Đúng là sẽ có vài người không may gặp phải những bất hạnh như vậy, nhưng đó không phải cái cớ để y có thể gây phiền toái cho người vô can.
Thân Giác căn bản không định quản Quý Hào, thấy y vẫn tự ý quyết định làm theo ý mình thì dứt khoát nhắm mắt lại. Giờ cậu vừa đau vừa mệt, chỉ muốn ngủ thôi.
Nhưng dường như Quý Hào không muốn để cậu ngủ, vẫn luôn thao thao bất tuyệt bên cạnh cậu, nếu Thân Giác đang lim dim sắp ngủ, Quý Hào sẽ rướn người qua hôn cậu một cái khiến Thân Giác không thể không tỉnh lại. Riêng chuyện này thì buồn ngủ đến mấy cũng phải tỉnh.
Lăn lộn như vậy hơn một tiếng đồng hộ, Quý Hào mới bằng lòng buông tha cho Thân Giác đi ngủ. Lúc Thân Giác tỉnh dậy thì đã là đêm khuya.
Cậu bị tiếng trẻ con khóc đánh thức, mới vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Quý Hào đang vụng về ôm đứa nhỏ vào trong lòng, luống cuống cho uống sữa bột. Nhưng hình như tư thế uy sữa của y không đúng, đứa bé khóc càng to hơn.
“Đưa đứa bé cho tôi đi.” Thân Giác nhìn không nổi nữa, con khóc đỏ bừng hết mặt mũi, càng nhìn càng thấy xấu.
Ở mỗi kiếp cậu trải qua, tất cả mọi thứ đều là giả cả, Thiệu Qua là giả, Quý Hào cũng vậy, nhưng đứa nhỏ này là từ trong bụng cậu mà ra, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái, đặc biệt là đứa trẻ vừa mới sà vào lòng cậu đã nín khóc ngay.
“Con vừa được em ôm một tí đã không khóc nữa, mắt còn chưa mở được đã biết tìm ba ba rồi.” Quý Hào ở bên cạnh thấy vậy, nhịn không được cười nói.
Thân Giác không để ý đến y, sau khi cho con ăn no rồi mới đưa đứa bé lại cho Quý Hào, “Anh đặt nó về giường lại đi.”
Giờ cậu không còn tí sức nào, không thể bế con về giường em bé được.
Bây giờ cậu chạy không được, chỉ có thể tạm thời ở lại chỗ này, chờ thân thể khỏe lên một chút lại tính tiếp, chỉ là không biết Thiệu Qua có thể tìm thấy nơi này hay không.
Đứa trẻ ăn uống no say rồi là lăn ra ngủ ngay, Quý Hào đặt bé về lại nôi, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ.
Thật mềm mại, y như một miếng đậu hũ.
“Con lớn lên rất giống em, em có muốn đặt tên cho con không?” Quý Hào mỉm cười nhìn Thân Giác.
Thân Giác ngồi dựa trên giường, sắc mặt vẫn cực kì tái nhợt. Nghe thấy câu hỏi của Quý Hào, khóe môi cậu khẽ nhếch, “Họ Thiệu thì đặt tên gì cho hay nhỉ? Tôi không biết đặt tên đâu, cứ đợi ba đứa nhỏ tới tự đặt thôi.”
Tươi cười trên mặt Quý Hào không đổi, “Vậy đặt nhũ danh trước thì thế nào? Nhạc Nhạc có được không? Cả đời vui sướng hạnh phúc.”
Thân Giác không nói lời nào.
Quý Hào trầm mặc một chốc, đi đến tủ đầu giường bên kia, “Được rồi, vậy thì giờ chưa cần đặt tên. Em uống tạm chút canh trước đi, bác sĩ nói mới vừa làm xong giải phẫu, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thôi.”
Y kê một cái bàn gỗ nhỏ trên giường bệnh, đặt một đống canh lên trên, mỗi một loại canh đều không nhiều lắm.
Quý Hào súc miệng cho Thân Giác trước, sau đó mới nhét cái muỗng vào trong tay cậu. Y giám sát Thân Giác một hơi uống hết vài chén canh nhỏ, bên môi nhịn không được cong lên mỉm cười.
Sau khi uống canh xong, Quý Hào lại giúp Thân Giác tắm rửa lau người, y nói Thân Giác phải tới ngày mai mới có thể xuống giường, cho nên hôm nay chỉ có thể tạm thời nằm yên trên giường thôi.
Thân Giác nhìn Quý Hào bận trước bận sau, ánh mắt hơi trầm xuống, “Quý Hào, anh định nhốt tôi bao lâu nữa?”
Động tác dọn dẹp của Quý Hào hơi khựng lại, y chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Thân Giác, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Tôi không nhốt em lại, tôi chỉ muốn đối với em thật tốt. Không ai đối tốt với tôi cả, nên tôi có thể hy vọng không? Tôi hy vọng tôi đối tốt với em, tương lai em cũng có thể đối với tôi thật tốt. Những chuyện mà Thiệu Qua làm được, tôi cũng có thể làm. Lúc trước em nói tôi nấu cơm khó ăn, nhưng những bát canh lúc nãy đều là tôi tự tay nấu cả, em không thấy tôi đã tiến bộ rất nhiều sao?”
Quý Hào cảm thấy cả đời này những thứ y có không nhiều. Những người tuỳ tiện nói lời yêu thì y không cần, còn người mà y muốn yêu lại vĩnh viễn thuộc về người khác.
Lúc y biến thành chi gái mình, mẫu thân sẽ cực kì thích y. Vậy nếu y biến thành Thiệu Qua thì sao, Thân Giác có thể sẽ yêu y chứ?
Y biết có một số người yêu là sẽ vô tư, nhưng tình yêu của y chính là ích kỷ. Y mong muốn có thể luôn luôn nhìn thấy đối phương, chẳng sợ phải trả giá bao nhiêu.
“Vậy anh đi gọi Thiệu Qua đến đây đi.” Thân Giác lạnh giọng nói.
Quý Hào nghe vậy thì nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Hắn tới, em sẽ không nhìn thấy tôi nữa.”
Thân Giác nghe thấy câu trả lời như vậy thì cũng rõ ràng Quý Hào chỉ là mặt ngoài nói không nhốt mình, nhưng trên thực tế vẫn là tách cậu ra khỏi những người khác, ít nhất là tách khỏi Thiệu Qua.
Mấy ngày kế tiếp, Quý Hào đều cực kì tận tâm, tận tâm đến mức giống như đứa trẻ mà Thân Giác sinh ra là con của y vậy. Đứa bé vừa khóc thì y sẽ lập tức dỗ dành, chẳng nề hà cũng chẳng thấy mệt. Ngay cả mấy đời trước Thân Giác cũng không làm được như vậy. Lúc đó cậu một thân một mình chăm con, thường xuyên bị con khóc nháo tới phát khùng cả lên, nhưng Quý Hào thì không.
Dường như y có sự kiên nhẫn và bao dung vô hạn với đứa trẻ cái gì cũng không biết này. Bất kể là khóc nháo hay là chuyện tã quần, y đều có thể xử lý, trên mặt trước sau treo tươi cười.
Y vừa chăm sóc đứa nhỏ vừa chăm sóc luôn cho cả Thân Giác nữa. Bây giờ mỗi ngày Thân Giác đều phải xuống giường đi lại. Quý Hào không cho Thân Giác ra ngoài, chỉ chịu đỡ Thân Giác đi tới đi lui ở trong phòng.
Thân Giác suy đoán có lẽ ở tầng này còn có cả những người bệnh khác nữa. Quý Hào không cho cậu đi ra ngoài, có lẽ là vì sợ bị người khác nhìn thấy. Thân Giác vẫn thường hay đứng trước cửa sổ, nhìn những bệnh nhân đang tản bộ ở sân cỏ trong bệnh viện, đáng tiếc giờ cậu không có giấy bút, hơn nữa Quý Hào còn đang nhìn chằm chằm cậu, giám sát rất chặt.
……
Thiệu Qua xuất hiện đã là hai tuần sau.
Ngày đó Thân Giác đang đứng ở cửa sổ, Quý Hào thì ôm đứa bé, dỗ con ngủ.
Cửa đột nhiên bị phá tung.
Thiệu Qua một thân đồ đen trực tiếp lao vọt vào, hắn nhìn thấy Quý Hào trước, sau đó mới nhìn thấy Thân Giác đang đứng ở gần cửa sổ.
Quý Hào nhìn thấy Thiệu Qua xuất hiện cũng không kinh ngạc gì mấy, chỉ là hơi hơi nhíu mày, vỗ vỗ đứa nhỏ bị tiếng động lớn dọa khóc, “Cậu dọa đến con rồi đây này.”
Lúc này Thiệu Qua nhìn qua vô cùng tiều tụy, ngay cả râu trên mặt cũng chưa được cạo sạch sẽ. Hai mắt thì đỏ ngầu lên cứ như là đã lâu lắm rồi không có được một giấc ngủ ngon.
Thiệu Qua rất ít khi xuất hiện với dáng vẻ chật vật tiều tụy như thế này.
Hắn quật ngã bảo an có ý đồ bắt mình đi, giận dữ vô cùng: “Quý Hào, mày mau thả Thân Giác và đứa trẻ ra.”
Biểu tình Quý Hào có hơi lạnh lẽo. “Không ngờ cậu cũng có thể mò đến đây.”
Thiệu Qua không thèm bố thí cho Quý Hào một ánh mắt nào. Hắn chỉ chăm chăm nhìn về phía Thân Giác đang đứng đằng sau. Lúc thấy khí sắc của cậu cũng không tệ lắm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong khoảng thời gian này hắn gần như tìm kiếm đến phát điên. Tất cả các bệnh viện ở M thành này hắn đều đến lùng sục một lần, cuối cùng mới tìm tới nơi này. Về chuyện có thể chuẩn xác tìm được gian phòng này cũng là nhờ lúc nãy hắn vô tình nhìn thấy tàn ảnh của Thân Giác ở trên lầu.
Bởi vì cửa sổ phản quang, hắn không dám chắc lắm, nhưng chỉ cần có một chút khả năng hắn cũng phải thử xem. Quả nhiên khi hắn muốn vào phòng bệnh này thì bị mấy người đồng thời ngăn lại, hắn mới dám có một chút chắc chắn người bên trong chính là Thân Giác.
Quý Hào nhìn vài người đứng ở phía sau Thiệu Qua, “Đồ vô dụng, chúng mày cút ra ngoài hết đi.
Những người đó nghe lời lui ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn dư lại ba người bọn họ và một đứa bé đang khóc.
Quý Hào ôm hài tử khẽ đung đưa dỗ dành, sau đó mới đặt lại trên giường em bé. Lúc y ngẩng đầu lên, trong tay bất ngờ nhiều thêm một khẩu súng.
Khẩu súng này y vẫn luôn giấu ở dưới ván giường giường em bé, ngay cả Thân Giác cũng không biết.
Lúc Quý Hào lấy súng ra, sắc mặt Thân Giác lẫn Thiệu Qua đều hơi đổi, đặc biệt là khi Quý Hào dí súng vào đầu đứa nhỏ.
“Quý Hào, mày đừng tổn thương đứa trẻ, đứa bé là vô tội.” Thiệu Qua nỗ lực làm như chính mình đang rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn lại bại lộ sự nôn nóng và hoảng loạn không thể che dấu được.
Người bị nêu tên chỉ nhẹ nhàng cười, y không nhìn Thiệu Qua mà chỉ ngẩng đầu si ngốc nhìn Thân Giác, “Thân Giác, tôi cho em chọn, được không? Em có thể trở về với Thiệu Qua, chỉ cần em có đủ nhẫn tâm chứng kiến tôi giết Nhạc Nhạc.”
Y cố tình gọi nhũ danh y tự đặt cho đứa bé là “Nhạc Nhạc”, có điều đây chỉ là lần thứ hai y gọi cái tên này ở trước mặt Thân Giác. Ngày thường y chỉ gọi con là bảo bối mà thôi.
Ánh mắt Thân Giác nhìn Quý Hào chuyển từ hờ hững thành hoàn toàn chán ghét, “Anh chơi lâu như vậy vẫn thấy chưa đủ sao?”
Cậu thật sự chán ghét mấy cái lựa chọn này của Quý Hào, cái tên điên này luôn là như vậy.
“Đúng vậy, tôi vĩnh viễn không biết đủ như vậy đấy!” Dường như Quý Hào bị ánh mắt chán ghét của Thân Giác tổn thương, đột nhiên gào lên một tiếng. Tiếng động lớn như vậy dĩ nhiên càng dọa cho đứa bé khóc to hơn.
Y bị tiếng trẻ con khóc làm giật mình, khẽ cúi đầu nhìn thoáng qua cái nôi. Cái liếc mắt kia vô cùng ôn nhu, cứ như người đang dí súng vào đầu đứa trẻ tuyệt không phải là y vậy.
“Nhạc Nhạc, đừng khóc, ba không phải đang mắng con đâu.”
Quý Hào dỗ một hồi, đột nhiên quay đầu lại nhìn Thiệu Qua. Động tác tiếp cận của Thiệu Qua đột nhiên khựng lại.
“Các người ai cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tôi thật sự sẽ giết đứa nhỏ này.” Môi đỏ Quý Hào khẽ cong, kéo ra một nụ cười hoặc nhân, “Dù sao cũng không phải con của tôi, chết thì chết thôi. Đầu năm số người chết đếm cũng không xuể.”
Hai mày Thiệu Qua nhíu chặt, “Quý Hào, anh bình tĩnh lại một chút có được không? Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng.”
Quý Hào hừ cười một tiếng, “Vậy thì thế nào? Thân Giác, em chọn đi, nếu em không chọn, tôi sẽ ngầm cho rằng em chọn Thiệu Qua, từ bỏ Nhạc Nhạc đấy.” Y nhìn chằm chằm Thân Giác, trong miệng chậm rãi bắt đầu đếm ngược, “Mười, chín, tám…… ba, hai……”
“Quý Hào!” Thiệu Qua hét lên.
Sau đó Thân Giác mới cất tiếng.
“Quý Hào, cho dù anh có giết hết tất cả mọi người cũng không thể thay đổi hiện thực được đâu, người mẫu thân anh thích là chị gái anh, còn người mà tôi thích là Thiệu Qua, cả hai đều không phải là anh.” Thân Giác lạnh nhạt nói.
Thiệu Qua nghe thấy lời này lại hơi sửng sốt, khẽ nhìn về phía Thân Giác.
Đây là lần đầu tiên Thân Giác nói “Thích” hắn.
Nụ cười trên mặt Quý Hào không giữ được nữa, cánh môi y khẽ run lên, ánh mắt cũng dần dần thay đổi, “Em câm miệng! Em câm miệng!” Y gào thét giận dữ, gương mặt trắng như tuyết trướng đến đỏ bừng, gân xanh trên cổ lúc ẩn lúc hiện.
Y đột nhiên giơ súng lên chĩa về phía Thân Giác, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, “Em câm miệng! Câm miệng……” Quý Hào lặp đi lặp lại một câu này, nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Thiệu Qua thấy một màn này, lòng bàn tay toát ra một tầng lại một tầng mồ hôi. Hắn nỗ lực bình ổn hô hấp, chuẩn bị chờ thời cơ thật tốt sẽ xông lên.
Nhưng Thân Giác vào lúc này lại tiến lên phía trước một bước, cậu nhìn thẳng vào Quý Hào, “Muốn giết tôi? Vậy thì anh nổ súng đi. Đến mẫu thân anh mà anh còn giết rồi, nhất định không ngại giết thêm một tôi nữa.”
Cậu nói một câu là đi về phía trước một bước.
Thân Giác tiến lên, súng trong tay Quý Hào lại bắt đầu run rẩy, chờ đến khi Thân Giác đi đến trước mặt y, y bỗng dưng nở nụ cười.
Trong một thoáng chốc, y đưa khẩu súng nhắm ngay huyệt thái dương của chính mình.
Ánh mắt Quý Hào nhìn Thân Giác thay đổi, trở về dáng vẻ lần đầu tiên Thân Giác gặp y, không chút để ý, bên trong mang theo đôi nét vênh váo tự đắc.
Y phảng phất lại trở thành vị thiếu gia số mười bốn phong tình vạn chủng ngày nào, chứ không phải cái kẻ yêu mà không được cưỡng ép đến phát điên kia.
“Thân Giác, tôi không cần em yêu tôi, tôi chỉ muốn em cả đời đều phải nhớ rõ tôi.”
Đây là câu nói cuối cùng của Quý Hào.
Y nổ súng.
Dòng máu nóng bỏng máu bắn hết lên trên mặt trên người Thân Giác, ngay cả em bé nằm trên giường cũng bị máu văng lên.
Đứa bé không biết chuyện gì đã xảy ra, còn oa oa khóc lóc.
Hàng mi dài của Thân Giác khẽ run lên, nhìn Quý Hào mỉm cười ngã xuống.
Một lát sau, giống như có ai đó ôm chặt lấy cậu.
“Không có việc gì, không có việc gì, không liên quan gì đến em cả.” Có ai đó không ngừng lải nhải ở bên tai cậu, giúp cậu lau máu bắn trên mặt.
Thân Giác nhắm chặt hai mắt lại.