Ánh ban mai yếu ớt, trong phòng có một ít ánh sáng, người nằm trong bóng tối không rõ sống chết dường như cảm nhận được điều gì, lông mi khẽ run lên, rồi từ từ mở to mắt, nhưng con ngươi lại không có tiêu cự, rất mơ hồ.
Ánh sáng xuyên qua ô của sổ ngày càng sáng lên, cảnh tượng trong nhà cũng càng thêm rõ ràng, ngón tay Hách Điềm giật giật, mặt cọ vào chăn bông, muốn ngồi dậy, nhưng thân thể nhẹ bẫng, hừ một tiếng bằng giọng mũi rồi cơ thể không khống chế được mà ngã xuống.
Tầm mắt nhìn đến hoa mẫu đơn đỏ rực trên chăn bông, cả người không còn chút sức lực nào, cậu đành phải tiếp tục nằm, tích góp chút sức.
Trên người còn hơi đau, cậu nhớ lại cơn đau xé rách thình lình xuất hiện trước khi bất tỉnh hôm qua, mãi sau đó mới bắt đầu sợ hãi. Rõ ràng lúc trước chỉ khi biến về bản thể mới như vậy, hôm qua lại xảy ra mà không có dấu hiệu, hơn nữa còn đáng sợ hơn bất cứ lần nào trước đó. Cả bản thể lẫn hình người đều không an toàn.
Cậu không biết rốt cuộc thân thể mình bị làm sao, trong lòng vô cùng hoảng sợ, rất sợ tiếp theo cậu sẽ bị sức mạnh không biết tên trong cơ thể phá tan, xé rách, hoàn toàn biến thành một quả dâu tây thối rữa.
Mình sắp chết phải không?
Thời điểm hỏi vấn đề này trong lòng, đôi mắt lập tức bị nước mắt làm mờ đi, từng giọt nước mắt lăn dài, rơi trên hoa mẫu đơn đỏ rực tạo thành một màu đỏ đậm.
Cậu chớp mắt, chất lỏng chứa đầy trong hốc mắt tức khắc rơi xuống nhanh hơn, Hách Điềm hít hít mũi, mong nước mắt mau ngừng chảy, lão thần tiên từng nói với cậu, nếu xảy ra chuyện nhất định phải tích cực mạnh dạn tìm cách giải quyết, sợ hãi lo lắng đều vô dụng, Hách Điềm lần đầu tiên làm người không hề có kinh nghiệm, nên lão thần tiên nói gì cậu đều tin, còn trung thực mà chấp hành.
Nhưng mà khó quá đi, hoàn toàn không khống chế được nước mắt, cậu không muốn chết, rất sợ hãi và hoảng loạn. Hách Điềm cảm thấy mình là một quả dâu ngu ngốc, chuyện này mà cũng không làm được.
Cũng may mười phút sau nước mắt tự nhiên ngừng lại, lúc này Hách Điềm cũng có chút sức, tay chống lên giường, chậm rãi ngồi dậy.
Lại ngồi trên giường nửa tiếng, cơ thể rốt cuộc cũng khôi phục, ngoại trừ một chút mệt mỏi, ngay cả đau đớn cũng biến mất, trái tim thắt chặt của Hách Điềm hơi thả lỏng, nhưng trong lòng lại lo lắng, như có một con dao lúc nào cũng treo trên đầu nhắc nhở cậu.
Cậu vệ sinh cá nhân trước, sau đó đứng dậy đặt chăn bông qua một bên, chuẩn bị đem đi phơi. Trên chăn có hương dâu nồng đậm, nước mắt và mồ hôi của Hách Điềm còn nhạt hơn so với máu, con người không dễ dàng ngửi thấy khi chảy mồ hôi hoặc bị kích thích bởi tác động bên ngoài, mùi này còn nồng thêm làm Hách Điềm lại lo lắng, thân thể cậu xuất hiện thay đổi, hơn nữa có khả năng là thay đổi không tốt.
Đã hơn một giờ từ lúc cậu thức dậy, nhưng vào mùa đông thì nhiệt độ không cao, Hách Điềm kiểm tra nhiệt độ từ cửa sổ, phát hiện bây giờ còn chưa thể ra ngoài, đành phải bỏ chăn xuống, lo lắng mà suy nghĩ về đời người.
Đến khi mặt trời bên ngoài làm bốc hơi sương trên cây, vẻ mặt Hách Điềm thoáng giãn ra, dường như cậu đã nghĩ thông suốt một ít chuyện, hít một hơi thật sâu, mặc trang bị giữ ấm vào, ôm chăn mở cửa, đối diện là ánh nắng ấm áp lại chói mắt, cậu bước ra ngoài, phơi chiếc chăn bông lên sợi dây giữa hai cây, rồi quay lại đóng cửa, đi thẳng về phía trong thôn.
Khó có được một ngày nhàn hạ, Vương Quế Hoa làm tổ trong nhà cả buổi sáng, nằm trên giường chơi điện thoại, ba mẹ cô đều ra ngoài chơi mạt chược, không ai nhắc nhở, rất dễ chịu.
'Bang bang' cửa nhà cô xa hoa nhất trong thôn, thép rỗng ruột khắc hoa, trộm gõ vào thì vang lên.
Đang thích ý xem phim thì bị làm phiền bởi tiếng bang bang này, cô tức giận hét về phía cánh cửa: "Ai đấy?!"
Giọng nói yếu ớt truyền đến, "Chị Quế Hoa, là em."
Vương Quế Hoa vẻ mặt ngạc nhiên, thế mà lại là Hách Điềm, ngạc nhiên vì Hách Điềm rất hiếm khi chủ động tới thôn, huống chi là gõ cửa nhà khác, chỉ có vài lần hoặc là có người kết hôn, hoặc là trẻ con đầy tháng mới kêu cậu đến ăn, dù sao thôn Dương gia cũng không lớn, việc vui gì đều kéo theo cả thôn.
Cô đoán Hách Điềm chắc chắn có chuyện quan trọng, vội vàng bỏ điện thoại xuống kéo dép đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra thì thấy Hách Điềm võ trang đầy đủ, quanh mắt đỏ ửng, đúng là đã khóc rồi.
"Em bị sao vậy?"
Vương Quế Hoa vừa kéo Hách Điềm vào cửa, vừa quan sát cậu có gì bất thường.
Hách Điềm đối mắt với Vương Quế Hoa, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Chị Quế Hoa, em muốn ra bên ngoài."
Vương Quế Hoa nghe không hiểu: "Bên ngoài gì cơ? Em muốn đi đâu?"
"Em muốn ra bên ngoài thôn Dương gia, cũng không phải trấn Vọng Đình, mà là thêm... Càng thêm." Hách Điềm ngừng lại một chút, hơi không biết diễn tả như thế nào, "Chính là em muốn đi đến nơi có nhiều người."
Đây không phải là lần đầu tiên Hách Điềm có suy nghĩ này, từ lúc lần đầu thấy chị Quế Hoa mang đến những đồ mới lạ từ bên ngoài, bao gồm cả những sản phẩm "mua trực tuyến" mà cô nói, Hách Điềm sinh ra khao khát đối với thế giới loài người dường như mênh mông vô tận không biết kia, còn có hôm qua ngồi trong xe, loại cảm giác này càng thêm mạnh mẽ, nhưng cậu đều nhịn xuống. Bởi vì lão thần tiên từng nhắc cậu, cậu khác với những loại thực vật thành tinh khác, cậu quá yếu ớt, thế giới bên ngoài càng phức tạp đáng sợ, nguy hiểm càng nhiều, một khi bị con người phát hiện chỗ dị thường, có khả năng cậu sẽ bị ăn luôn, thần tiên trước khi đi còn mãi nhắc cậu ngàn vạn lần đừng ham mê phồn hoa của nhân thế, tĩnh tâm mà sống qua ngày.
Nhưng bây giờ thì khác, Hách Điềm mơ hồ có thể cảm nhận được thân thể cậu đang yếu dần không thể nhận thấy, không ai ở đây có thể nói cho cậu cách sống sót, nhưng thế giới bên ngoài rộng lớn hơn có lẽ có thể có đáp án, lùi một bước mà nói, ngộ nhỡ cậu thực sự không được cứu, thì càng phải đi, thần tiên đã dạy một cái gọi là chết cũng không tiếc.
Vương Quế Hoa hiểu ý của Hách Điềm, em trai muốn dấn thân vào xã hội, cô có thể hiểu được sự nhiệt huyết của người trẻ tuổi, nhưng có một vấn đề rất thực tế ở đây: "Chị đã hiểu em muốn dấn thân ra ngoài, nhưng bây giờ xã hội này không có tiền thì nửa bước cũng khó đi, em à..." Trong lòng Vương Quế Hoa không hy vọng Hách Điềm ra ngoài, theo cô thì đứa nhỏ này ngoan ngoãn, lại bất cẩn, mà lớn lên quá đẹp, ra ngoài sẽ bị bắt nạt, còn không đánh trả nữa.
Hách Điềm không có kinh nghiệm đối với những chuyện này, không dễ dàng đưa ra quyết định dũng cảm này, sao có thể nghĩ toàn diện như vậy, cho nên cậu trực tiếp tìm chị Quế Hoa hy vọng cô có thể cho chút lời khuyên. Cậu không tự giác lộ ra vẻ mặt bất lực, nhìn Vương Quế Hoa: "Em nên làm gì đây?"
Vương Quế Hoa vừa chạm vào đôi mắt long lanh ngấn nước của cậu thì mềm lòng, thở dài: "Em thật sự quyết tâm muốn đi?"
Hách Điềm gật mạnh đầu.
"Được rồi, em hẳn là biết Dương Tông, chính là người hôm qua em cho rau đấy, hắn kinh doanh vận chuyển hàng hóa, khối lượng kinh doanh cũng rất lớn, trong nhà có vài chiếc xe tải, hắn không trực tiếp lái xe, thường thường sẽ thuê người đi cùng, nghe nói gần đây hắn dự định nhận đơn hàng đường dài, nhân công thiếu hụt, chị có thể nói với hắn cho em đi."
Hách Điềm nghe xong ánh mắt đều sáng lên.
Vương Quế Hoa liếc cậu: "Em đừng vội vui mừng, chạy đường dài tuy là có thể đi nhiều nơi, còn có thu nhập, nhưng công việc không phân ngày đêm, người bình thường đều không chịu nổi, tay nhỏ chân nhỏ như em... Quan trọng nhất là em phải học lái xe trước." Cô lại nói thêm một câu, "Thi bằng lái xe cũng là một khoản không nhỏ."
Hách Điềm vẻ mặt hoàn toàn sụp đổ.
"Em... Em không có tiền."
Ngay cả bước một cơ bản nhất cũng khó mà vượt qua, cậu có hơi muốn khóc.
Vương Quế Hoa thấy cậu mất tinh thần thành thế này, lắc đầu, thật sự là một đứa nhỏ ngốc, nếu cô đã nói ra biện pháp, sao lại có thể mặc kệ cậu tại đây. Như này ra ngoài thật sự sẽ bị người lừa bán đi chắc luôn.
"Chị có thể cho em mượn trước, nhớ kỹ về sau trả lại là được."
Hách Điềm đang rũ đầu ngẩng lên, dùng ánh mắt như nhìn Bồ Tát với Vương Quế Hoa, chỉ cảm thấy cô đúng là người tốt nhất hiền lành nhất trên thế giới này: "Chị Quế Hoa tốt bụng quá đi." Nói xong nước mắt lại ngập hốc mắt, mắt và mũi đều hồng hồng nói lời cảm ơn, còn nấc một cái.
Vương Quế Hoa vừa buồn cười vừa thương, nhanh chóng rút giấy để cậu lau, trong lòng lại ưu sầu, đứa nhỏ ngốc này căn bản không biết lòng ngời hiểm ác, cứ để cậu tiếp xúc với chảo nhuộm lớn như vậy, thực sự sẽ không sao ư?
Editor: Edit đến đoạn gặp anh công rùi, ảnh là tổng tài á mng ơi ê hê hê, tuần này mình được nghỉ t7 nên mới có nhiều thời gian rảnh hơn nè.