Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán Lục Chấn Hưng, trên gáy ông ta là một họng súng đen ngòm. Ông ta bỏ điện thoại bên tai xuống: "Chú đã nói với nó, cháu có thể bỏ xuống được rồi".
Tay Lục Trì Dự vững vàng tiếp tục cầm súng, không hề nhúc nhích. Trong lòng Lục Chấn Hưng không tin hắn dám nổ súng, nhưng sau đó ông ta liền nghe tiếng súng được lên đạn.
Trong nháy mắt tóc gáy Lục Chấn Hưng dựng hết lên, trái tim run rẩy kịch liệt.
"Bộp", một viên kẹo đậu nhỏ rơi từ trên gáy xuống. Lục Chấn Hưng nhìn viên kẹo hồng nhạt trên mặt đất, hồi lâu mới hoàn hồn. Nét mặt rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh: "Lục Trì Dự mày đừng có khinh người quá đáng!"
Lục Trì Dự lấy súng đồ chơi về, nhanh chóng giải thích: "Chú hai đừng giận, thời gian có hạn nên tôi bất đắc dĩ phải làm vậy thôi". Nói xong xoay người ra hiệu với cấp dưới, vệ sĩ mặc đồ đen kia tức khắc hiểu ý đi tới phía sau hắn đẩy xe lăn. Hiển nhiên là muốn tự mình đi đón Hách Điềm.
Lục Chấn Hưng bị bỏ lại trên mặt đầy vẻ âm u, cổ đông nhỏ bên cạnh có lòng khuyên nhủ hai câu nhưng thấy ánh mắt dọa người của ông ta liền im lặng không nói gì. Mục đích đều đã đạt được, cần gì làm mình không thoải mái.
Lục Trì Dự thật sự làm người ta kinh ngạc, hắn trong ấn tượng của ông ta làm việc quả quyết, cũng không phải là nhân vật dễ nói chuyện hay gì, hôm nay lại dễ dàng nhượng quyền lợi vì một món đồ chơi nhỏ. Cũng là do từ khi hắn xảy ra tai nạn vẫn luôn không có tin tức gì, bằng không làm gì đến nỗi để Lục Chấn Hưng đắc thế. Có lẽ thật sự bị sốc vì đôi chân.
Trong lúc ông ta suy tư thì Lục Chấn Hưng đã xốc lại tâm trạng chuẩn bị rời đi. Ông ta tự nhiên đuổi theo, hai người cùng rời khỏi biệt thự họ Lục.
Trước khi đi, Lục Chấn Hưng nhìn thoáng qua căn biệt thự đầy khí thế, trong mắt lộ ra dã tâm nhất định phải đạt được.
Mà bên kia, đội vệ sĩ đã tìm được ga ra trước Lục Trì Dự, nhanh chóng phá cửa chính.
Ánh sáng mãnh liệt đột ngột chiếu vào gần hết không gian giữa ga ra, người bên trong không chịu nổi tia sáng mãnh liệt mà lấy tay che mắt. Đội trưởng đội vệ sĩ bước nhanh vào, nhìn quanh bốn phía, chỉ có vài người to con và Lục Trì Thanh, anh ta trực tiếp hỏi: "Cậu ấy đâu?"
Khi phát hiện không thấy Hách Điềm đâu thì Lục Trì Thanh và những người khác đã bắt đầu tìm. Nhưng cậu tựa như bốc hơi khỏi thế giới, ga ra này rất trống trải không giống có thể giấu người vậy mà tìm khắp nơi cũng không thấy. Bây giờ hắn cũng không biết nên nói thế nào, vẻ mặt như bị táo bón: "Chạy rồi!"
Anh ta rõ ràng không tin, gọi điện nói cho Lục Trì Dự.
Lục Trì Dự đang trên xe đi qua bên này nghe vậy hơi đăm chiêu, phân phó: "Bắt mấy người kia rồi báo cảnh sát, cái khác chờ tôi tới rồi giải quyết".
Hơn mười phút sau, một chiếc xe limousine đậu bên đường, sau khi tài xế xuống xe thì cung kính dọn xe lăn ở ghế sau xuống.
Lục Trì Dự liếc Lục Trì Thanh đang lộ vẻ hung ác vì bị trói. Hắn nhìn em trai vô dụng của mình như nhìn người chết, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Hắn phân phó mọi người rời khỏi ga ra rồi tự mình điều khiển xe lăn vào trong.
Dù mở cửa thì ga ra cũng không sáng là bao, các góc vẫn tối om. Lục Trì Dự đẩy xe lăn rất nhẹ và chậm, trong lòng hắn vẫn có suy đoán không tốt, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ lúc những người đó tìm khắp nơi, tên nhóc kia bị giẫm lên thì làm sao bây giờ, ý nghĩ này làm tim hắn nghẹn lại.
"Hách Điềm, cậu ở đâu?"
Âm thanh trong ga ra vắng vẻ vọng lại, nhưng không có tiếng đáp lời làm cho tâm trạng Lục Trì Dự càng căng thẳng hơn.
Đột nhiên có tiếng sột soạt từ góc bên phải, Lục Trì Dự quay đầu lại, thấy trong góc có mấy thùng giấy cũ nát, hắn liền điều khiển xe lăn qua bên kia. Trên thùng giấy đều là bụi, hắn nhẹ nhàng vỗ một cái thì bụi bay lên bốn phía, di chuyển thùng ở trên, phía dưới chứa đầy đồ vật được chất tứ tung ngang dọc. Lục Trì Dự phát hiện có một mảnh vải màu sắc khác biệt rõ ràng cạnh một cái bao, nhìn gần thì hơi quen mắt. Hắn đưa tay cầm mảnh vải trắng, bên trong lập tức có chút kháng cự.
"Hách Điềm?"
Một câu hỏi nhỏ truyền từ trong miếng vải: "Là tiên sinh ư?"
Lục Trì Dự thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu hơi vui vẻ: "Là tôi đây".
Nghe được âm thanh quen thuộc, cuối cùng Hách Điềm nhịn không được: "Huhu tiên sinh rốt cuộc ngài cũng tới rồi". Thấp thoáng có tiếng nghẹn ngào, khiến lòng người thắt lại.
Sau khi biết là Hách Điềm, Lục Trì Dự rất nhẹ nhàng cầm mảnh vải không rõ kia ra khỏi góc, đến khi cầm trên tay hắn mới nhìn rõ đây hình như là quần lót của Hách Điềm... lần trước có thấy rồi.
Đi đến nơi có ánh sáng tốt, Lục Trì Dự vén miếng vải lên, để lộ quả dâu màu đỏ tươi bên trong. Ánh mắt hắn lập tức trở nên u ám, dâu tây vốn là đầy đặn mọng nước giờ có vài vết xước, nước dâu chảy ra có vẻ vô cùng thê thảm.
"Là do Lục Trì Thanh?"
Hách Điềm đắm chìm vào niềm vui được cứu, nghe vậy giật giật phiến lá, cảm thấy khó hiểu.
"Vết thương trên người cậu đó".
Hách Điềm nén tiếng nức nở: "Không phải đâu, là do hai người to lớn đánh tôi, cơ mà họ chỉ đấm tôi một cái thôi, sau đó tôi bỏ chạy".
Lục Trì Dự nghe Hách Điềm nói xong càng tức giận, khí áp quanh thân trực tiếp hạ xuống.
Quả thực Hách Điềm không nói sai, cậu chỉ bị đấm một cú, mấy vết thương khác đều là do sau khi biến về bản thể thì bị cọ. Bản thể cậu rất mềm mại, nếu nhảy tới nhảy lui trên nền xi măng thô ráp của ga ra này, chỉ một chút sẽ bị hư rơi mất phần ở dưới. Cho nên cậu mới mang cả quần lót theo, nhưng vẫn không ngăn ngừa hoàn toàn được, trên người vừa đau lại nóng rát.
Hiển nhiên Lục Trì Dự ghi nợ vết thương của Hách Điềm lên đám người Lục Trì Thanh. Hắn cẩn thận bọc Hách Điềm bằng miếng vải trên tay, ra khỏi ga ra.
Vừa ra khỏi cửa, những người có liên quan bên ngoài chờ đều quay lại nhìn, không thấy người kia, thầm nghĩ chắc là chạy mất thật rồi. Lục Trì Dự liếc một cái về phía đám Lục Trì Thanh, người bị hắn nhìn đều cảm thấy ớn lạnh. Lục Trì Thanh không phục còn muốn khiêu khích, bị đội trưởng đội bả nhanh tay nhanh mắt che miệng lại.
"Tôi về trước, không cần tìm người, còn bọn họ thì giao cho cảnh sát đi. Nghĩ cách làm cho bọn họ đã vào thì đừng đi ra".
Bọn họ hiển nhiên bao gồm cả Lục Trì Thanh, hắn bị che miệng không dám tin mà trừng lớn mắt. Hắn không tin mình sẽ bị vào tù, cho dù Lục Trì Dự muốn thì chú hai cũng sẽ không bỏ mặc hắn, nhất định là vậy. Hắn trong lòng tự an ủi bản thân nhưng ánh mắt lúc cuối của Lục Trì Dự làm hắn có dự cảm không tốt, tim đập bịch bịch.
Lục Trì Dự dặn dò xong liền mang dâu tây nhỏ lên xe.
Khoảng cách giữa ghế trước và ghế sau của xe khá lớn, khi Lục Trì Dự lên xe liền phân phó tài xế hạ vách ngăn xuống sau đó mới đặt Hách Điềm lên chỗ ngồi mềm mại.
"Bây giờ an toàn rồi".
Hách Điềm dần thả lỏng khi chạm vào đệm êm, nghe vậy chui ra từ trong quần lót, ngửa đầu thấy tiên sinh đang cúi đầu nhìn mình.
"Đau không?"
Phiến lá ở đỉnh đầu vẫy hai cái, tủi thân một cục: "Đau".
"Thật sự rất đau á, tôi phải biến về người rồi". Bản thế rất mỏng manh, đau đớn mãnh liệt hơn hình người.
Nói xong bất ngờ biến thành thân người.
Bản edit chỉ được đăng ở wattpad Mirabel_16 và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.
Editor tạch lý nên đăng truyện trễ, mong mng thông cảm:D