Trong cung canh gác nghiêm ngặt, có rất nhiều trạm kiểm soát, muốn đưa một người ra ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi người đó còn là hoàng đế. Nhưng mà lại có người như thế thật sự là biến mất ở ngay bên trong hoàng cung.
Theo như lời cung nhân nói, ban ngày sau khi bãi triều, tiểu hoàng đế không muốn đi Ngự Thư phòng đọc sách, tới sâm sẩm tối, nhân lúc thái hậu bận rộn thì mang theo mấy cung nhân thường hầu hạ mình lén đi Lâm Uyển, ra lệnh không được nói cho thái hậu biết. Điều này cũng không phải lần đầu, cung nhân dĩ nhiên không dám không nghe theo, nào ngờ được vừa vào Lâm Uyển không lâu thì đã không thấy người đâu nữa.
Cao Ung Dung còn chưa trở lại hoàng cung, nửa dường đã gặp cung nhân hốt hoảng ra khỏi cung tìm chị ta để bẩm báo sự việc, đã chứng thực những lời nói của Lạc Thần.
Vừa rồi ở Bạch Lộ Châu, cho dù có ngọc trụy tùy thân được con trai chị ta đeo làm bằng chứng, chị ta vẫn không tin. Ngoại trừ không tin con trai mình có thể bị cướp ra khỏi cung điện được canh gác nghiêm ngặt, chị ta càng không tin Lý Mục có thể ra tay trước mặt mình.
Hơn nửa năm qua, người này vẫn luôn không ở Kiến Khang.
Nói cách khác, hắn ít nhất trước khi Bắc phạt mà thậm chí còn sớm hơn trước nữa đã chôn giấu tai mắt của mình vào trong hoàng cung rồi.
Nếu như hắn có tâm, với địa vị quyền thần hiện tại của hắn, muốn làm điều này không hề khó. Đáng sợ hơn chính là, tất cả đều phát sinh trong tình huống không hề có dấu hiệu nào cả. Huống chi mấy năm nay, nhận được một bài học sâu sắc từ chỗ Tiêu Đạo Thừa, chị ta đề phòng cực nghiêm đối với người trong cung.
Ấy thế mà trong tình huống như vậy chị ta lại không hề phát giác ra được. Mãi cho đến hôm nay, khi mà chị ta tính toán ra tay trước, mới biết được mình đã bị Lý Mục không ở Kiến Khang giành đi trước một bước.
Cao Ung Dung không rét mà run, lại tức giận đến công tâm, suýt nữa thì ngất đi. Chị ta lấy lại bình tĩnh chạy về hoàng cung.
Các ngóc ngách của toàn bộ khu Lâm Uyển, bao gồm cả mỗi một tòa nhà ở trong hoàng cung đều bị lật tung lên. Toàn thành cũng khẩn cấp đóng kín cửa thành, tìm kiếm khắp nơi cả trong và ngoài. Nhưng mà con trai của chị ta, đương kim hoàng đế Đại Ngu lại biến mất không có tung tích. Cuối cùng manh mối duy nhất tra ra được đó là ngay khi trời tối thì từng có một chiếc xe vận chuyển uế vật từ cửa hông của hoàng cung đi ra ngoài.
Những chiếc xe chở uế vật thường chỉ được thu dọn và đưa ra khỏi cung vào buổi sáng, nhưng đôi khi chúng sẽ được mang ra vào buổi tối, các vệ binh trong cung đã quá quen nhìn thấy rồi, cũng bởi vì thứ mùi đó quá hôi thối nên họ không mở từng tấm che ra để kiểm tra và mà cho đi ngay.
Hơn nữa lần này không có ghi chép xe quay về, cuối cùng chỉ phát hiện ra khỏi Tây Môn, cũng không biết đi đến đâu.
Cao Ung Dung đã hoàn toàn có thể khẳng định, con trai của chị ta đã bị đưa ra khỏi thành bằng cách đó.
Ba ngày trôi qua, cuộc tìm kiếm không hề có tiến triển. Trên bàn làm việc của chị ta chỉ còn một chiếc đai lưng thêu rồng vàng.
Sáng sớm ngày hôm nay, sương mù mờ nhạt đọng lại trên bờ Bạch Lộ Châu vẫn chưa tan, Lạc Thần đã thu dọn xong hành trang mang theo những người đồng hành cuối cùng đã có thể rời khỏi bến đò Bạch Lộ Châu bị bao vây trùng trùng để lên một chiếc thuyền đi về phía tây.
Cao Ung Dung mang theo mấy chục quan viên triều đình đứng ở trên bờ nhìn chằm chằm vào Lạc Thần, không nói một lời.
Phùng Vệ mặt mày u sầu, nét mặt đầy lo âu đuổi tới trước đầu thuyền, cố gắng vớt vát khuyên nhủ:
– Phu nhân, dù là triều đình và Đại Tư mã có ý kiến bất đồng, Đại Tư Mã có sự bất mãn, thế nhưng cũng không thể hành xử như thế được. Ngài nghe ta nói một câu, hãy dừng tay lại và trả bệ hạ trở về, rồi khuyên Đại Tư Mã về kinh, đến lúc đó hòa hay chiến thì lại bàn bạc tiếp cũng không muộn…
Trong lòng mỗi người đều rõ ràng, việc Lý Mục dùng phương thức này mạnh mẽ đón vợ mình đi vào thời điểm này có ý nghĩa là gì.
Những quan chức hàn môn mới được thăng chức trong mấy năm qua đều tỏ ra lo lắng, nét mặt nghiêm túc nghiêm trọng.
Hầu trung Lưu Huệ lại rất kích động, bước lên trước nói to:
– Phùng công nói thế là sai rồi. Bao năm qua, chiến tranh không ngừng nghỉ, dân chúng khổ vì chiến tranh đã lâu, nhân tâm đã định. Giờ khó khăn lắm mới có cơ hội như này, thái hậu chính là xuất phát từ suy nghĩ cho dân, thuận theo lòng dân, cho nên mới muốn nghưng chiến đàm phán hòa bình, điều này đều có lợi cho cả quốc gia và cả người dân. Lý Đại Tư Mã tổn hại dân tâm, khinh thường quốc chủ tuổi còn nhỏ, ỷ vào quyền cao chức trọng muốn dùng chiến tranh để lấy công lao thì cũng thôi, nhưng hôm nay lại có hành động ngỗ nghịch phạm thượng như thế, chính là không coi kỷ cương ra gì, là hạng người đang ghê tởm.
– Thử hỏi xem hành vi này của Đại Tư Mã có khác gì so với loạn thần tặc tử Hứa Tiết hay không?
Những quan viên đứng phía sau y đều phụ họa gật đầu.
– Lẽ nào phu nhân đã quên ngài cũng là con gái Cao thị hay sao? Cao tướng công hiện nay tuy không ở triều đình, nhưng khí phách chính trực ai dám quên? Nếu như ngài ấy biết được hôm nay Đại Tư Mã lợi dụng tình thế hành động liều lĩnh như thế chắc chắn sẽ không thể ngồi yên được.
Lưu Huệ nói.
Tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, mọi người đều đổ dồn về Lạc Thần, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lạc Thần thong thả quay người lại, nói:
– Nếu bây giờ cha tôi ở triều đình, lẽ nào chư công cho rằng cha tôi sẽ để mặc người Tiên Bi công nhiên khiêu khích Trường An cũng giống như chư công ở đây vui vẻ đàm phán hòa bình với Mộ Dung Thế, bàn về Nam Bắc cùng trị hay sao?
Biểu cảm của nàng rất bình thường, nhưng sự chế giễu trong lời nói lại đập vào mặt.
Lưu Huệ và những đại thần kia đều sửng sốt, nhìn lẫn nhau, trên mặt lộ rõ sự bất mãn.
Một đại phu tóc bạc trắng chỉ tay vào Lạc Thần run rẩy hoảng sợ nói:
– Ta với cha ngươi trước kia thường qua lại với nhau, ta đã chứng kiến ngươi lớn lên. Ngươi thân là con gái Cao thị khuê nghi khổn tắc, hàm chương phát tú, luôn luôn là tấm gương cho thế nhân. Ngày hôm nay Đại Tư Mã công khai khiêu khích triều đình, ngươi không khuyên can thì thôi còn mù quáng nghe theo hắn, sao lại còn nói những lời như thế?
Vị đại phu già này thông tuệ uyên bác nghệ thuật, thiện thuộc văn phú, là danh sĩ đương thời. Năm xưa Hứa Tiết tấn công Kiến Khang, ông ta cũng theo đế hậu đào vong về Khúc A, sau đó bởi vì bị kinh hãi quá độ khi trở về đã lập tức cáo lão hồi hương, mấy năm nay cũng không thấy ông ta xuất hiện ở triều đình.
Ngày hôm nay ông ta lại được Cao Ung Dung mời đến. Ngoài việc tự tạo áp lực cho mình, chắc rằng chị ta còn muốn sử dụng phương pháp này nhiều hơn để cho mọi người trong thiên hạ này biết rằng chính Lý Mục là kẻ phản bội triều đình trước tiên.
Lạc Thần đáp:
– Lão thế bá không hỏi thế sự, thanh danh là hình mẫu, những lời vừa rồi của cháu làm sao dám nhằm vào thế bá chứ ạ?
Mười sáu tuổi gả cho Lý Mục, thời gian trôi qua như cái chớp mắt, cô gái nhỏ ngây thơ ngày đó trong lòng đầy sự không cam lòng, vào đêm tân hôn chĩa thanh chủy thủ vào người ta chưa từng nghĩ đến ngày hôm nay sau nhiều năm, kể từ ngày nàng sinh ra, lần đầu tiên dùng dòng họ cao quý nhất Nam Triều để đứng ở hướng đối ngược lại với họ.
Một thước nước nhưng giống như một vực thẳm khổng lồ không thể vượt qua được nữa, chắn ngan giữa nàng và hoàng thành Kiến Khang
Trong lòng nàng có vô số cảm xúc.
Cũng ngay tại một khoảnh khắc này, nàng chợt thấy đồng tình với phụ thân của mình. Chí khí đầy cõi lòng, cũng không phải vô năng, lại không thể nào thoát khỏi gông xiềng của dòng dõi và dòng họ đã sinh ra ông, giống như bị hãm sâu trong vũng bùn lầy, bôn ba nửa đời, tới cuối cùng không những chí khí khó thù, ngay cả mẫu thân và đứa con trong bụng sắp ra đời cũng không biết hiện ra sao, có còn sống hay không, ý nghĩa ở đâu?
Nàng càng thương cho Lý Mục hơn gấp ngàn lần. Một người đàn ông chân chính đầu đội trời chân đạp đất, đã lật ngược tình thế, giúp đỡ ngai vàng nguy hiểm trước khi nó sụp đổ, cuối cùng, hắn vẫn đang trên hành trình chiến đấu đẫm máu, người phụ nữ của hắn lại bị bắt ép ở lại kinh sư làm con tin. Không nghe theo, đó là đại nghịch bất dạo, là loạn thần tặc tử.
Một hoàng triều như thế, cho dù có quan hệ mật thiết với nàng, huyết thống hòa vào nhau, tại sao nàng lại không thể buông tay?
– Các ngài không hề ghi nhớ đến công lao của Lý Mục mà coi huynh ấy là loạn thần tặc tử! Đây có phải là tất cả đánh giá các các ngài đối với huynh ấy trong mấy năm làm quan trong triều có đúng không?
Ánh mắt của nàng quét qua khuôn mặt của vị quan già với vẻ mặt đau lòng và kinh hãi, rồi nhìn vào gương mặt của từng đại thần một.
– Để tôi đoán xem vì sao các ngài lại hận huynh ấy đến như thế nhé. Trên dưới Nam Triều bao nhiêu năm qua đã nuôi vô số Thao Thiết, người nào cũng cao quý phong nhã, nhưng thật ra lại toàn là một đám có lòng tham không đáy, dù là đã bị đút no đến béo ục ịch thì cũng không chịu nôn ra. Huynh ấy lại kêu các vị phải nôn ra những thứ mà các vị đã nuốt vào bụng, cho nên các vị đều sợ huynh ấy, hận huynh ấy, nhưng lại không thể làm gì huynh ấy. Giờ đây khó khăn lắm mới có cơ hội chèn ép huynh ấy, dù là biết rõ bảo hổ lột da, nhưng các vị cũng không muốn bỏ lỡ.
Bên môi nàng nở nụ cười lạnh.
– Ở trong mắt các vị, Trường An có là gì, Lạc Dương có là gì, những di dân Bắc địa giãy giụa cầu sinh ở dưới gót sắt người Hồ có là gì. So sánh với miếng thịt mỡ bắt buộc phải nhổ ra từ trong miệng các vị, tất cả đều không đáng giá một xu. Ai cản trở các vị cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, người đó chính là loạn thần tặc tử, các vị liền muốn trừ khử người đó càng sớm càng tốt.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, Phùng Vệ dần dần lộ rõ sự hổ thẹn trên mặt, yên lặng không nói lời nào.
– Lưu Hầu trung, tôi đoán có đúng không? – Lạc Thần nhìn về phía Lưu Huệ.
Lưu Huệ giận giữ nói:
– Chỉ ăn nói lung tung. Ngươi dám bôi nhọ quần thần triều đình như thế à!
Lạc Thần hừ một tiếng:
– Các vị đã gán danh loạn thần tặc tử trên đầu lang quân tôi rồi, tất nhiên là tôi phải nói những lời mà huynh ấy muốn nói với các vị. Các vị không thừa nhận cũng thế mà thôi.
Nàng nhìn thẳng vào Lưu Huệ, chế nhạo:
– Lưu Hầu trung, ngài có danh hiệu Chinh Lỗ tướng quân, nhưng cũng không biết ngài đã từng chinh lỗ nào phương nào chưa, từng thảo nghịch ở phương nào chưa? Nếu như ngài còn chút liêm sĩ còn chút thể diện, tôi khuyên ngài tốt nhất dâng tấu sớ cầu thái hậu ban cho ngài danh hiệu Khúc A tướng quân thì may ra danh xứng với thực.
Đây là lời chế giễu ám chỉ năm đó khi Kiến Khang gặp khó khắn, ông ta không chịu ở lại bảo vệ thành với Cao Kiệu mà lấy lý do bảo vệ đế hậu mà bỏ chạy đi Khúc A.
Tuy rằng bầu không khí rất nghiêm trang nặng nề, nhưng mấy quan viên đứng phía sau Phùng Vệ đều là những người đi theo Cao Kiệu ở lại bảo vệ Kiến Khang, nghe Lạc Thần công khai chế giễu Lưu Huệ như thế thì vẫn không kìm được mà bật cười khẽ, khi nghe được tiếng cười của mình thì lại vội nắm tay lên che miệng, giả bộ ho khan.
– Ngươi…ngươi…
Khuôn mặt trắng nõn của Lưu Huệ đỏ bừng lên, phẫn nộ chỉ tay vào Lạc Thần, tức giận đến mức không nói ra lời.
– Tất cả đều lui xuống đi!
Cao Ung Dung vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đột nhiên lên tiếng.
Lưu Huệ gườm mắt với Lạc Thần, được mấy người bên cạnh đỡ lấy nổi giận đùng đùng lui xuống.
Chẳng mấy chốc, bên bến đò tại bờ sông chỉ còn lại có Lạc Thần và Cao Ung Dung.
Lạc Thần đứng ở đầu thuyền, Cao Ung Dung đứng ở trên bờ.
Bên tai im lặng, chỉ có tiếng nước sông vỗ vào những tảng đá bên bờ.
– A Di, ở trong lòng tỷ, từ nhỏ đến lớn, tỷ vẫn luôn coi muội như em gái ruột thịt. Tỷ cho muội một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần muội ở lại đứng về phía tỷ, tỷ sẽ bỏ qua hết chuyện cũ.
Cao Ung Dung nói.
Lạc Thần nhìn chị ta hồi lâu.
– A tỷ, từ nhỏ đến lớn, muội vẫn luôn coi tỷ như a tỷ ruột thịt của mình. Muội biết tỷ cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng Mộ Dung Thế. Tỷ có thể nói cho muội biết, vì sao tỷ thà rằng bảo hổ lột da cũng không muốn Lý Mục tiếp tục Bắc phạt vì Đại Ngu, thu lại đất đai đã bị mất, hoàn toàn sự nghiệp vĩ đại đủ để lưu danh sử sách không?
Cao Ung Dung né tránh ánh mắt của Lạc Thần, nhíu mày nói:
– Muội cần phải hiểu cho tỷ. Mấy năm nay, hắn quả thật là lập rất nhiều công lao cho triều đình, nhưng mà cũng gặp phải vô số phiền toái. Như là những người Lưu Huệ vừa rồi, tỷ không thể nào bỏ qua tâm nguyện của họ được. Bởi vì những điều này, từ trước đến nay tỷ luôn bị hắn trấn áp. Hiện giờ lại đánh Bắc Yến, thật sự không phải là một thời cơ tốt.
Lạc Thần lắc đầu.
– A tỷ, đã tới lúc này rồi, tỷ cần gì phải nói với muội những điều đó? Lý Mục là một quân nhân, có đánh hay không không một ai hiểu rõ hơn huynh ấy.
– Vừa rồi là muội đoán tâm tư của những người như Lưu Huệ, nay muội cũng không ngại đoán suy nghĩ của a tỷ vậy.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Cao Ung Dung.
– A tỷ, tỷ khác với đám người Lưu Huệ. Họ là hận lang quân đã cướp đi những lợi lộc đã quen hưởng nhiều thế hệ của họ. Tỷ lại sợ huynh ấy đoạt quyền của tỷ. Sợ trong mắt thế nhân chỉ có Lý Mục mà không có Tiêu thất, sợ huynh ấy công lao cái chủ, thay thế mình. Cho nên tỷ thà rằng chỉ cần canh giữ nửa cái giang sơn này, an phận ở một góc cũng không muốn huynh ấy thu phục Trung Nguyên.
– Dù cho huynh ấy có khuất phục, trước đây cũng chưa từng bố trí nhân thủ bảo vệ muội, kể cả muội ở lại nơi này làm con tin, tỷ cũng không sẽ tha cho huynh ấy, có đúng hay không?
Khuôn mặt Cao Ung Dung cứng đờ, cắn răng nói:
– A Di, so với giang sơn Đại Ngu cùng với vinh hoa phú quý mà sau này a tỷ cho muội, một người đàn ông thì có đáng là gì? Huống chi hắn xuất thân thấp hèn, căn bản không đáng để muội phải vì hắn như thế. Tỷ hỏi muội lần cuối, có phải muội thật sự muốn vì họ Lý kia mà từ bỏ Cao thị và Đại Ngu không?
Lạc Thần khẽ mỉm cười.
– Muội sinh ra đã mang họ Cao, mẫu thân muội là Đại Ngu trưởng công chúa, muội chưa bao giờ quên a tỷ trước kia luôn đối xử tốt với muội. Vốn dĩ muội cũng không muốn thế, nhưng hôm nay lại không thể không như thế. Bởi vì muội biết, huynh ấy đáng để muội làm vậy.
– Nếu như huynh ấy thực sự như lời tỷ nói không còn tương lai nữa, muội cũng phải ở bên huynh ấy. Những năm này, vì triều đình này, muội và lang quân muội đã xa nhau quá lâu rồi. Muội rất nhớ huynh ấy, huynh ấy cũng rất nhớ muội. Muội cần phải đi.
– Tỷ yên tâm, chờ muội rời khỏi đây rồi, Đăng nhi sẽ bình an trở về. Muội có thể dảm bảo với tỷ.
Lạc Thần thi lễ trịnh trọng với Cao Ung Dung đứng cứng ngắc ở trên bờ, sau đó ra lệnh cho Phàn Thành ra khơi, nàng đi vào trong khoang, không hề quay đầu lại.
Phàn Thành ra lệnh cho thủy thủ vào chỗ, dưới ánh mặt trời đang lên cao, chiếc thuyền giương buồm đi dọc sông về phía Tây.
Hết chương 140