Kể từ khi Mộ Dung Triết bị đưa vào nhà lao thì tình trạng trông như một kẻ câm, suốt ngày ngồi quay mặt vào tường không nói một lời, cũng chưa bao giờ tiết lộ thêm một câu chi tiết nào về tung tích của trưởng công chúa.
Thậm chí mấy ngày trước, khi lính canh truyền tin cho cô ấy rằng Mộ Dung Thế đã bại trận và phải rút lui về phía Bắc sông Hoàng Hà, cô ấy không hề có phản ứng gì, như thể là người đứng ngoài cuộc.
Lần duy nhất thất thố theo như người trông coi nói phát sinh vào ban đêm ngay khi biết được tin tức kia.
Đêm khuya hôm đó, người trông coi dường như thoáng nghe thấy tiếng kêu kìm nén nước mắt phát ra từ phòng giam, chờ khi đi qua đó xem xét thì đã thấy cô ấy khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt và thờ ơ như ban đầu. Cho nên ngày hôm nay nghe cô ấy đột nhiên lên tiếng yêu cầu như thế đã lập tức đi thông báo ngay.
Mộ Dung Triết không hề bị ngược đãi nhưng lại gầy ốm đi nhiều so với lúc trước, sắc mặt tái nhợt. Cô ấy đang nhắm mắt ngồi dựa vào tường, nghe bên ngoài có tiếng bước chân thì mở mắt ra, nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối ngoài cửa, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng.
– Cô muốn gặp ta là có chuyện gì?
Lý Mục cũng không kêu người mở cửa phòng giam, hắn chỉ đứng ở ngoài cửa sắt hỏi.
Mộ Dung Triết yên lặng nhìn hắn, hồi lâu sau khoé miệng hơi nhướng lên.
– Còn nhớ ngày đó tôi phụng lệnh thúc phụ đến truyền tin cho ngài, thoáng cái đã qua mấy năm, ngày hôm nay gặp lại tướng quân vẫn oai hùng như thế, mà tôi lại trở thành tù nhân của ngài.
Giọng cô ấy khàn khàn, nét mặt tựa như tự giễu, lại tựa như cảm thán.
Ánh mắt Lý Mục xuyên qua lưới sắt rơi vào mặt cô ấy, ánh mắt bình tĩnh.
– Mộ Dung công chúa, nếu cô đã nghĩ thông suốt, hãy nói ra tung tích của trưởng công chúa, đợi bà ấy bình an trở về, ta sẽ tha cho cô một mạng. Nếu cô còn mục đích khác thì không cần uổng phí tâm cơ đâu.
Mộ Dung Triết ngước đôi mắt lên nhìn chằm chằm Lý Mục, nói:
– Tuy rằng tôi đã bắt bà ấy, nhưng ngài chớ quên ngày đó nếu không phải vừa lúc có tôi ở đó, với tình cảnh khi ấy chưa chắc bà ấy có thể sống sót được. Huống chi mấy năm nay tôi chăm sóc bà ấy như mẹ mình, chưa từng làm hại bà ấy cả. Đây là những gì mà ngài báo đáp tôi hay sao?
Lý Mục lạnh lùng nói:
– Người Hồ tuy cũng là người như lại không hiểu nhân đạo, càng không nói đến lễ nghĩa. Có những kẻ áo mũ chỉnh tề cũng chỉ biết tâm thuật mà không biết liêm sỉ. Mộ Dung công chúa, cô chính là một trong số đó.
– Ngày đó ta đã từng cảnh cáo cô đừng có dùng khuôn mặt phu nhân ta nữa. Cô cũng biết tại sao đến hiện tại cô vẫn được giữ lại mạng sống và được đãi ngộ như này không?
– Nói thật cho cô biết, tốt nhất cô nên nói tỉ mỉ về tình hình trưởng công chúa, mà cô không nói cũng không sao. Mộ Dung Thế giam giữ bà ấy nhiều năm, dĩ nhiên là muốn dùng bà để áp chế ta. Thất bại hôm nay của gã, nếu như ta đoán không sai, không lâu nữa gã sẽ đẩy bà ra ngoài. Chỉ cần bà xuất hiện, ta nhất định cứu được bà ấy. Cô cũng đừng cho rằng bản thân mình quan trọng như tưởng tượng, thiếu cô thì không được. Đã tha mạng cho cô rồi, cô còn muốn thế nào?
Trên khuôn mặt Mộ Dung Triết lộ ra một tia thảm hại không che giấu được, yên lặng một lát, như là cuối cùng đã bình tĩnh lại, thấp giọng nói:
– Những gì lúc trước ngài nói, tôi không dám quên. Ngài nói đúng, tôi mặt dày vô sỉ. Nhưng mà tôi không thể không làm.
Cô ấy từ từ đứng lên.
– Chắc phu nhân ngài có đi theo cùng đúng không? Nếu phải, có thể cho phép tôi đơn độc nói chuyện với cô ấy không?
Lý Mục nói:
– Cô có gì muốn nói thì cứ nói với ta là được.
Mộ Dung Triết nói:
– Sự việc liên quan đến mẹ con trưởng công chúa, tôi chỉ nói cho phu nhân ngài thôi.
Lý Mục nhíu mày, nét mặt lộ vẻ không vui, vốn dĩ không muốn phản ứng, nhưng biết Lạc Thần rất quan tâm đ ến mẫu thân, chỉ là không muốn bộc lộ ở trước mặt mình nhiều mà thôi. Hắn lạnh lùng nhìn Mộ Dung Triết hồi lâu, cuối cùng quay đầu lại phân phó một tiếng.
Tùy tùng đi rồi, chẳng mấy chốc đã dẫn Lạc Thần đang nghỉ ngơi bên ngoài tiến vào.
Lý Mục bước lên đón, thuật lại yêu cầu của Mộ Dung Triết với nàng, thấp giọng nói:
– Nàng không cần đi vào, cứ ở bên ngoài thôi. Ta ở bên cạnh. Nếu có việc thì hô to lên.
Lạc Thần gật đầu, lấy lại bình tĩnh bước đến bên ngoài nhà giam giam giữ Mộ Dung Triết, đứng ở bên ngoài cửa sắt.
Mộ Dung Triết ngoại trừ lúc ban đầu có nói một chút về tình hình của trưởng công chúa, về sau thì không hé nửa câu. Ngày hôm nay cuối cùng cũng chịu mở miệng. Nàng nghĩ đến mẫu thân và em trai mà mình chưa gặp mặt kia, trong lòng thấy khổ sở, đồng thời cũng rất chờ mong.
Cô mong mỏi cỡ nào mẫu thân và em trai mau chóng được cứu trở về, phụ thân cũng trở về nhà, gia đình được đoàn tụ và không bao giờ bị chia cắt nữa.
– Mộ Dung công chúa, phải như thế nào cô mới bằng lòng nói ra tung tích mẫu thân ta?
Lạc Thần biết cô ấy nhất định nói điều kiện với mình, tuy rằng còn chưa biết cô ấy muốn gì, cho nên bèn lên tiếng trước.
Mộ Dung Triết nhìn chăm chú vào Lạc Thần một lát, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
– Lý phu nhân, nói tới tôi nghĩ cô sẽ không tin đâu. Bắt đầu từ khi tôi có trí nhớ,những năm gần đây, khoảng thời gian thoải mái nhàn nhã nhất của tôi chính là thời gian bị giam trong nhà lao này.
Thấy Lạc Thần ngẩn ra, cô ấy cười tự giễu, nụ cười đầy vẻ ảm đạm.
– Từ nhỏ tôi đã không có mẹ, bắt đầu từ bảy tuổi đã được gia tộc lựa chọn phải thường xuyên huấn luyện khắc nghiệt, chịu đủ cực khổ. Mộ Dung Thế không phải là người anh ruột của tôi, nhưng mà lúc tôi còn nhỏ, thì huynh ấy là người duy nhất đối tốt với tôi. Đây là cũng nguyên nhân mà về sau này tôi sẵn sàng làm mọi việc vì huynh ấy. Lần này vì để trợ giúp huynh ấy làm được việc lớn, tôi giả trang thành cô đi vào Trường An. Không ngờ rằng cuối cùng chẳng những không thành, bị thất bại trong gang tấc mà ngay cả bản thân cũng rơi vào hoàn thành như này.
– Các người cho rằng tôi rất chán nản, chỉ muốn nhanh chóng thoát đi có phải không? Các người sai rồi.
– Tôi lại cảm thấy an tâm chưa từng có. Những năm qua, tôi gần như đã tận hết khả năng của mình để báo đáp huynh trưởng. Việc không thành, là vì ý trời, mà không phải tôi không tận lực.
– Từ rất lâu trước kia, huynh trưởng từng nói với tôi, huynh ấy đã đồng ý với một người sẽ không tàn sát dân trong thành, cho nên ngày đó đánh hạ được Lạc Dương, huynh ấy dù hận thù tòa thành đó nhưng lại không giết một người nào. Nhưng tôi lại biết, huynh ấy sẽ có an bài khác. Huynh ấy không tự tay tàn sát dân trong thành, nhưng huynh ấy vẫn hận thù người dân trong thành Lạc Dương, bọn họ đáng bị trừng phạt. Còn Lý lang quân của cô, ngài ấy càng là kẻ địch lớn nhất trong đời này của huynh trưởng tôi. Khắp thiên hạ này, về ân oán cá nhân, huynh ấy và ngài ấy đều không đội trời chung.
Hai mắt cô ấy nhìn Lạc Thần, nhìn từ tóc nàng rồi đến chân, khóe mắt dần dần đỏ hồng lên.
– Lý phu nhân, có đôi khi tôi rất hâm mộ cô. Cô xuất thân hào môn thế gia Nam Triều, lại được gả cho một người đàn ông như Lý lang quân. Còn tôi luôn làm những hành vi ti tiện, bị Lý lang quân coi khinh, nhưng tôi không phải là người không có trái tim. Lý lang quân là người đàn ông đầu tiên mà cuộc đời này tôi ngưỡng mộ.
– Ngày ấy, khi tôi biết được kế hoạch dẫn nước ngược của huynh trưởng bị Lý lang quân cản trở, tôi thật sự không biết khi đó tôi là thất vọng hay là nhẹ nhõm nữa…
Cô ấy đột nhiên rơi nước mắt.
Trong nhà lao yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở của một người phụ nữ.
Lạc Thần yên lặng một lát, nói:.
– Mất bò mới lo làm chuồng, biết sai sửa sai cũng chưa muộn. Cô đã biết hổ thẹn, sau này nên làm thế nào tự trong lòng cô biết rõ.
Mộ Dung Triết ngẩng đầu lên.
– Đây cũng là lý do mà hôm nay tôi muốn gặp Lý lang quân và phu nhân. Huynh trưởng tôi trước đây tuy rằng đã thất bại, nhưng mà huynh ấy tuyệt đối sẽ không dừng tay đâu. Nếu như tôi đoán không sai, hiện giờ huynh ấy sẽ liên hợp với Lưu Kiến người Hung Nô giáp công Trường An, nhằm chiến một trận nữa. Mà Lưu Kiến kia trước đây từng muốn cầu thân với tôi nhưng bị tôi cự tuyệt. Tôi đã cầu xin huynh trưởng đừng gả tôi đến Tây Lương. Huynh ấy đã đáp ứng tôi rồi. Nhưng mà tình hình hiện tại đã khác xưa, với sự hiểu biết của tôi, huynh ấy chắc chắn đã đổi ý, sớm hay muốn cũng sẽ dùng trưởng công chúa uy hiếp Lý lang quân để đổi tôi về, đưa tôi đi Tây Lương giao cho Lưu Kiến, nhằm đạt được mục đích liên kết xuất binh.
Trong mắt cô ấy hiện lên tia căm ghét sâu sắc.
– Người Hung Nô kia luôn khiến người ta buồn nôn, tôi thật sự không muốn gửi gắm mình cho người đó.
– Từ lâu tôi đã hiểu, với huynh trưởng tôi, tôi chẳng qua chỉ là một công cụ để huynh ấy lợi dụng mà thôi. Thúc phụ tôi thời trẻ bởi vì công cao chấn chủ mà bị bắt rời đi Long Thành, khi đó tôi vừa mới sinh ra không lâu. Về sau mấy năm nay, thúc ấy tuy vẫn luôn đề phòng huynh trưởng tôi nhưng chưa từng hạ sát thủ với huynh ấy, cũng đối xử với tôi rất tốt. Ngày đó huynh trưởng dùng kế mà gi ết chết thúc phụ, bỏ mặc thi thể, mặc kệ những người hận thù thúc phụ chặt xác thúc ấy, tôi đã vì thế mà thấy lạnh sống lưng. Nếu không phải tôi ngăn cản kịp thời thì chỉ sợ thúc phụ đã chết không được toàn thây rồi. Huynh trưởng đối đãi với thúc phụ như thế, vì báo thù mà ngay cả tính mạng bản thân cũng không màng, huống chi là tôi? Những năm gần đây, tôi đã làm không ít việc cho huynh ấy, hiện giờ tôi muốn bứt ra, cũng không tính là có lỗi với huynh ấy.
– Lý phu nhân, trong gia huấn của Mộ Dung thị, không có hai nghĩa tín nghĩa. Có, chỉ là để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Với tâm kế của huynh trưởng tôi, hận thù Lý lang quân rất sâu, dù là huynh ấy lấy trưởng công chúa để đổi tôi về, thì đó cũng không chỉ đơn giản là một cuộc trao đổi.
– Chỉ cần cô đáp ứng một chuyện với tôi, tôi bảo đảm tôi sẽ dốc hết sức lực để đưa mẹ con trưởng công chúa bình an trở về.
– Là chuyện gì?
Mộ Dung Triết nhìn Lạc Thần, chậm rãi nói:
– Ở trước mặt phu nhân, tôi không dám che giấu khát vọng của mình. Nếu phu nhân có thể đáp ứng, đợi sau khi sự việc thành công, hãy thu nhận tôi, chăm lo cho cuộc sống của tôi. Tôi xin thề với trời, tôi sẽ bỏ tà theo chính, dốc hết toàn lực trợ giúp Lý lang quân đạt thành đại sự.
Tuy cô ấy không nói rõ ra nhưng làm sao Lạc Thần lại không hiểu.
Nàng không ngờ rằng Mộ Dung Triết lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp đưa ra điều kiện như vậy trước mặt mình. Nàng theo bản năng muốn cự tuyệt. Còn chưa kịp nói, lại nghe Mộ Dung Triết nói tiếp.
– Trong khoảng thời gian này tôi đã nghĩ rất kỹ, lần này dù có thể trở về, nếu vẫn phải sống cuộc sống như trước đây, vậy thì có ý nghĩa gì đâu?
– Tôi cũng không sợ chết.
Cô ấy chậm chạp đi đến trước mặt Lạc Thần, cách song sắt nhìn thẳng vào mắt nàng, nói từng câu từng chữ.
Lạc Thần với cô ấy nhìn nhau một lát, rồi lạnh nhạt nói:
– Điều này có khó gì. Trường An có vô số nam nhi đỉnh thiên lập địa, nếu như cô muốn bỏ tà theo chính, sau này tôi sẽ lưu ý giúp cô.
Mộ Dung Triết nhìn Lạc Thần, hơi khựng lại, nói:
– Lý phu nhân, cô biết ý của tôi mà.
Lạc Thần nói:
– Lời vừa rồi của tôi cũng chính là ý tứ của tôi.
Mộ Dung Triết nhìn Lạc Thần rất lâu, ánh mắt như rất kinh ngạc:
– Lý phu nhân, tôi thật sự không rõ, vì sao cô không đáp ứng? Tôi chẳng qua chỉ muốn ở lại bên cạnh Lý lang quân, cùng với phu nhân cùng hầu hạ Lý lang quân mà thôi. Lẽ nào cô không muốn cứu mẫu thân và đệ đệ của mình hay sao? Cô còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của đệ đệ cô đúng không?
Lạc Thần thở ra một hơi thật dài.
– Mộ Dung công chúa, năm xưa mẫu thân tôi vì thu nhận một người phụ nữ không đáng để thu nhận cho nên mới dẫn ra họa ngày hôm nay. Nếu như mẫu thân tôi biết sẽ không đồng ý để tôi giẫm lên vết xe đổ của mẹ, cho dù là để cứu mẹ và em trai.
– Lý lang quân là lang quân của tôi. Đừng nói tôi sẽ không chia sẻ cho người khác, dù là tôi có bằng lòng, nhưng không phải là tôi hạ thấp thân phận của công chúa, mà là lang quân tôi cũng sẽ không bằng lòng đâu. Mộ Dung công chúa tự nguyện hỗ trợ thì là tốt nhất, bằng không thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Lang quân tôi sẽ tự nghĩ cách.
Nàng nói xong xoay người muốn đi.
Khuôn mặt của Mộ Dung Triết đã tái nhợt lại càng không có huyết sắc.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lạc Thần đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên trong mắt hiện lên một vẻ tàn khốc, bước nhanh đến trước cửa, đưa tay về phía búi tóc của mình rút ra một thứ trông giống như một ống tre nhỏ giấu trong búi tóc, tháo khăn voan xuống, lộ ra một đầu sắt nhọn lộ ra, biến thành một chủy thủ nhỏ.
Trước khi bị giam, tù nhân phải được khám xét để tránh quanh người có bất kỳ vật sắc nhọn nào, vừa để tránh gây thương tích cho người khác, vừa tránh tự gây thương tích cho bản thân.
Không nghĩ tới trên đầu của Mộ Dung Triết lại giấu vũ khí sắc bén như thế.
– Lý phu nhân!
Cô ấy lạnh lùng hét lớn, thấy Lạc Thần quay đầu lại thì chĩa đầu nhọn kia vào ngay mặt mình.
– Lý phu nhân, tôi hết lòng muốn tốt, đã nói hết những điều muốn nói với cô, vốn dĩ mong muốn nhận được chút đồng tình từ cô và cứu vớt tôi ra khỏi vũng bùn lầy, không ngờ lại bị cô hạ nhục đến mức này.
– Tôi chỉ cần rạch lên mặt vài cái, để hoàng đế Tây Lương biết là các người đã ép tôi làm như vậy, không chỉ khiến hắn từ bỏ ý định cưới tôi, cô nói xem mẫu thân và em trai của cô sẽ bị họ trả thù như nào đây?
Cô ấy cười lạnh.
Lạc Thần kinh hãi, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt lấp lánh của cô ấy, đang nghĩ có nên trấn an trước không lại nghe có tiếng bước chân tới.
Lý Mục đi tới.
Mộ Dung Triết mở to mắt nhìn người đàn ông Nam Triều đối diện, người mà cô ấy đã thầm yêu ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy. Chưa bao giờ như lúc này cô nhận ra rõ ràng mình ghen tị với người phụ nữ trước mặt đến mức nào. Cô từng ngồi trước gương, nhìn chằm chằm vào chính mình với một khuôn mặt khác trong gương, tưởng tượng dù sống với khuôn mặt này cả đời cô cũng sẽ bằng lòng.
Mọi thứ bắt đầu với người ấy.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông Nam Triều mà cô ấy đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, hai ánh mắt u ám nhìn mình đầy chán ghét và âm trầm, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
– Mộ Dung công chúa, cô muốn rạch mấy đao thì cứ tự nhiên, không ai cản cô cả, tự cô muốn làm thì làm đi.
Lý Mục lạnh lùng thốt một câu, sau đó quay sang Lạc Thần nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của nàng, mang theo thê tử của mình rời khỏi nhà lao.
……
Mộ Dung Triết chung quy vẫn không tự hủy hoại gương mặt của mình.
Ba ngày sau, Cao Hoàn chạy về Trường An mang theo tin tức của phụ thân nàng.
Lạc Thần vui mừng tột độ, bắt đầu hy vọng phụ thân có thể sớm cứu mẫu thân và đệ đệ của mình ra, đưa họ bình an trở về.
Mà cùng lúc đó, nàng với Lý Mục lại không thể không tách nhau một lần nữa.
Thám tử phái đi liên tục gửi tin tức về, Tây Lương và Bắc Yến bắt đầu có dấu hiệu điều binh đến biên cảnh.
Lý Mục triệu tập bộ hạ, quyết định sách lược chiến thuật không đợi cho đối phương tập kết xong mà tấn công nhanh chóng và đánh bại từng người một.
Khi mà bầu không khí chiến tranh ở phương Bắc đang dày đặc và có lẽ cũng là một cuộc chiến Bắc phạt cuối cùng, thì triều đình Đại Ngu ở nơi xa giờ phút này vẫn còn đang nằm trong cuộc tranh luận không tới hồi kết.
Tiêu điểm cuộc tranh luận đó là rốt cuộc nên xử trí Lý Mục như thế nào.
Hết chương 154