Vừa vào phòng, Cao Kiệu đã lập tức xin lỗi Tiêu Vĩnh Gia.
Tiêu Vĩnh Gia lại không giận, chỉ hỏi ông đã ăn cơm chiều chưa. Biết đúng là ông chưa ăn gì, bà chỉ phàn nàn ông vài câu rồi sai người mang bữa tối đã để phần cho ông lên.
Cao Kiệu đang một bụng đầy tâm sự, làm sao mà ăn uống được, chỉ ăn qua quýt mấy miếng rồi thôi. A Cúc và người hầu hầu hạ gia chủ đi ngủ. Hai người chuẩn bị xong thì cũng không còn sớm nữa.
Tiêu Vĩnh Gia luôn rất chăm chút cho mái tóc dài của mình, mỗi tối trước khi đi ngủ bà đều chải tóc nhiều lần trước khi đi ngủ.
Tối nay cũng như thế.
Cao Kiệu ngồi ở mép giường nhìn thê tử mình ngồi trước gương chải mái tóc dài, bóng dáng hết sức chuyên chú, tựa hồ cũng không định hỏi chuyện tối nay mình về muộn, tâm trạng vốn khó chịu thỏm bất cuối cùng cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, nghĩ hôm nay là sinh nhật của vợ, mình lại bắt nàng đợi mình cả tối, thế mà nàng lại chẳng chút giận dỗi trách cứ gì, thì không khỏi áy náy. Dằn tâm sự trong lòng xuống, ông đứng lên đi đến sau lưng vợ, lấy lược từ tay vợ ra, bế cả người thê tử lên đưa lên trên giường đặt nằm xuống.
Tiêu Vĩnh Gia hiện giờ đã mang thai bảy tám tháng, bụng rất to.
Cao Kiệu đặt vợ nằm xuống, bàn tay xoa nhẹ nhàng lên bụng vợ, dịu dàng nói:
– Tóc nàng đã khô rồi, không cần phải chải nữa. Hôm nay nàng mệt lắm rồi, ngủ sớm đi…
Tiêu Vĩnh Gia gật đầu, thuận miệng hỏi:
– Cảnh Thâm, hôm nay mình gặp chuyện phiền lòng gì à?
Cao Kiệu tim đập bộp một cái, không dám nhìn thê tử, mượn việc đắp chăn cho bà mà tránh ánh mắt đi:
– Làm gì có chuyện phiền lòng chứ. Chỉ là chuyện hằng ngày của nha thự thôi, có một số việc khẩn cấp, không thể để kéo dài đến ngày mai dược. Ta chỉ quá bận rộn mà quên cả giờ giấc…
Tiêu Vĩnh Gia nhìn trượng phu, lắc đầu:
– Mình đang dỗ dành em. Bình thường mình cũng không phải là không về muộn. Em nhìn ra được, tối nay lúc mình về rất khác so với mọi lần. Mình có tâm sự.
Cao Kiệu hốt hoảng trong lòng, ngoài mặt vẫn cười gượng nói:
– A Lệnh, nàng đừng nghĩ nhiều, ta lấy đâu ra tâm sự? Chỉ là hôm nay sinh nhật nàng, ta nói về sớm thế mà lại về muộn…
Giọng ông dần nhỏ dần, chạm phải ánh mắt như dò xét hiểu thấu của Tiêu Vĩnh Gia với mình, cuối cùng yên lặng.
– Nếu là chuyện phiền lòng của triều đình, mình không muốn nói thì thôi, em cũng không giúp được mình. Thôi đi ngủ đi.
Tiêu Vĩnh Gia không hỏi nhiều nữa, nằm xuống nhắm mắt lại.
Cao Kiệu nhìn thê tử một lát, cũng nằm xuống theo, nhưng không thể nào ngủ được. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại là trong đầu ông lại hiện lên cảnh tượng gặp mặt Thiệu Ngọc Nương tối nay, đáy lòng suy nghĩ trùng trùng. Chợt thấy thê tử trở mình. Ông mở mắt ra, là vợ quay lưng vào trong, một tay đặt lên eo, vội vàng xua đi suy nghĩ lung tung trong đầu, đưa tay ra, đặt lòng bàn tay lên lưng vợ, xoa xoa qua lại.
Một lát sau, Tiêu Vĩnh Gia xoay mặt nói:
– Đứa bé này nghịch ngợm hơn so với A Di rất nhiều, giày vò em lắm…
Bà thở dài, nhưng trong mắt lại chứa ý cười ngọt ngào.
– Em đỡ nhiều rồi. Mình cũng mệt rồi, không cần phải xoa lưng cho em nữa đâu. Ngủ đi.
Nói xong lại đưa tay day day thái dương cho trượng phu, những ngón tay dịu dàng và thân mật.
Cao Kiệu nhìn vợ, nghĩ vợ đang mang thai con mình, mấy tháng gần đây bụng càng lúc càng lớn, eo đau chân sưng phù nề, buổi tối ngủ không ngon, lại không có chút phàn nàn gì, lại luôn dịu dàng săn sóc mình. Chuyện Thiệu thị kia nếu mình vẫn giấu nàng thì có vẻ như mình lại đang chột dạ.
Chỉ cần nói rõ ràng với vợ, chắc chắn vợ sẽ hiểu cho mình.
Cao Kiệu thấy lòng nóng lên, cuối cùng không kìm nén nổi nữa, nói:
– A Lệnh à, hôm nay đúng là ta có chuyện, nếu như ta nói với nàng, mong nàng đừng tức giận.
Tiêu Vĩnh Gia ừ một tiếng:
– Em đã biết mình có việc rồi. Mình nói đi.
Cao Kiệu định thần lại, thu hết can đảm, cuối cùng đem chuyện mình đi tử lao gặp Thiệu Ngọc Nương kể lại một lần. Trông thấy vẻ mặt của thê tử từ lúc nghe thấy cái tên Thiệu Ngọc Nương từ kinh sợ chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng thì im lặng hồi lâu không nói gì, cuống quít giải thích:
– A Lệnh ơi, nàng đừng hiểu lầm. Cô ta còn sống, ta thật sự rất mừng, nhưng tuyệt đối không có ý gì khác cả. Ta chỉ nghĩ năm đó cô ta có ơn với ta, về sau tuy đã làm chuyện sai trái những không đáng tội chết. Mấy năm nay những gì cô ta trải qua, ta vừa mới kể cho nàng nghe rồi đó, rất trắc trở, hiện giờ bị bắt vào tử lao, mà đó cũng chỉ là hiểu lầm…
Tiêu Vĩnh Gia bỗng ngước lên cắt ngang lời ông.
– Thôi, mình không cần phải khẩn trương như thế làm gì. Mình cho là em vẫn như lúc còn trẻ hay sao. Cô ta không chết là tốt nhất, đỡ làm cho em cứ luôn thấy nợ người ta gì đó.
Cao Kiệu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cảm thán:
– A Lệnh ơi, nàng thật là tốt. Vốn dĩ ta còn sợ nàng nghĩ nhiều, nên lúc về mới không dám nói cho nàng biết. Nàng tin ta là tốt rồi, ta yên tâm rồi.
Tiêu Vĩnh Gia hỏi vài câu về tình hình của Thiệu Ngọc Nương, biết cô ta bị bắt vào nhà lao bị tra khảo, hiện giờ bệnh rất nặng, Cao Kiệu đã dặn dò ngục quan chuyển cô ta sang nhà lao khác, khám bệnh cho cô ta, gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
– Cô ta chắc là rất giận em đấy nhỉ? Ở trước mặt mình chắc là chả có lời hay về em đâu nhỉ?
Cao Kiệu lập tức nhớ tới việc Thiệu Ngọc Nương chỉ ra và xác nhận thê tử phái người đi giết cô ta. Ông theo bản năng không tin, nhưng nom dáng vẻ thề thốt chắc chắn kia của Thiệu thị không giống là đang nói dối.
Thứ nhất, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, còn sống là tốt rồi, Cao Kiệu thật sự không muốn lại cùng vợ tranh chấp chuyện này. Thứ hai, cũng có khả năng ngày đó, là những người của Chu thị thấy chị em Thiệu thị nhảy cầu đào tẩu, để giá hoạ mà đã cố ý nói như thế để khiến cho Thiệu thị hiểu lầm.
– Làm sao cô ta hận nàng được? Làm sao cô ta dám ở trước mặt ta nói xấu về nàng được? Nàng đừng nghĩ nhiều. – Cao Kiệu dỗ dành.
– Vừa nãy mình nói cô ta làm hương chủ Thiên Sư Giáo. Cô ta từng đi qua Kinh Khẩu? – Tiêu Vĩnh Gia hỏi.
Cao Kiệu sửng sốt, đáp ậm ừ:
– Chắc là có qua…
Tiêu Vĩnh Gia nghĩ một chút, chậm rãi nói:
– Cảnh Thâm, cô ta không ở trước mặt mình nói không tốt về em, nhưng em lại muốn làm người ác. Cô ta đã từng đi qua Kinh Khẩu, em nhớ ra lúc em ở Kinh Khẩu có từng đụng phải một nữ hương chủ che mặt, vậy thì chắc là cô ta rồi. Còn nhớ ngày hôm đó em đang đi về hướng cô ta, gặp ngay giữa đường, muốn cô ta nhường đường, không hề sai đúng không? Cô ta rõ ràng là biết em nhưng cố tình đụng chạm xung đột. Mình nói xem cô ta có hận em hay không?
Cao Kiệu vội nói:
– Cái này cô ta giải thích với ta rồi. Cô ta nói lúc đó cô ta ngồi trên liễn, bị tín chúng đẩy đi lên phía trước, cũng là thân bất do kỷ, cho nên mới mạo phạm nàng. Cô ta cũng rất sợ. A Lệnh, nàng rộng lượng, đừng tính toán với cô ta làm gì.
Tiêu Vĩnh Gia cười nhẹ:
– Trước kia cô ta có ơn cứu mạng mình, về sau bởi vì em mà suýt nữa mất mạng, may mắn là đã chạy thoát được. Mấy năm nay như lời mình nói cuộc sống cô ta nhấp nhô khổ cực. Hiện giờ gặp lại, mình muốn giúp cô ta thì cũng là điều nên làm, em sẽ không phản đối mình. Vừa rồi kể lại việc vặt kia cho mình, không phải là em tính toán với cô ta mà là muốn nhắc nhở mình, đừng quên lúc trước Thiên Sư Giáo ở Kinh Khẩu đã làm ra những chuyện gì. Khi đó sau khi bị Kính Thần ngăn cản, để trả thù mà họ còn phái người đi ám sát, suýt nữa thì Kính Thần và A Di bị gặp nạn.
Bà cười tự giễu:
– Có lẽ em đã quen làm người ác rồi, tâm tư nhỏ nhen, nhìn người khác khó tránh khỏi thấy giống mình. Em cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở mình thôi.
Cao kiệu sững sốt, chần chờ một chút.
– Nàng nói có lý lắm. Nhưng mà cô ta chỉ là một người phụ nữ, tìm được đường sống trong chỗ chết, lưu lạc vào trong Thiên Sư Giáo, có một vài việc chắc là cũng không được làm chủ. Cô ta nói cô ta đã muốn thoát khỏi đó, muốn làm một người dân bình thường, nhưng mà vì nhập giáo đã sâu nên trước nay vẫn luôn không thoát được, bị bắt làm những việc trái với lương tâm. Lần này sở dĩ chống lại mệnh lệnh triều đình tự mình ở lại Kiến Khang rồi bị bắt, cũng là muốn nhân cơ hội này thoát giáo…
Ông dừng một chút, nhìn thê tử.
– Con người ai mà không có lỗi lầm. Ta chỉ nghĩ, để cô ta dưỡng bệnh cho tốt, sự việc đi điều tra rõ ràng. Nếu như cô ta thật sự hoàn toàn thay đổi, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm thì sẽ cho cô ta toại nguyện, sắp xếp một chỗ ổn thoả cho cô ta, cũng coi như chấm dứt ân oán thị phi trước kia với chúng ta.
– A Lệnh, nàng yên tâm, ta hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng.
Cao Kiệu nhấn mạnh thêm.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn trượng phu một lát, cười cười, nói:
– Em biết rồi.
……
Sau sinh nhật của Tiêu Vĩnh Gia, Lạc Thần ở nhà thêm vài ngày, dựa theo kế hoạch ban đầu, nàng thu xếp hành trang tính toán đi Kinh Khẩu sống ở đó vài tháng.
Nhắc đến thì mình là con dâu, gả chồng rồi vẫn chưa từng phụng dưỡng mẹ chồng cho tốt. Cũng may mắn mẹ chồng là người tốt, không tính toán những việc này.
Buổi tối trước khi đi, Lạc Thần đi đến phòng của Tiêu Vĩnh Gia trò chuyện tâm sự, cũng nói lần này không cần A Cúc phải đi theo mình mà ở lại chăm sóc cho mẫu thân.
Tiêu Vĩnh Gia cười nói:
– Chỗ mẹ không có việc gì đâu. Con không ở nhà, tốt nhất để A Cúc đi theo con thì mẹ mới yên tâm.
A Cúc nhìn Tiêu Vĩnh Gia, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Lạc Thần lại khuyên vài câu, Tiêu Vĩnh Gia vẫn kiên quyết để A Cúc đi theo con gái, Lạc Thần biết mẫu thân quan tâm yêu thương mình nên đành vâng theo. Trở về phòng rồi, A Cúc lại tới kiểm tra xem nhóm thị nữ đã sắp xếp hành trang xong chưa để tránh còn để sót.
Lạc Thần nhìn bà ấy, hơi xuất thần.
Sau sinh nhật, mẫu thân dường như có chút khác thường. Nhìn bề ngoài mẫu thân vẫn như bình thường, nhưng Lạc Thần cảm nhận được, mẹ có vẻ như có tâm sự, có đôi khi đang ngồi trò chuyện với nàng, mẹ nghe nghe rồi lại mất tập trung, như là đang suy nghĩ gì đó. Hỏi mẹ, mẹ chỉ cười nói không có việc gì cả, rồi lại nói cười như bình thường.
Nàng không kìm được hỏi lên:
– Cúc ma ma ơi, dạo này mẹ cháu có chuyện gì phải không ạ? Vừa rồi cháu thấy bà ở trước mặt mẹ như có gì muốn nói.
A Cúc ngừng bận rộn, quay lại nhìn Lạc Thần, do dự một lát lại lắc đầu.
Lạc Thần vốn dĩ không mấy khẳng định, vừa hỏi ra thấy phản ứng kiểu này của A Cúc thì càng chắc chắn rằng mấy ngày vừa rồi đã có chuyện. Vì thế cho người hầu lui đi hết, nói:
– Ma ma ơi, bà đừng giấu cháu nữa. Nếu như mẹ cháu có chuyện, mẹ sẽ không tiện nói cho cháu, nhưng bà nhất định phải cho cháu biết. Lẽ nào cháu là người ngoài hay sao?
A Cúc cuối cùng không nhịn được nữa, đi đến gần cô nói nhỏ:
– Tiểu nương tử, cháu giờ đã lớn rồi, có chuyện này tôi nói với cháu cũng không sao nữa. Thật là tức chết đi mà.
Bà ấy ghé sát tai Lạc Thần.
– Trước kia trưởng công chúa cùng tướng công bất hòa, tiểu nương tử cứ thắc mắc lý do, từng nhiều lần hỏi tôi nhưng tôi lại không chịu nói cho cháu nghe, cháu có nhớ không? Khi đó tôi thấy cháu còn nhỏ, sợ cháu không hiểu, nên không dám nói cho cháu biết. Hiện giờ cháu đã trưởng thành rồi, nói cho cháu cũng không sao. Tất cả mọi chuyện đều do một ả phụ nữ họ Thiệu kia mà ra.
– Ả kia hiện giờ đã quay trở lại rồi.
Lạc Thẩn ngây cả người.
A Cúc tức giận bất bình. Thấy Lạc Thần tỏ vẻ khó hiểu, liền đem chuyện năm xưa Cao Kiệu Bắc phạt có đưa hai chị em Thiệu thị về, trưởng công chúa vì báo đáp mà nhận Thiệu Ngọc Nương vào trong phủ, đối đã như khách quý, không ngờ Thiệu thị kia lại nhân lúc trưởng công chúa vắng nhà đã bò lên giường của Cao Kiệu. Sau khi sự việc bị phát hiện, trưởng công chúa giận giữ ép cô ta về Giang Bắc, nửa đường bị một toán người đuổi giết cuối cùng đã phải nhảy xuống sông kể lại cho nàng nghe.
– Mọi người cứ nghĩ ả ta đã chết rồi, không ngờ ả ta vẫn còn sống, vào Thiên sư giáo. Lúc trước chúng ta đi Kinh Khẩu, có gặp một nữ thiên sư đó, cháu nhớ không? Người đó chính là cô ta. Cả đám giả thần giả quỷ, làm đủ chuyện xấu xa, hiện giờ còn xuất hiện quấn lấy Cao tướng công nữa. Tức nhất chính là, Cao tướng công còn tin lời cô ta nói, giữ cô ta ở lại Kiến Khang bồi dưỡng sức khoẻ nữa.
– Theo tôi thấy, chính là ả tiện nhân kia thấy ở lại Thiên sư giáo không có tương lai, không thể nhìn nổi cuộc sống tốt đẹp của trưởng công chúa, mới cố tình diễn bản thân rất đáng thương rất thê thảm cỡ nào, hơn nữa còn hiểu con người Cao tướng công hay mềm lòng, thể nào cũng ghi nhớ ân tình cứu mạng năm xưa, cho nên mới quấn dính lấy. Loại phụ nữ không biết xấu hổ này ngay cả chuyện trèo lên giường cởi qu@n áo dụ dỗ người khác còn làm được, ở trước đàn ông miệng lưỡi như bôi mật, đen cũng có thể nói thành trắng được. Chuyện này chỉ có đàn ông mới tin thôi. Tiểu nương tử, cháu nói xem có tức hay không?
Lời nói ban đầu của Tiêu Vĩnh Gia tự nhiên không phải như vậy, thậm chí khi kêu bà ấy ra ngoài hỏi thăm tin tức, cảm xúc cũng rất bình tĩnh. Nhưng mà bản thân A Cúc lại tức giận đến phát rồ, lần này nói lại nghiến răng nghiến lợi, cả giọng nói cũng run lên.
Lạc Thần đúng là bị sốc nặng.
Bao nhiêu năm qua, nàng vẫn luôn muốn biết vì sao cha mẹ lại bất hoà. Tiếc là không một ai nói cho nàng hay. Về sau cha mẹ làm hoà lại, những bí ẩn khiến cho nàng thắc mắc nhiều năm dần dần cũng trở nên không còn quá quan trọng nữa.
Nàng không ngờ được rằng, ngày hôm nay lại được biết từ chỗ A Cúc. Càng không ngờ được rằng, đây chính là toàn bộ những nguyên nhân dẫn đến cảm xúc khác thường của mẫu thân.
– Cúc ma ma ơi, bà đừng tức giận nữa. Bà nói cho cháu xem mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Lạc Thần cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng an ủi bà ấy, lại hỏi tiếp.
A Cúc thở ra một hơi dài, thoáng bình ổn tâm tình lại, bấy giờ mới kể tiếp ngọn nguồn.
Ba ngày trước, Cao Kiệu trở về nói cho Tiêu Vĩnh Gia rằng ngục quan thông báo, nói bệnh tình của Thiệu thị rất nặng, cứ tiếp tục ở lại trong lao tù sợ rằng không ổn. Ông đã thông báo cho Tiêu Đạo Thừa – người phụ trách vụ án tạm thời đưa người ra, an trí ở một chỗ bên ngoài.
Tiêu Vĩnh Gia lại nói cho A Cúc. A Cúc lập tức phái người đi xem, sau đó trở về nói chỗ kia nằm ở ngoại ô phía đông Kiến Khang, chung quanh rất yên tĩnh. Mà người em trai của Thiệu thị Thiệu Phụng Chi cũng dã trở về, chăm sóc cho Thiệu thị.
– Cháu nhìn đi. Cô ta chính là nhìn rõ được sự mềm lòng của Cao tướng công, biết ngài ấy tốt bụng hay ghi nhớ ân tình. Lần này khó khăn lắm ả mới có chỗ ở lại, bệnh tất nhiên là càng dưỡng càng nặng rồi. Chờ cô ta khoẻ lên có thể rời đi, sợ là chẳng biết đến năm nào tháng nào.
A Cúc hậm hực nói.
Đến lúc này thì Lạc Thần đã biết rõ toàn bộ ngọn nguồn, yên lặng không nói gì.
– Thôi thôi, không nói nữa. Cũng may là Cao tướng công không giấu giếm trưởng công chúa, chuyện gì cũng nói lại cả. Cũng may là cô ta cũng chẳng làm nên trò chống gì. Tiểu nương tử biết ở trong lòng là được. Trưởng công chúa cũng không muốn để cháu biết.
A Cúc kiểm tra hành trang xong rồi, không thiếu gì cả, đóng rương lại, quay lại nói với Lạc Thần.
Lạc Thần suy nghĩ một lát nói:
– Cúc ma ma, bà đi nói với mẹ cháu là cháu còn phải đến nhà bạn ở mấy ngày. Qua mấy ngày nữa cháu mới đi Kinh Khẩu, mẹ chồng cháu cũng sẽ không trách gì đâu ạ
……
A Cúc đi rồi, Lạc Thần bàng hoàng hồi lâu.
Thì ra nhiều năm như vậy, từ lúc cha mẹ bất hoà cho đến khi làm hoà lại, không ngờ lại có một câu chuyện cũ chắn ngang như thế.
Dựa trên sự hiểu biết của nàng về tính cách của cha mình, chắc chắn rằng cái chết của Thiệu Ngọc Nương luôn là vấn đề trong lòng cha nhiều năm.
Tuy rằng năm đó Thiệu thị đã làm ra chuyện quá đáng như vậy, nhưng ở trong mắt phụ thân, lỗi lầm đó không đáng phải chết, cho dù sau này ông biết được những người được phái đến cướp giết bà ta không liên quan gì đến mẫu thân, nhưng đối với cha mà nói, cảm giác áy náy từ trước đến nay chưa từng tiêu tan.
Hiện giờ, người mà ông cho rằng đã chết từ lâu không ngờ vẫn còn sống, phụ thân nhất định có cảm giác như trút được gánh nặng.
Lạc Thần cũng có thể hiểu cho cách làm hiện giờ của phụ thân. Tuy nhiên, hiểu thì hiểu, muốn kêu nàng đứng cùng quan điểm với cha mình về vấn đề này là điều rất khó.
Người phụ nữ họ Thiệu kia hóa ra chính là nữ thiên sư mang khăn che mặt từng gặp ở Kinh Khẩu.
Lùi một bước mà nói, dù là không có sự việc ở Kinh Khẩu, thì Lạc Thần vẫn có thái độ cực kỳ mâu thuẫn đối với sự xuất hiện của bà ta.
Sau bao nhiêu năm lãng phí rất nhiều thời gian, cuối cùng cha mẹ cũng hòa giải, vài tháng nữa mẹ sẽ sinh em.
Nàng không thể nào chịu nổi sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ này vào thời điểm như vậy, và cha mẹ nàng lại bị kẹp giữa ở trong đó.
Lạc Thần rất hiểu tính cách của cha mẹ.
Cha có lẽ cũng nhớ bài học năm xưa, lần này cuối cùng cũng không giấu giếm mẹ mà thẳng thắn bộc trực, nhưng ông lại là một người cố chấp. Ở trong mắt ông, Thiệu Ngọc Nương có lẽ vẫn là người có ơn với mình giống như năm xưa, bởi vì chỉ nhất thời phạm lỗi lầm mà bị trừng phạt quá đáng. May mắn là bà ta đã tìm được đường sống trong chỗ chết, mấy năm nay trải qua nhấp nhô, rất nhiều chuyện không thể tự làm chủ, tình cảnh rất đáng thương xót, cần ông giúp đỡ.
Mẹ cũng không còn là người dễ kích động như trước. Đối với hành động của cha, mẹ cũng hiểu rõ. Nhưng ở trong lòng mẹ, làm sao mà có thể không có chút khúc mắc gì?
Không phải Lạc Thần không tin phụ thân, mà là nàng không tin người phụ nữ kia.
Chỉ dựa vào những chuyện của Thiệu Ngọc Nương ở Kinh Khẩu, Lạc Thần không tin bà ta hoàn toàn vô tội, bị bắt ép phải làm việc.
Huống chi, hiện tại bà ta còn dùng phương thức vừa khéo như thế xuất hiện đột ngột ở trước mặt phụ thân, nhận được sự đồng tình của ông, còn thuận lợi có được một chỗ đặt chân yên ổn.
Lạc Thần không thể nào dùng ánh mắt thiện ý để nhìn tất cả sự việc này được.
Nàng cho rằng Thiệu Ngọc Nương có dụng ý khác. Ít nhất, đối với cha mình, bà ta tuyệt đối có tâm tư kín đáo không thể cho người khác biết.
Sự băn khoăn của A Cúc cũng chính là sự băn khoăn của Lạc Thần.
Có lẽ, cũng chính là sự băn khoăn của mẹ
Chỉ là có một số lời nói ngay cả mẹ cũng không tiện nói rõ với cha, chứ đừng nói đến mình chỉ là con gái.
Không có bằng chứng, nàng lấy gì để nhắc nhở cha mình rằng người phụ nữ này là một người bụng dạ khó lường?
Lạc Thần cau mày, suy nghĩ không ngừng, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện.
Hồi ở Kinh Khẩu, trước khi điều tra ra được Thiên Sư Giáo bắt phụ nữ để thu hút giáo chúng thì đã từng có lời đồn về phẩm hạnh không hợp lẽ thường của họ. Có một lần, một người phụ nữ hàng xóm đến nhà buôn chuyện, nói người em trai của nữ thiên sư kia khi đi truyền giáo có thông đồng với một người phụ nữ trẻ tuổi trên trấn, bị người nhà phát giác ra, gây ầm ĩ muốn báo lên quan phủ, về sau đưa chút tiền thì sự việc mới bình ổn xuống.
Lúc ấy nhóm phụ nữ đều mắng chửi Thiên Sư Giáo là một ổ rắn chuột, chẳng có người nào là đứng đắn cả. Lạc Thần nghe nhưng cũng không để trong lòng, lúc này nhớ lại thì giật mình.
Nàng nghĩ ra một biện pháp. Chưa chắc đã có tác dụng, nhưng cho dù chỉ là để tìm hiểu về những trải qua trong bao nhiêu năm giả chết của người phụ nữ họ Thiệu này thì vẫn tốt hơn là không làm gì, trơ mắt nhìn bà ta dùng loại lý do không thể từ chối này lại một lần nữa chen ngang vào cuộc sống đang êm đẹp của cha mẹ.
Lạc Thần lập tức viết phong thư, cho người đi gọi A Cúc tới, nói chuyện với bà ấy, bảo bà ấy lặng lẽ đưa bức thư này một người càng sớm càng tốt và nhờ cô ấy giúp đỡ.
……
Tần Lầu.
Sau khi Lục Nương dạy xong những nữ đệ tử đến học cầm, cô đuổi họ đi, đóng cửa lại và tháo trang sức trước gương.
Vết sẹo trên cổ đã mờ hẳn.
Nhưng cô vẫn không nỡ. Trong đáy lòng cô chỉ mong sao vết sẹo này vĩnh viễn không khỏi, cô từ lâu đã không dùng thuốc mỡ mà người kia đưa tới rồi.
Người kia rất khôn khéo, nhưng trong chuyện này thì lại rất ngốc nghếch. Mỗi lần đi ngang qua, khi đi lên ngồi hỏi về vết thương của cô. Nghe nói vết sẹo vẫn chưa tiêu thì lâu lâu lại mang thuốc tới.
Trong hộp phấn hồng đã chất đống mấy lọ thuốc chưa mở.
Ánh mắt cô từ trong gương chậm rãi chuyển từ vết sẹo bên cổ ngọc đến khuôn mặt của mình, ngẩn người nhìn dung nhan như hoa của mình ở trong gương, giữa mày dần dần hiện lên vẻ u buồn, đang thất thần, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, một vú già gõ cửa nói có người tìm cô.
Lục Nương đang muốn từ chối, lại nghe có một giọng khác:
– Nương tử, tôi là người đến truyền tin.
Lục Nương ngẩn người, cảm thấy giọng này khá quen, vội đứng lên đi ra mở cửa.
Một người phụ nữ trung niên đứng ngoài cửa với thái độ cung kính, chào cô rồi mỉm cười trao một lá thư.
Lục Nương nhận ra ngay lập tức.
Người phụ nữ này chính là người hầu gái đi cùng Lý phu nhân trên thuyền đêm đó.
Cô cực kỳ bất ngờ, vội nhận thư, mời bà ấy đi vào, đóng cửa lại, lại mời bà ấy ngồi xuống.
Người phụ nữ xưng tên là A Cúc, nói tiểu nương tử đang đợi mình về, không dám ngồi.
Lục Nương hiểu, lập tức mở thư ra xem
Quả nhiên là thư tay của Lý phu nhân.
Lục Nương xem xong thư, không chút nào do dự nói ngay:
– Xin ma ma truyền đạt lại với phu nhân là tôi đã nhớ kỹ rồi, sẽ an bài thoả đáng rồi sẽ thông báo tin tức cho cô ấy ngay.
A Cúc bước lên nắm lấy tay Lục Nương, thấp giọng nói:
– Tiểu nương tử nhà tôi có nhờ tôi chuyển lời, rằng chuyện lần này chỉ cần nương tử đáp ứng giúp đỡ, không quan tâm cuối cùng sẽ có tin tức như thế nào, nhưng tiểu nương tử đã nợ cô một ân tình hơn. Sau này nhất định sẽ hồi đáp lại.
A Cúc mỉm cười với Lục Nương, buông tay ra, để lại một túi tiền rồi nhanh chóng rời đi.
Hết chương 112