ngày hôm đó.



Việc đã xong, mọi thứ đã định.

Hắn nhớ nhung nàng, hận không thể chắp cánh mà mau chóng trở về bên nàng.

……

Cuối tháng 3 năm nay, Lý Mục vượt sông trở về Kiến Khang.

Cao Dận, Tưởng Thao trước đó đã trở về phương Nam, quan viên triều đình, quận thủ các nơi không dưới ngàn người đều đổ ra khỏi thành.

Người dân đổ xô ra khỏi nhà, xếp hàng dài trên đường để chào đón hắn, trên khuôn mặt họ tràn đầy sự kính sợ, kỳ vọng và khao khát triều đình mới và những chính sách mới sắp tới.

Lý Mục gặp Cao Hoàn tới đón mình, câu đầu tiên là hỏi về Lạc Thần. Khi biết nàng không ở trong thành mà khoảng thời gian này vẫn luôn ở trên Bạch Lộ Châu thì lập tức quay đầu ngựa muốn đi Bạch Lộ Châu.

– Tỷ phu ơi.

Cao Hoàn gọi hắn.

Lý Mục quay đầu lại nhìn cậu, hỏi cậu có chuyện gì.

– A tỷ…

Nói được nửa chừng, cậu nhìn Lý Mục hiển nhiên là suốt đêm lên đường quay về, tưởng tượng đến phản ứng sẽ có mà khi huynh ấy gặp lại a tỷ, cậu lại cố kìm nén lại, cười hì hì nói.

– A tỷ rất nhớ huynh đó ạ. Biết huynh sắp về chắc là mấy ngày qua đều không ngủ được. Huynh mau đi đi, đừng để a tỷ của đệ chờ lâu.

Trực giác cho Lý Mục biết Cao Hoàn có việc gì đó giấu mình, chỉ là quá sốt ruột muốn được nhìn thấy Lạc Thần ngay lập tức, nên cũng không hỏi gì thêm với cậu chỉ nghi hoặc liếc cậu một cái rồi phóng ngựa đi ngay.

Hắn phóng ngựa rất nhanh, chỉ mất thời gina nửa nén hương đã tới bến đò, lên thuyền trên sông dần dần tới gần Bạch Lộ Châu. Thủ vệ phát hiện ra thấy là hắn trở về thì mừng rỡ tiến lên bái kiến, lại muốn chạy vào thông báo nhưng bị Lý Mục ngăn lại, bảo rằng không cần kinh động đến phu nhân, tự mình sẽ đi vào.

Ở thành Kiến Khang hôm nay hầu như mọi người đều bước ra khỏi nhà, đường phố tấp nập người qua lại, náo nhiệt như đang tổ chức lễ hội, nhưng ở đây, trên hòn đảo lại hoàn toàn yên tĩnh.

Vào cuối mùa xuân vào tháng Ba, những cánh hoa anh đào nở rộ, ong bướm bay qua những bông hoa, phía trên dòng sông, một đàn cò bay từ xa, thỉnh thoảng chúng lại phát ra những tiếng kêu rõ ràng và trong trẻo, âm thanh ríu rít rõ ràng, càng làm tăng thêm sự yên tĩnh.

Cánh cửa lớn kia ở ngay phía trước cách đó không xa.

Mấy năm nay, thời gian vô tình trôi qua trong bao lần chia ly rồi đoàn tụ với nàng, lại bên nhau rồi lại chia ly. Nhưng lần này đối với Lý Mục mà nói, có chút khác thường ngày.

Tân triều được thay thế, chế độ đăng cơ được xây dựng, làm hoàng đế của thiên hạ này, tất cả đều đã như nước chảy thành sông, hợp với lẽ thường. Nhưng trước khi khoảnh khắc đó đến, hắn muốn có nàng ở bên cạnh, cùng nàng tiến vào Kiến Khang, nhận được sự tôn sùng của mọi người và trở thành hoàng đế và hoàng hậu của thiên hạ này.

Không có nàng, sẽ không có hắn của hôm nay.

– Phu nhân nên vào đi thôi. Hôm nay dù Lý lang quân có trở về thì bên Kiến Khang kia có nhiều người nhiều việc đang đợi ngài ấy, chắc là sẽ không về sớm đâu.

– Ta không mệt. Ở mãi trong phòng buồn bực lắm, ta muốn đứng ở đây một lát rồi mới vào…

Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ cách bức tường hoa trước mặt rơi vào trong tai.

Tâm tình Lý Mục kích động và hưng phấn tột độ. Tất cả mệt nhọc tích tụ sau chuyến đi mấy ngày qua đều rời bỏ hắn ngay khi nghe thấy giọng nói của nàng.

Hắn biết nàng ra ngoài là để ngóng chờ mình về, đang muốn bước nhanh hơn để gặp nàng thì lại nghe thấy tiếng cười và tiếng nói của thị nữ:

– Ôi dạo này đúng là chuyện vui liên tiếp nha. Mấy ngày trước trưởng công chúa có gửi thư về nói đại gia thương thế đã khỏi hẳn rồi, mấy hôm nữa sẽ trở về. Trong nhà có thêm Thất Lang, qua mấy tháng nữa chờ phu nhân cũng sinh rồi thì càng náo nhiệt hơn. Càng không cần nói Lý lang quân cũng trở về nữa. Hôm nay trong thành không biết náo nhiệt đến mức nào…

Bước chân của Lý Mục khựng lại một chút rồi mới phản ứng, tức thì cả người ngây dại, như không tin được vào tai của mình, bỗng nhiên hắn nhớ tới biểu cảm mang chút trêu chọc của Cao Hoàn lúc gọi mình lại vừa rồi, cuối cùng thì đã hiểu hết, tim chợt đập nhanh hơn, không ngừng nảy trong lồ ng ngực.

Thê tử đang mang thai con của hắn.

Hắn sắp làm phụ thân rồi!

Lý Mục bị loại cảm giác tuyệt vời này ôm chặt, tâm tình kích động vui sướng vô cùng.

Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, tiếp tục bước nhanh về phía phát ra âm thanh, hận không thể vòng qua bức tường hoa, ngước mắt lên nhìn về phía trước.

Một mỹ nhân cùng với thị nữ hầu ở bên cạnh đang dựa vào cửa.

Nàng mặc một chiếc xuân sam màu trắng nhạt, trên tay áo có thêu vài bông hoa anh đào để phù hợp với khung cảnh, chiếc váy rất rộng rãi nhưng không thể che đi phần bụng dưới hơi nhô ra của nàng.

Nàng đang mỉm cười, trên má hiện lên một đôi lúm đồng tiền, giống như một khung cảnh dịu dàng và yên bình, khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.

Ánh mắt Lý Mục chậm rãi di chuyển từ bụng nhỏ đến trên mặt nàng, nhìn chằm chằm vào nàng để rồi không thể rời mắt đi được.

Lạc Thần đang nhìn về phương hướng Kiến Khang, nghĩ đến cuộc đoàn tụ với cha mẹ và em trai, cùng cảnh tượng Lý Mục trở về hoành tráng, trong lòng cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, theo bản năng mà đầu lại, ánh mắt như bị đóng đinh tại chỗ.

Lý Mục không biết đã trở về từ lúc nào đang đứng ở cách mình chỉ hơn mười bước bên ngoài bức tường hoa kia.

Người đàn ông này trên người hắn còn nhuộm vẻ phong trần đi đường xa, ánh mắt nhìn mình sáng ngời có thần.

– Lang quân ơi!

Lạc Thần không nghĩ tới Lý Mục mà nàng ngày nhớ đêm mong lại xuất hiện ở nơi này nhanh như vậy, mừng rỡ hạnh phúc vô cùng, gọi hắn thành tiếng, theo bản năng mà chạy về phía hắn.

Lý Mục cười tươi bước nhanh tới đón nàng, chỉ vài cái sải bước lên bậc thang mở rộng vòng tay ra ôm lấy thê tử vào lòng, siết chặt lấy.

……



Màn đêm lại lần nữa buông xuống che trời lấp đất, bao phủ cả tòa thành trì.

Bên trong cung Kiến Khang, trong một tòa hậu điện ánh đèn dầu ảm đạm, chiếu rọi từng khuôn mặt tuyệt vọng và ủ ê ở trong đó.

Lưu Huệ lúc chạng vạng nhận được mật chiếu của Cao Ung Dung, ra lệnh ông ta vào cung. Vốn dĩ ông ta không muốn đi, nhưng mà chiếu lệnh đã đưa đến, suy nghĩ kỹ cuối cùng ông ta vẫn ra cửa đi từ cửa hông hoàng cung lặng lẽ đi vào nơi này.

Cao Ung Dung đổ bệnh từ lâu rồi, trước đó nghe nói có một lần bệnh tới mức như phát điên lên, nhưng tối nay ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt, người gầy rộc đi ra thì tinh thần có vẻ rất tốt – thậm chí có thể nói là tốt đến khác thường.

Chị ta ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt âm trầm, đôi mắt sáng rực.

Những người tới ngoại từ Lưu Huệ còn có mấy thân vương tông thất. Mấy người nhìn nhau rồi hành lễ bái kiến Cao Ung Dung – rốt cuộc thì, chỉ cần một ngày Lý Mục chưa đăng cơ thì địa vị của chị ta vẫn ở đó, vẫn là thái hậu Nam Triều.

Lưu Huệ hành lễ qua loa xong, liền hỏi Cao Ung Dung triệu mình vào cung là có việc gì.

Ánh mắt của Cao Ung Dung đảo qua từng khuôn mặt, nghiến răng nói:

– Mấy người các ngươi luôn được ta trọng dụng. Hiện giờ triều đình đang nguy như chồng trứng, phản tặc Lý Mục rất hung hãn. Các ngươi cần phải tận trung giúp ta trừ khử Lý Mục, không được phép thoái thác.

Chị ta vừa nói xong, mấy tông thất rụt đầu rụt cổ, không nói gì.

Lưu Huệ nhớ tới cảnh tượng chờ đợi Lý Mục vào thành lúc ban ngày, trong lòng càng khinh thường Cao Ung Dung, thoái thác nói:

– Hắn binh hùng tướng mạnh, lại lập công lớn Bắc phạt, đừng nói dân chúng ủng hộ, ngay cả huynh đệ bổn gia của thái hậu cũng tán thành hắn. Thái hậu kêu bọn thần tới thì có tác dụng gì. Đại thế đã mất, không bằng đi theo hắn thì hơn. Tương lai thái hậu không chừng còn giữ được vinh hoa phú quý, cần gì phải làm việc thừa thãi?

Cao Ung Dung nổi giận, vỗ mạnh vào bàn, huyết sắc trên mặt rút hết, môi tái xanh run run quát lên:

– Lưu Huệ, ngươi thật to gan dám ngỗ nghịch với ta. Bệ hạ là con ruột của ta, bình thường nghe lời ta nhất. Chỉ cần ta nói một câu với nó, muốn cái đầu ngươi dễ như trở bàn tay! Ngươi cho là ta không dám giết ngươi hay sao?

Mấy tông thất lộ vẻ ngạc nhiên, lại liếc nhìn nhau, đầu càng cúi thấp xuống, không rên lấy một tiếng.

Lưu Huệ thấy hai mắt chị ta sáng quắc, cũng dần dần phát giác có gì đó không đúng, liền đáp có lệ:

– Thần có tội…Nhưng không biết thái hậu có biện pháp gì để xử lý kẻ địch không ạ?

Vẻ mặt của Cao Ung Dung bấy giờ mới hòa hoãn một chút, ánh mắt lộ rõ sự phấn khích, đè thấp giọng nói:

– Ta muốn ngươi đi gặp Lý Mục, nói ta tự nguyện thoái vị, ngươi dỗ dành cho hắn vui lên vào, nhân lúc hắn lơ là thì ngươi đâm một đao giết hắn cho ta. Chỉ cần hắn chết, ta sẽ bảo bệ hạ phong ngươi làm tể tướng. Lão già Phùng Vệ ngu xuẩn kia chẳng được cái tác dụng gì.

Lưu Huệ thử thăm dò nói:

– Hình như bệ hạ đã băng hà rồi mà? Thái hậu dựa vào cái gì để bệ hạ phong thần làm tể tướng ạ?

Cao Ung Dung mặt tái mét, giận giữ:

– Nói bậy. Ai nói Đăng nhi băng hà? Ngươi dám nguyền rủa bệ hạ, có phải ngươi chán sống rồi không?

Lưu Huệ cuối cùng đã khẳng định Cao Ung Dung sợ là đã bị rối loạn thần trí rồi. Tức thì vừa đáp có lệ vừa xoay người rời đi. Mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau đến gần, chưa kịp quay đầu lại đã bị Cao Ung Dung hung hãn đẩy ngã xuống đất.

– Lưu khanh, ngươi không nghe theo ta muốn đi mật báo lấy lòng Lý Mục có đúng không?

Ông ta quay lại, thấy Cao Ung Dung nhìn xuống mình, hai mắt âm u, giọng âm trầm.

Ánh nến mờ ảo bị gió thổi từ góc đại sảnh thổi qua, đung đưa vài cái chiếu lên làm dáng vẻ của chị ta trông càng thêm quỷ dị.

Sở dĩ tối nay Lưu Huệ còn đi tới nơi này đúng là có ôm tâm tư muốn thám thính ý đồ của chị ta rồi sau đó đi tố giác với Lý Mục để nhận được tín nhiệm của tân quân. Thấy mục đích đã bị chị ta chọc thủng, lai bị đẩy ngã xuống đất, chẳng còn kiêng kỵ gì nữa chửi lên:

– Con đàn bà điên này, đến giờ vẫn còn ôm mộng xuân thu hả. Trước kia nếu không phải ngươi vô năng, hại ta bị chôn sống, mất hết gia tài của cải. Giờ ngươi còn ép ta đi giết Lý Mục hả? Ngươi coi Lý Mục là gì? Ngươi muốn điên tự điên đi.

Nói xong, ông ta bò dậy xoay người muốn đi ra ngoài, ai ngờ còn chưa đi được vài bước, phía sau lưng chợt lạnh buốt, tiếp đó, một cơn đau đớn xuyên tim từ vị trí kia lan truyền khắp toàn thân.

Lưu Huệ cứng đờ tại chỗ chậm chạp quay đầu lại, mới biết một thanh chủy thủ c ắm vào sau lưng mình.

Cao Ung Dung nắm chặt thanh chủy thủ kia, cười lạnh nói:

– Ngươi đã biết bí mật của ta nhưng lại không làm việc cho ta, phản bội ta. Muốn chạy à? Không dễ như vậy đâu. Ngươi đi chết đi.

Chị ta rút thanh chủy thủ ra, lại nghiến răng tiếp tục đâm Lưu Huệ, vừa đâm vừa cười to.

Máu theo động tác của chị ta từ trong cơ thể Lưu Huệ chảy ra không ngừng.

Lưu Huệ ra sức giãy giụa, cuối cùng chạy thoát khỏi chủy thủ của Cao Ung Dung, lảo đảo chạy ra cửa điện, chạy được vài bước lại bị đuổi theo, đâm một dao nữa, lại lần nữa đổ gục xuống đất, đụng phải giá cắm nến kia.

Nến rơi xuống đất, đốt vào màn trướng, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn.

Cao Ung Dung nghiến răng kèn kẹt, tiếp tục vung cây dao đâm lung tung.

Lưu Huệ bò dưới đất, dưới thân kéo ra một vệt máu dài.

Mấy tông thất ở đây bị cảnh tượng phát sinh đột ngột này làm cho sợ ngây người. Thấy Cao Ung Dung ánh mắt dữ tợn, múa may chủy thủ, đâm liên tục vào Lưu Huệ dưới đất như kẻ điên, đột ngột quay đầu lại hai ánh mắt như bắn về phía mình, người nào cũng sợ đến hồn bay phách tán, nào dám ở lại nữa, cả đám bỏ chạy tán loạn.

Tiếng kêu gào đau đớn của Lưu Huệ tràn ngập căn phòng đang bốc cháy và kéo dài rất lâu.

Hết chương 169

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv