– Lang quân, chàng đang nhớ thiếp phải không?
Phía sau bỗng nhiên có một giọng nói của một cô gái cất lên, mềm nhẹ đến tận xương.
Lý Mục ngây người, cả người nhiệt huyết dâng trào.
Tối nay hắn thật sự say. Nếu không tại sao đột nhiên bên tai lại vang lên thanh âm của nàng?
Hắn quay phắt người lại, trông thấy một cô gái trẻ từ sau bãi cỏ lau ở bãi sông bước ra, thướt tha lả lướt.
Ánh trăng soi sáng khuôn mặt thanh tú đã vô số lần trong đêm của hắn, giấc mộng làm xao xuyến tâm trí hắn.
Lạc Thần bên bờ nước thình lình lọt vào mắt hắn!
Đôi đồng tử của hắn đột nhiên mở to hết cỡ – đây là phản ứng bản năng nhất của một người khi đột nhiên nhìn thấy thứ mình yêu thích.
Nàng cười ngọt ngào, xinh đẹp đứng bên bờ sông, ánh mắt cũng dừng ở trên người hắn.
Lý Mục từ trong nước đứng lên, thân thể tr@n truồng hai chân dạng ra, mặt nước chạm đến đùi. Toàn thân hắn ướt sũng, lấp lánh ánh nước sáng bóng, thân hình khôi ngô cao lớn, đường vân rõ ràng, dưới mỗi cơ bắp yếu ớt nhấp nhô lộ ra bên ngoài, dường như đều ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Dưới ánh trăng, toàn thân hắn giống như một bức tượng thần chiến tranh từ trên xuống dưới, toát ra vẻ uy nghiêm kinh người.
Ánh mắt nàng bất giác không kìm lòng được dừng lại trên người hắn, thoáng hiện lên tia si mê như có như không, cầm lòng không đậu nó rơi xuống từ mặt hắn, dọc theo ngực, eo và bụng, xuống tận dưới và cuối cùng dừng lại.
Nhưng mà chỉ trong giây lát, hai mắt Lý Mục tối sầm lại, vẻ hân hoan hiện ra ở trong mắt bởi vì đột nhiên nhìn thấy đối tượng vừa rồi yêu thương liền biến mất không còn tăm tích.
Ánh mắt hắn chuyển sang lạnh lẽo, nét mặt trở nên lạnh tanh, đón lấy ánh mắt của cô gái bên bờ, lội nước đi lên bờ, nhặt quần áo đặt trên bãi đá lên, mặc trở lại, quay người lại lạnh lùng nói:
– Mộ Dung Triết?
Cô gái kia sửng sốt, cuối cùng thu ánh mắt ở trên người hắn về, hồi hồn lại, nét mặt chuyển sang bình thường, mỉm cười gật đầu:
– Tôi còn tưởng rằng ít nhất còn lừa được ngài thêm mấy câu nữa chứ.
Giọng nói lúc này đã thay đổi, biến trở lại giọng nói ban đầu của cô ấy, chỉ là giọng điệu thân mật, như là quan hệ của hai người rất thân thiết, như thể hai người đã quen thuộc với nhau từ trước rồi.
Lý Mục nói:
– Xóa gương mặt đi.
Giọng rất lạnh lẽo, mang theo mệnh lệnh khó cưỡng.
Mộ Dung Triết nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình, không những không chịu làm theo mà còn đi đến gần hắn hơn, tới gần chút rồi, ánh mắt lúng liếng đa tình nhìn hắn:
– Lý thứ sử, ngài không cảm thấy tôi rất giống phu nhân của ngài hay sao? Tôi tốn bao nhiêu công sức như này, đêm nay trăng rất đẹp, ngài ở một mình, tôi đến hầu ngài, chẳng phải vừa lúc ư?
Hai mắt Lý Mục híp lại, đáy mắt chợt xẹt qua tia hung hãn âm trầm, tay khẽ động đậy, kiếm đã rút ra khỏi vỏ, hàn quang sắc bén, tước thẳng về gương mặt cô gái ở đối diện kia.
– Tự tìm chết.
Hắn nói rất ngắn gọn, không nghe thấy tia tức giận nào, lại cũng không hề có chút tình cảm nào.
Mộ Dung Triết không ngờ hắn vừa ra tay đã muốn giết người, hoảng sợ vội vàng né tránh, dùng hết toàn lực ngửa ra sau, khó khăn lắm mới tránh được lưỡi kiếm tước tới, nhưng vẫn cảm thấy mặt lạnh buốt, một lọn tóc trên trán đã bị lưỡi kiếm gọt đứt rơi xuống.
Cô ấy tức khắc nhớ đến cảnh tượng trên cánh đồng hoang dã phụ cận Nghĩa Thành ngày đó, hắn lạnh tanh bẻ gãy một cánh tay của huynh trưởng mình, không khỏi sợ hãi, lớp trang điểm trên mặt không che nổi khuôn mặt tái nhợt trắng bệch, không chờ người đàn ông trẻ tuổi kia ra đòn thứ hai đã nhanh chóng lui về phía sau:
– Được rồi, tôi xóa luôn đây.
Nói xong vội vã đến bên dòng nước cúi người xuống vốc nước lên rửa sạch mặt, gương mặt nhanh chóng được rửa sạch sẽ, khôi phục lại khuôn mặt của chính mình, đứng lên, cười gượng nói:
– Lý thứ sử, ngài đã vừa lòng chưa?
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp ướt sũng và tái nhợt của cô gái.
Lý Mục thu kiếm vào vỏ.
– Cô tới có chuyện gì? – Giọng điệu của hắn đã quay lại vẻ bình thản.
Mộ Dung Triết không dám trêu đùa gì hắn nữa, nghiêm mặt nói:
– Lần này tôi tới là phụng mệnh của thúc phụ tôi cũng chính là mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ Đại Yến tới gửi một tin tức cho Lý thứ sử.
Không lâu trước đây, Lý Mục đang cố gắng dụng binh để thu phục Lũng Tây, Mộ Dung Tây trước kia trốn về Long Thành cũng đã đánh bại người Nhu Nhiên, hoàn toàn khống chế Tiêu Quan, tiêu diệt mấy thế lực lớn nhỏ phụ cận. Một thời gian trước lại chiến một trận với Bắc Hạ, đã giành được chiến thắng và đã đẩy lùi được địa bàn đến Sóc Châu và U Châu, ngay sau đó ở Yến quận trùng kiến Yến quốc, tự lập làm đế.
Khu vực rộng lớn của biên giới phía bắc ở phía Bắc U Châu gần như toàn bộ rơi vào trong tay Mộ Dung thị.
Cô ấy lấy một lá thư trong ngực ra, bằng hai tay dâng lên.
Lý Mục không nhận, chỉ nói:
– Ta với người Tiên Bi xưa nay không qua lại. Ông ta có chuyện gì?
Mộ Dung Triết thấy hắn không nhận thư thì cất trở về, lấy lại bình tĩnh, nói:
– Thúc phụ tôi từ lâu đã nghe đến đại danh của Lý thứ sử, lúc Lý thứ sử đánh hạ được Trường AN, thúc phụ đã nói Lũng Tây sẽ rất nhanh rơi vào tay thứ sử thôi. Quả nhiên điều này đã thành sự thật, xin chúc mừng.
Lý Mục không nói gì.
Mộ Dung Triết dừng một chút.
– Chắc là Lý thứ sử đã biết thúc phụ tôi đã đánh bại Nhu Nhiên, trùng kiến lại Yến quốc ở Yến quận. Thúc phụ biết Lý thứ sử bình định Lũng Tây xong thì sẽ đi lấy lại Lạc Dương. Tôi cũng xin nói thẳng, năm xưa nhất tộc Tiên Bi chúng tôi đã chịu nhục từ người Yết quá nhiều, lấy lại Lạc Dương và khôi phục quốc gia báo thù là lời thề của tộc Mộ Dung chúng tôi. Chúng tôi đã thề dù có phải trả bằng bất cứ giá nào, dù cho có tan xương nát thịt thì cũng phải hoàn thành lời thề này.
– Hai hổ tranh chấp ắt có một con bị thương. Thúc phụ tôi chính là anh hùng tiếc anh hùng đối với Lý thứ sử, thật sự không muốn là kẻ địch với ngài. Quan Trung giàu có, thiên hạ đều thèm nhỏ dãi, thúc phụ tôi vốn cũng có ý muốn đoạt lấy Lũng Tây, nhưng Lý thứ sử đã giành trước một bước rồi, thúc phụ tôi cũng coi như thành toàn. Lý thứ sử, tiềm lực đất đai màu mỡ của Lũng Tây hiện giờ đã nằm trong tay ngài, ngài mang danh thứ sử Nam Triều, nhưng có khác biệt gì so với vua không? Tại sao ngài không ở lại Trường An tự lập làm hoàng đế, từ đây thiên hạ to lớn một mình nắm giữ? Dù là Nam Triều kia, nếu như Lý thứ sử có lòng muốn, sau này thể nào cũng có thể thay thế được.
Cô ấy nhìn Lý Mục, hai mắt sáng rực lên.
– Lý thứ sử, ý tứ trong thư của thúc phụ tôi là ông ấy nguyện lập ước với ngài. Hôm nay, ngài chiếm Trường An, Đại Yến tôi lấy Lạc Dương. Cả hai cùng hoàn thành tâm nguyện, sau này sẽ lấy Đồng Quan, Hoài Thủy làm ranh giới, người nào người nấy tự lập nghiệp riêng, không ảnh hưởng lẫn nhau.
– Thúc phụ tôi nói, chỉ cần ngài đáp ứng, ông ấy sẽ tuân thủ lời hẹn, nguyện cùng Lý thứ sử uống máu ăn thề, tuyệt đối không nuốt lời. Nếu như ngài có lòng muốn toàn bộ Nam Triều, có bất cứ yêu cầu hỗ trợ gì, Đại Yến tôi cũng sẽ hết mình tương trợ…
– Bao gồm cả Mộ Dung Triết tôi…
Cô ấy chậm rãi đi tới gần Lý Mục, thanh âm lại trở nên mềm mại.
– Tuy tôi chỉ là một người vô dụng, nhưng cũng có thể làm được chút chuyện gì đó. Nếu Lý thứ sử muốn, tôi có thể ở lại, bất kể chuyện gì tôi cũng nghe theo ngài…
Giọng cô ấy dần dần nhỏ xuống, bộ ng ực cao ngất kia hơi phập phồng, dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn đăm đăm vào hắn, hai mắt không hề chớp.
Lý Mục nhìn cô gái Tiên Bi mang huyết thống cao quý đang thuyết phục mình, yên lặng một lát, khóe môi dần dần nhướng lên lộ ra biểu cảm cười như không cười.
– Hồ Hán không đội trời chung.
– Đừng nói là Lạc Dương, dù là U Sóc, Cổ Khởi cũng là thuộc đất nước của ta.
Khóe môi hắn nhướng lên, ý cười biến mất.
– Công chúa Mộ Dung, phiền cô trở về nói với tộc nhân của cô, hãy trở lại địa phương tổ tiên của cô, đừng có mơ tưởng đất đai nhà Hán ta, kẻ nào vượt qua ranh giới của ta thì chính là kẻ địch của Lý Mục ta. Miễn là ta còn một hơi thở, ta sẽ quét sạch từng kẻ một, không có ngoại lệ.
Vẻ mong chờ trong mắt Mộ Dung Triết dần dần biến mất.
– Lý thứ sử, trước đó ngài từng lấy Đồng Quan, về sau bởi vì Lũng Tây bất ổn lại lui về Trường An. Hiện giờ ngài đã lấy được Lũng Tây, nói vậy ý đồ kế tiếp chính là đông tiến, hai là lấy Đồng Quan, rồi tiếp đó lấy Lạc Dương.
– Tôi đã ở Nam Triều một thời gian. Theo tôi được biết, Ngu quốc hiện giờ đừng nói là quyền quý, dù là hoàng thất từ lâu đã không còn lòng lấy lại cố thổ bắc địa nữa, người nào cũng đều tranh lợi, thiên hạ thì cầu an, đó là chuyện tốt nhất. Đây cũng là điều thường tình của con người. Thiên hạ người nào mà không phải sống vì lợi ích cá nhân của mình? Ý của thúc phụ tôi là muốn có quan hệ tốt với ngài, mọi người đều đạt mong muốn của bản thân, chẳng phải là tốt nhất hay sao.
– Danh vọng của ngài ở Nam Triều đã như mặt trời ban trưa, đơn giản chỉ một trận chiến Trường An thôi đã đủ khiến cho uy nghi của ngài ở trong lòng người Hán không ai thắng nổi. Tôi thật sự không hiểu, ngài cần gì phải động chiến tranh với Đại Yến chúng tôi, tranh giành Lạc Dương? Hiện giờ là cơ hội tốt nhất, cớ sao ngài không tự lập làm vương?
Cô ấy nhìn vào Lý Mục, ánh mắt không chớp.
– Lý thứ sử, Mộ Dung Triết tôi cả đời này chưa từng phục ai bao giờ, đàn ông trên đời này ở trong mắt tôi chỉ ti tiện như heo như chó. Tôi kính trọng ngài là một hán tử. Tôi xin khuyên ngài một câu, sau này khi mà công lao của ngài lấn chủ, dù cho ngài vẫn xử sự như thần tử, nhưng chỉ sợ người khác chưa chắc đã buông tha cho ngài. Mong ngài hãy suy nghĩ thật kỹ.
Lý Mục chỉ cười nhẹ.
– Hoàng tộc Nam Triều dĩ nhiên không phải là người lương thiện, lẽ nào Tiên Bi Mộ Dung thị cô lại không phải tiểu nhân? Không cần phải nói gì thêm nữa. Nơi đây là gần doanh trại ta, không phải nơi cô ở lại. Cô đi đi.
Trong đôi mắt đẹp của Mộ Dung Triết lộ rõ sự thất vọng sâu sắc.
Vị công chúa ở Yến quốc khiến cho vô số đàn ông trong tộc yêu mến ngưỡng mộ theo đuổi, yên lặng nhìn người đàn ông trẻ tuổi người Hán kia, thấy khuôn mặt hắn thâm trầm, giọng điệu lạnh nhạt, nhớ tới một kiếm vừa rồi, trong lòng hãy còn sợ hãi, không dám tiếp tục dùng thủ đoạn thường thuận lợi mọi việc với những người đàn ông khác ở trước mặt hắn nữa, cuối cùng chỉ nhìn hắn với ánh mắt bất đắc dĩ, cất lá thư kia đi, quay người rời khỏi.
Lý Mục nhìn theo bóng dáng cô ấy, đột nhiên nói:
– Từ đã.
Mộ Dung Triết đứng lại quay vội lại, trong mắt lại lộ vẻ chờ mong.
– Chỉ lần này thôi, niệm tình cô vi phạm lần đầu ta tha cho cô. Lần tới nếu như cô dám dùng khuôn mặt của phu nhân ta nữa, nếu để rơi vào tay ta, ta tuyệt đối không tha nữa.
Giọng của Lý Mục rất bình tĩnh, nhưng sự uy hiếp trong đó lại ập vào mặt.
Sắc mặt Mộ Dung Triết tái đi, cụp mắt xuống, thấp giọng nói:
– Tôi biết rồi.
Bước đi nhanh hơn, bóng dáng nhanh bóng biến mất trong bóng đêm.
Lý Mục quay về doanh đi vào lều lớn, nằm xuống, tiện tay lật mở quyển Kinh Thi ra phủ lên trên mặt mình, một mùi hương nhè nhẹ quanh quẩn, hắn nhắm mắt lại, lâm vào minh tưởng.
Hơn nửa tháng trước, khi hắn còn đang dụng binh tiêu diệt hoàn toàn thế lực của người Tiên Ti trên vùng đất Lũng Tây thì nhận được tin tức, Nam Triều xảy ra biến hóa lớn. Tân An vương Tiêu Đạo Thừa đã chết, triều đình lại cấm Thiên Sư Giáo, không chỉ như vậy, còn hạ lệnh tróc nã giáo đầu Ngô Thương. Không ngờ Ngô Thương chạy thoát, kế đó phát động môn đồ đệ tử, cho rằng mình là thiên vương giáng thế cứu vớt vạn dân, tương lai sẽ chia ruộng đất tư hữu, kích động tín đồ, công khai phản loạn.
Triều đình Đại Ngu khi mà sĩ tộc nắm quyền, từ trên xuống dưới sĩ tộc lớn nhỏ cùng với cường hào địa phương phụ thuộc vào sĩ tộc đã chiếm hết núi, rừng, ruộng, nhà cửa. Số ruộng đất mà dân chúng có thể tự trồng trọt ít ỏi đến đáng thương, rất nhiều người chỉ đành dựa vào trang viên mà sinh tồn. Hơn nữa từ nhiều năm tới nay, mưa không thuận gió không hòa, không phải thủy tai thì là mất mùa, triều đình tuy có giảm thuế nhưng cuộc sống của dân chúng vẫn vô cùng khó khăn.
Chính vì như thế, Thiên sư giáo càng nhận được sự hoan nghênh, các đàn điểm ở dân gian được mở rộng, tín chúng đông đảo. Ngô Thương kích động như thế, tín chúng nhân thể nổi dậy. Quan viên địa phương, cường hào sĩ tộc thậm chí những nhà có một chút ruộng đất cũng đều bị coi là đối địch, bất kể tốt xấu đều giết toàn bộ, phân chia tài sản, lại đoạt cướp kho lương mà triều đình thiết lập ở các nơi, đồng thời bức ép dân chúng bình thường cùng gia nhập, nếu không cũng sẽ coi là đối nghịch lại với trời, cũng sẽ bị giết. Trong lúc nhất thời lòng người hoảng loạn, phản loạn càng được đà mở rộng, lan tràn trải rộng khắp các quận ở trung tâm Nam Triều, thanh thế to lớn, chấn động Kiến Khang.
Cao Kiệu đã điều động quân đội, hiện giờ đang tích cực bình loạn ở các nơi.
Mộ Dung Tây ở Yến quận lúc phục quốc xưng đế, Lý Mục đã biết ý đồ của ông ta.
Thứ mà ông ta muốn lẽ nào chỉ có Lạc Dương? Từ U Châu đến Lạc Dương, ở giữa có các châu Trung Nguyên Ký, Tịnh, Trung, không nơi nào không phải miếng thịt béo mà người Tiên Bi thèm khát đó sao?
Sau khi thu phục Lũng Tây, hắn đúng là có ý nhân Yến quốc căn cơ chưa ổn thì giành trước tiến về phía đông chặn con đường người Tiên Bi xuống phía Nam.
Nhưng hắn lại có chút lo lắng về tình hình Nam triều.
Ở kiếp này, rất nhiều chuyện đã khác hoàn toàn những gì hắn đã biết trước kia.
Thí dụ như Tiêu Đạo Thừa, lại không ngờ chết sớm như thế ở trong đêm cung biến đầy khó hiểu kia.
Nhưng vận mệnh đã định sẵn lại có một số việc lại vẫn phát sinh như cũ.
Ví dụ như cuộc phản loạn của Thiên Sư giáo.
Hắn còn nhớ có một lần, nguyên nhân gây ra cuộc phản loạn của Thiên sư giáo là Tân An vương có ý đồ lập giáo đầu khác. Hơn nữa, nếu hắn nhớ không nhầm, cuộc biến loạn hẳn là phát sinh vào cuối năm nay mà chứ không phải hiện tại.
Nhưng điều đó lại xảy ra trước thời gian.
Hắn nhớ rõ cha mẹ của Lạc Thần, Cao Kiệu và trưởng công chúa đã chết ở trong giận giáo loạn này.
Khi đó hắn chưa từng tiến vào trung tâm quyền lực Kiến Khang, cho nên cũng không hiểu biết tỉ mỉ về những gì đã trải qua. Hắn chỉ biết lúc ấy giáo loạn các nơi đã bị Cao Kiệu trấn áp, chỉ còn một vài dư đảng nhỏ lẻ tẻ còn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, kế đó, ông lại đi cứu trưởng công chúa không biết tại sao lại rời khỏi Kiến Khang, rơi vào bao vây, cuối cùng hai người đã chết ở trong cuộc bao vây đó.
Dựa vào trực giác của hắn, ở kiếp này, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện đó đâu. Nếu như Cao Kiệu không có việc gì, với quân lực của Quảng Lăng quân, trấn áp trận giáo loạn này cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.
Đây cũng là lý do vì sao trước đó hắn không quá bị phân tâm.
Nhưng mà ở sâu trong lòng hắn đích thực là còn tồn tại một sự lo lắng âm thầm khác.
Hắn không yên tâm về Hứa Tiết.
Tuy rằng kiếp trước, Hứa Tiết đã nổi dậy và chiếm được Kiến Khang sau khi Cao Kiệu chết mấy năm.
Nhưng mà hiện giờ, cục diện đã khác. Hứa Tiết đã không có cơ hội có thể giống như trước kia sau khi Cao Kiệu chết thì khống chế triều đình lâu dài nữa. Nhưng mà dã tâm của ông ta chưa chắc đã biến mất.
Lý Mục lo lắng ông ta sẽ giống như Tiêu Đạo Thừa bị thế cục trói buộc, nhảy ra động thủ sớm hơn.
Nếu ông ta chưa từ bỏ ý định, nhân dịp Thiên sư giáo tác loạn, thì đây hiển nhiên là một cơ hội tốt nhất.
Chắc chắn Cao Kiệu cũng nghĩ tới điểm này. Ngay từ lúc Thiên sư giáo bắt đầu gây loạn thì đã hạ lệnh điều Hứa Tiết làm thứ sử Giang Châu. Biết ông ta ắt sẽ mượn cớ kéo dài, lại lấy danh nghĩa phát quân tư đã phái một đội quân trú đóng phụ cận Kinh Châu nhằm giám thị động tĩnh.
Ngộ nhỡ Hứa Tiết bí quá hóa liều, nhân cơ hội làm phản, sau đó Cao Kiệu chẳng những phải đề phòng Yến binh Giang Bắc, bình định loạn Thiên sư giáo, còn phải chia quân ra ứng phó với quân đội Hứa thị đến từ Kinh Tương.
Một khi ba mặt đồng thời gặp địch, Quảng Lăng quân dù có dũng mãnh phi thường chỉ sợ cũng khó mà chống đỡ được.
Lũng Tây đã ổn định. Kỳ thực hiện giờ hắn chỉ cần phái người lập tức đi đón Lạc Thần cùng mẫu thân và người nhà đến Trường An, hắn ở nơi này là có thể tiếp tục dựa vào kế hoạch đã định sẵn của mình, trước tiên tiến về phía đông lấy Đồng Quan, mưu định Lạc Dương, sau đó mới thu dọn tàn cục, có lẽ chỉ tốn một nửa công sức sẽ thu được gấp đôi kết quả.
Tối nay, Mộ Dung Triết người Tiên Bi kia xuất hiện, làm cho sự do dự trong lòng hắn càng trở nên rõ rệt hơn.
Hắn biết, mình cần phải đưa ra lựa chọn.
Một bên là Đông Đô Lạc Dương, là nơi mà tâm nguyện cuối cùng trong sự nghiệp Bắc phạt ở kiếp trước của hắn đã gần như ở ngay trước mắt.
Một bên là đế đô hùng vĩ và tráng lệ từng gi3t chết toàn bộ hùng tâm nghiệp lớn của hắn rất có khả năng sắp sửa lâm vào một kiếp nạn lớn.
Trong đầu hắn, một đoạn chuyện cũ trong kiếp trước vẫn còn in sâu trong ký ức của hắn đột nhiên xuất hiện.
Khi đó, hắn vẫn là thứ sử Duyện Châu, Trấn Quân đại tướng quân, sau khi bình định loạn Hứa Tiết và đoạt lại Kiến Khang, hắn vội vã chạy đến cứu nàng lúc đó cha mẹ đã mất, nàng ở góa nhiều năm, lại đi theo đế hậu trốn đến Kiến Khang tị nạn.
Nàng bị bệnh rất nặng, khi được hắn tìm thấy ở nơi ẩn nấp, rõ ràng là không còn nơi chốn nương tựa, rõ ràng là kinh hoảng đến cực độ, nhưng mà nàng vẫn cố gắng duy trì phong độ quý nữ sĩ tộc ở trước mặt một người xa lạ mà trịnh trọng cảm ơn mình, giờ phút này nhớ đến hắn vẫn cảm thấy đau lòng như cũ.
Hắn lại nhớ đến hình ảnh mình lấy được Trường An trở lại Kiến Khang, đêm đó Cao Kiệu bởi vì quá phấn khởi mà say rượu đến thất thố, lấy kiếm viết chữ lên trên tường, cố gắng khuyên nhủ mình theo ông tập viết chữ.
Nếu như Hứa Tiết thật sự nhân loạn Thiên Sư Giáo mà khởi binh làm phản, vậy thì, nhân vật lãnh thụ sĩ tộc Nam Triều khiến mình có đôi lúc e sợ tránh còn không kịp rồi lại không thể nào không kính trọng ông thân ở địa vị cao chìm nổi trong quan trường nhưng lại vẫn giữ lại được chút tâm tính trẻ con như vậy, sợ là sẽ phải rơi vào kiếp nạn lớn nhất ở trong đời này của ông.
Ông cũng là một người cha yêu thương con gái.
Lạc Dương thì có thể sau này tiếp tục mưu tính.
Nhưng có một số người một số việc, so với Lạc Dương bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn làm sao không biết rõ, chỉ là vẫn chưa đưa ra quyết định mà thôi.
Lý Mục mở mắt ra, lấy quyển sách trên mặt mình ra, ngồi dậy, cuối cùng đứng lên đi ra gọi người, ra lệnh mời Tưởng Thao đến nói có việc muốn thương nghị.
Hết chương 116