[Bang] [Diệp Khanh]: [Diệp Khanh] login.
[Bang] [Khu Cước Tú]: Chà chà chẳng phải gà vàng đây sao? Cuối cùng cũng kết thúc tuần trăng mật dài đằng đằng về rồi à?
[Bang] [Diệp Khanh]: …
[Bang] [Đầu bóng loáng mù mắt chó]: Gần đây thật đúng là hoa đào đủ kiểu nha, ân ái các loại, khiến người xem không chịu nổi, đúng không Tiểu Diệp Tử?
[Bang] [Diệp Khanh]: … Cầu đừng ném đá.
[Bang] [Tích Chi]: Tiểu Diệp Tử về rồi~ Mấy ngày không có cậu, cảm giác như cửa Dương Châu chẳng có gì vui vẻ!
[Bang] [Tiêu Lạc Diệp]: Diệp Khanh là ai thế? Tích Chi, em đang nói ở bên anh không thú vị bằng cái thằng Tàng Kiếm kia sao?
[Bang] [Diệp Khanh]: …
12305383_850140418434740_139666416_n
lăng Tần Hoàng
[Bang] [Tiêu Lạc Diệp]: Có phải Diệp Khanh cũng là một em gái đáng yêu, hoạt bát như Tiểu Tích không? Vừa nhìn cái tên đã biết là một người đẹp, nào nào nào, chúng ta làm quen với nhau một chút! Anh nói cho em biết nha, em đi theo anh, trong server này sẽ chẳng có nơi nào em không thể đi. Cái gì mà 2200, lăng Tần Hoàng*, set Tần Phong* đều không thành vấn đề!
Chuyện này là sao… Nhìn khung chat càng ngày càng khoa trương kia, Ngụy Diệp thổ một ngụm máu trong lòng, nhịn không được gửi tin mật.
11301371_850140235101425_1931295099_n
set Tần Phong Tàng Kiếm
Kết quả hỏi ra mới biết được, đây là do Cẩu Đản nghịch dại cái máy biến âm, ai mà ngờ được thanh âm của cậu ta biến đổi có thể so với Hanazawa Kana*, lực hấp dẫn với đám trạch nam hèn mọn lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Sau đó, cậu ta đột nhiên muốn chơi một acc đạo cô, bề ngoài cao quý lạnh lùng phối hợp với thanh âm đáng yêu, khi acc này làm ông chủ mở đoàn Đại Minh Cung, có ba đại nam muốn làm sư phụ thân truyền, có có một người trả toàn bộ phí bao đoàn, người đó chính là [Tiêu Lạc Diệp] trong bang, một acc hòa thượng đàu trọc sáng lấp lánh.
(Hanazawa Kana: Một seiyuu nổi tiếng (diễn viên ***g tiếng))
Điều này khiến Ngụy Diệp rất hiếu kì, rốt cuộc thanh âm của cậu ta như thế nào? Chạy ào vào YY bang hội, chỉ thấy Cẩu Đản đang dùng nick Tích Chi, ở trên YY nói không biết xấu hổ, vội vàng điều chính âm lượng nghe thật kĩ từng câu, Ngụy Diệp biểu lộ, nếu không phải giờ cậu đã ở bên Cố Ân Sính, thanh âm này thật đúng là quyến rũ. Đặc biệt là cái kiểu không tự ý thức được như Cẩu Đản, bản thân cậu ta cũng không biết thanh âm của mình đáng yêu tới nhường nào, cứ “ưm ưm”, “a a”, thật là quấy nhiễu con tim người ta mà. Ngụy Diệp nghĩ, giọng điệu nói chuyện thì chẳng khác gì Cẩu Đản trước đây, sao cảm giác vẫn không giống?
“Tôi không thể nào bái anh làm sư phụ được.” Chợt nghe thấy Cẩu Đản chẳng chút luyến tiếc nói, “Tôi nói rồi, sư phụ của tôi là Cẩu Đản, tôi chỉ có một sư phụ là đủ rồi, sư phụ của tôi đẹp trai nhất.”
Lời này mà cậu ta cũng nói ra miệng được, mấy câu khoe khoang mình đẹp trai nhất này nọ, Ngụy Diệp len lét thay cậu ta che mặt một chút.
“Tiểu Tích, những lời này là sao? Em đi hỏi thăm xem, [Tiêu Lạc Diệp] anh đây thật sự rất nổi tiếng, đối xử với đồ đệ tốt vô cùng, có cả đống người xếp hàng muốn làm đồ đệ thân truyền của anh, có cái gì không bằng tên Cẩu Đản kia chứ, tên thì thô bỉ, lại còn đẹp trai nhất, hắn ta đã so với anh đây chưa mà dám vênh!”
“Mấy lời này của anh, tôi không muốn nghe, Cẩu Đản đẹp trai nhất, anh phiền phức nhất, ông chú ạ…”
“Anh là ông chú? Em, Tiểu Tích, em đừng hiểu lầm anh…”
Cái này không có ai quan tâm sao? Sao lại để hai tên tai họa ở đây đối phó với người ta? Sao A Hoa cũng không onl? Ngụy Diệp nhìn danh sách bang hội, Cố Ân Sính chắc mới xuống tàu thôi, có nên gọi điện thoại quấy rầy anh ấy không nhỉ… Rõ ràng mới cách xa nhau nửa ngày, sao đã nhớ đến anh ta rồi, trên mặt thật nóng.
Ngụy Diệp hé ra khuôn mặt đỏ bừng, tiếp tục ngồi trong góc tường nghe YY.
“Tiểu Tích, em là sinh viên à? Hiện tại đang ở ký túc xá sao? Các em khai giảng sớm thật đấy, vừa nhìn đã biết là sinh viên tốt.”
“Không, tôi đến trường sớm để chuẩn bị thuê nhà.”
“A, cũng đúng, ký túc nữ sinh rất lắm chuyện. Tiểu Tích à, rốt cuộc em có đồng ý làm tình duyên của anh không?”
“Tình duyên?”
Hả? Ngụy Diệp vô ý thức ngây người, thanh âm này thật kỳ quái, hình như là một người đàn ông đang bắt chước cách nói chuyện của con gái… Đàn ông?
Tiếp theo là một loạt thanh âm chói tai, “Ha ha, còn dùng máy biến âm, Cẩu Đản, lá gan của em không nhỏ.”
“Anh quản tôi chắc, anh là ai chứ!” Bạn học Cẩu Đàn còn ngoan cố cãi lại.
“Anh? Anh là Pháo ca nhà em.”
Sau đó? Ngụy Diệp cùng Lạc Diệp đại sư ở trên YY bốn mắt nhìn nhau. Tiếng động này có vẻ kinh khủng… Khụ khụ, Ngụy Diệp vừa định nhắc nhở, đột nhiên bên kia YY không chút nhúc nhích, game cũng thoát ra.
Lạc Diệp đại sư ngưng một chút mới phẫn nộ nói: “Mẹ nó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Các người kết hợp với nhau lừa tôi?”
Ngụy Diệp: …
“Tôi mặc kệ, đám người trong bang cậu trêu đùa tôi, nghĩ tôi dễ bắt nạt chắc, có tin tôi lên 818 các người không?”
Ngụy Diệp: …
“Không được, bang chủ các người đâu, người quản lí đâu? Nhất định phải bồi thường một cô em cho tôi, nếu không hận này khó mà tiêu tan được! Việc này không thể để yên, tức chết tôi! Em thấy có đúng không, Tiểu Khanh! Hay là trực tiếp bồi thường em cho anh đi!”
Ngụy Diệp: “…Anh chắc chắn chứ?”
Cố Ân Sính: “Mày dám?” Vừa mới về nhà đã nhìn thấy người ta đùa giỡn vợ anh?
Lạc Diệp ngưng lại trong thoáng chốc: “Mẹ nó, bang các người không có con gái à? Con gái! Ông đây chỉ muốn con gái!”
Lúc này trên YY cuối cùng cũng truyền ra tiếng con gái, A Hoa nói: “Diệp Tử, Quân gia, tớ đưa các cậu vào kênh nhỏ, có việc gấp.”
Lạc Diệp lập tức chen lời: “Có phải là bang chủ không? Anh nói em nghe nè, người trong bang bọn em không phải đều kém cỏi như nhau, nếu như em không…”
A Hoa lòng nóng như lửa đốt bây giờ căn bản lười đáp lại hắn ta, trực tiếp đá cái tên ồn ào này ra khỏi kênh…
Lạc Diệp: … Mẹ nó, phải 818, phải 818 ngay lập tức!
Thế nhưng hai người lúc này đã không còn tâm trạng đâu để quan tâm đến hắn, mọi người chơi với nhau đã lâu, ai cũng nhận ra sự nghiêm trọng trong giọng điệu của A Hoa, “Quân gia, Diệp Tử, lần này thật sự có chuyện muốn nhờ các cậu.” A Hoa nghẹn ngào nói, “Các cậu có thể liên lạc với Đoạn Kỳ không? Anh tớ, hiện tại anh ấy, anh ấy chẳng khác gì kẻ đần độn, tớ xin các cậu, liên lạc với anh ta có được không?”
Trạch nam và Đoạn Kỳ? Trong lòng Ngụy Diệp run lên, lẽ nào như cậu nghĩ… “A Hoa, cậu đừng vội, tớ nghĩ Đoạn Kỳ học năm nhất học viện Công nghệ thông tin, nhất định có thể liên hệ được với cậu ta…”
“Đoạn Kỳ vừa login, gọi cậu ta vào?” Ngụy Diệp còn chưa dứt lời đã bị Quân gia ngắt.
“Mau lên!” A Hoa trốn trong phòng vệ sinh len lén bắt wifi nhà hàng xóm, cô rất sợ bị mẹ phát hiện ra điều mình làm, đồng thời cũng thầm cảm thấy may mà mẹ chỉ tịch thu sim điện thoại, cuối cùng cô cũng nghĩ ra cách để liên lạc với Đoạn Kỳ. Cô không thể tiếp tục nhìn anh trai như vậy, đều do cô sai, lỗi của cô! Chỉ cần có một tia hy vọng, cô sẽ không bỏ cuộc.
“A Hoa? A Lâm làm sao thế? Điện thoại di động không nghe, nhắn tin không trả lời, trò chơi cũng không lên, mấy hôm trước tôi đi vẫn còn rất tốt cơ mà.” Đoạn Kỳ vừa vào đã liên tiếp hỏi mấy câu, trong giọng nói khó nén nỗi sốt ruột, nôn nóng.
“Đại thần, anh hãy nghe tôi nói, đều do tôi sai.” A Hoa nghẹn ngào, “Mẹ tôi phát hiện ra chuyện của các người, lúc đầu mẹ không thể hiện gì, nào ngờ anh vừa đi, mẹ bắt đầu tuyệt thức, buộc anh tôi chia tay anh! Khuyên anh tôi thế nào cũng vô dụng, hiện tại đã vài ngày không ăn gì, bọn họ đều muốn chết cả rồi!”
!!!
Ngụy Diệp mới nghe đến đó, trong đầu đã tối sầm, huống chi đương sự Đoạn Kỳ.
“A Hoa, cô đừng gấp, khuyên nhủ họ đi, có thể uống một chút cũng được, tôi sẽ qua đó ngay!” Tiếng Đoạn Kỳ sốt ruột đẩy ngã vật gì đó truyền qua mic.
“Đừng, đại thần, anh tới cũng vô ích thôi. Mẹ tôi điên rồi, bà sẽ không để anh gặp anh trai tôi đâu. Bà ấy muốn anh trai chết, bà ấy cũng chết!!” A Hoa rốt cuộc không nhịn được nữa, bật khóc. Ba ngày ngắn ngủi khiến một người quen với cuộc sống an nhàn như cô phải trải qua khảo nghiệm chưa từng có, những người thân thiết nhất lần lượt tuyệt thực khiến tinh thần của cô bị tổn thương thật lớn, hơn nữa còn nỗi tự trách khi tất cả đều bắt nguồn từ sai lầm của cô. Nếu không dựa vào sự cố chấp muốn liên lạc với Đoạn Kỳ, A Hoa chỉ sợ cũng không chịu nổi nữa.
“Không đến? Cô bảo tôi cứ mở mắt trừng trừng nhìn anh ấy và mẹ chết khô sao!” Trong mic truyền tới tiếng đổ vỡ ầm ĩ, Đoạn Kỳ ngẫm lại thấy mẹ Lý thật lợi hại, khi anh đi vẫn còn vui vẻ bình thường, đột nhiên trở mặt ra tay thật ác… Lại thêm một loạt tiếng vang bạo lực.
“A Hoa, Đoạn Kỳ, hai người đều bình tĩnh lại đi.” Cố Ân Sính nhẹ giọng quát lớn. Ngụy Diệp cũng vội vàng mở mic kêu hai người giữ bình tĩnh.
“A Hoa, mẹ cậu còn không cho anh cậu đến trường sao?” Cố Ân Sính hỏi, “Đoạn Kỳ, cậu tùy tiện xuất hiện chỉ càng khiến tình hình thêm rắc rối mà thôi.”
“Không biết…” A Hoa cố gắng nín khóc, muốn nói rõ ràng hơn một chút. “Nhưng mà chắc sẽ không… Du học, hẳn bà sẽ cho anh đi du học.”
“Vậy…” Đoạn Kỳ mở miệng nói mới nhận ra mình đang sợ hãi, gần như nói không nên lời, “Vậy anh của cô… nghĩ thế nào… Anh ấy muốn cùng tôi…”
“Anh tôi trở nên ngu người rồi. Đã hai ngày liền anh ấy không hé răng, cứ nằm một chỗ không động đậy. Nhất định anh ấy rất thích anh, anh ấy muốn đem mạng ra đổi, sao anh dám, sao anh có thể hỏi anh tôi như vậy…” A Hoa vừa nghĩ tới anh trai, trái tim đau đớn muốn chết. Cô đã khóc vô số lần nói anh cô hãy từ bỏ đi, từ bỏ đi, nhưng thấy ánh mắt của anh, cô không nói nổi một câu…
“Vậy cô hãy nói cho anh cô biết.” Đoạn Kỳ cắn răng nói, “Đừng làm hại thân thể của bản thân và mẹ, không cần phải vì cái này mà đánh đổi tính mạng. Nên ăn uống vào. Mẹ muốn cho anh ấy du học thì cứ đi. Tôi, Đoạn Kỳ, sẽ chờ, cùng làm thì len lút yêu, mấy chuyện mẹ vợ đại nhân cứ để tôi lo nghĩ, anh ấy chỉ cần chăm sóc bản thân là được rồi!”
A Hoa khiếp sợ nhìn chằm chằm anh trai mình đột nhiên đẩy cửa buồng vệ sinh. Giọng của Đoạn Kỳ nho nhỏ vẫn còn quanh quẩn trong không gian chật hẹp, cái khác duy nhất là trong mắt anh trai cô lại khôi phục ánh sáng một lần nữa.
“Được.”
Cô nghe thấy anh mình nói, tuy rằng thanh âm khàn khàn đáng sợ, nhưng trong lời nói ẩn chứa sức mạnh vô tận. Cô đã hiểu rõ từ lâu, mẹ làm như vậy ngoại trừ dày vò người nhà thì chẳng thay đổi được điều gì. Có những thứ đáng giá cho người ta đánh cược tất cả.
Cô nghĩ để anh trai mình ra nước ngoài là một cách cách ly hữu hiệu, có thể đợi tới khi hai người đủ lông đủ cánh, dù mẹ có cố gắng thế nào cũng không thể ngăn cản họ kề vai sánh bước.
—-
Hai người trải qua một màn gia đình đau khổ của đôi vợ chồng son kia, lại nói chuyện một hồi mới tự bắt đầu chuẩn bị nhiều hơn vì tương lai hai người.
Cố Ân Sính thấy A Hoa cũng rời khỏi kênh, chỉ còn Ngụy Diệp im lặng treo ở đó. Anh biết, Diệp Tử đang thấy khổ sợ vô cùng, lo lắng vô cùng, lo cho trạch nam và Đoạn Kỳ, cũng lo cho mình và cậu ấy.
“Diệp Tử.”
Trầm mặc một chút mới nghe thấy tiếng Ngụy Diệp trả lời, “Ừ?”
“Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi?”
“… Ừ”
“Diệp Tử, anh muốn nói cho em biết, chúng ta không giống với bọn họ. Chúng ta sẽ không đến mức như họ.”
… Yên lặng.
“A, thật sao?”
Có chút yên tĩnh, dường như có ý nghi hoặc.
“Trước khi đến gặp em.” Cố Ân Sính chậm rãi nói, “Anh đã đi gặp ông già nhà anh, cái gì nên nói đều nói hết. Ông ta, không thể tránh được.”
“!”
“Thế nên em yên tâm, chúng ta sẽ không như thế. Diệp Tử, dù trời có sập xuống, cũng có anh cao như vậy chống đỡ, em đừng sợ.”