Hai người cùng đến phòng nước nóng. Phòng nước nóng lúc này không ai, Lạc Tinh Vũ kẹp chiếc nạng, chống vào ven tường xé túi gia vị. Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì Nguyên Dục cầm đi lấy nước.
“Cái vị này tôi thích nhất đó, chắc chắn cậu cũng sẽ thích.” Lạc Tinh Vũ nhìn hộp mì Nguyên Dục đang cầm để hứng nước trong tay, nói xong lại cúi đầu nhìn chân trái của mình, “Đáng tiếc chân tôi bị thương nên không thể ăn cay. Nếu không thì mấy tháng trời cũng chẳng lành nổi. Vốn dĩ ngày nào tôi cũng tới quảng trường Thái Dương trượt ván mà bây giờ lại không thể chơi được nữa. Giá như chân tôi không bị thương thì tốt rồi, còn có thể dẫn cậu đi chơi cùng nữa. Mà đáng lẽ cũng chẳng bị thương đâu, nếu không phải tại cái tên... ”
“… Đi thôi.” Nguyên Dục nhấn nút dừng, đúng lúc ngắt lời cậu nói.
Hắn không muốn lại phải nghe Lạc Tinh Vũ một lần nữa cường điệu chuyện hắn thấy chết mà không cứu tối hôm qua nữa.
Hắn cầm hai hộp mì đi về, Lạc Tinh Vũ đi theo bên cạnh. Thời điểm đi qua ký túc xá của mình, cậu khẽ khàng kéo vạt áo Nguyên Dục ra hiệu dừng lại.
“Chờ tôi một chút.”
Lạc Tinh Vũ móc chìa khóa mở cửa ra, đi vào trong phòng, Nguyên Dục đứng ngoài cửa, thấy cậu đi thẳng đến trước cái tủ nằm tít ở bên trong.
Hắn tùy ý nhìn chung quanh phòng Lạc Tinh Vũ, ngoại trừ chiếc chăn tán loạn trải ở trên giường thì những nơi khác vẫn rất sạch sẽ. Trong phòng cậu không có quá nhiều đồ đạc, đến sách cũng chẳng thấy mấy quyển, thứ duy nhất khiến người ta chú ý chính là chiếc ván trượt nằm dựa vào góc tường, mặt trên có hoa văn sặc sỡ, bánh xe có chút bẩn, thực rõ ràng là đồ vật được sử dụng thường xuyên.
Nguyên Dục nhớ lại tối hôm qua hắn đứng ở khu điểm mù nhìn về phía quảng trường Thái Dương. Bên đó có rất nhiều người, trong đó còn có một nhóm người trượt ván, bọn họ tự do tự tại mà băng qua quảng trường, hoàn thành một loạt các động tác có độ khó cao, phóng khoáng lại vui sướng.
Mà hắn, có lẽ cả đời này cũng không thể nào cảm nhận được cái loại vui sướng ấy.
Hơi thất thần một lát, Lạc Tinh Vũ đã đi ra khỏi phòng, trong tay nhiều thêm một cái túi. Bên trong có trứng gà, chân giò hun khói, còn có các loại đồ ăn vặt khác, “Ăn mì gói sao có thể thiếu được những thứ này, đi thôi.”
Bọn họ trở lại phòng Nguyên Dục, thu dọn bàn học sạch sẽ rồi đặt hai hộp mì lên. Lạc Tinh Vũ cầm trứng gà cùng chân giò hun khói thả vào trong một hộp, còn đồ ăn vặt còn lại thì đều cho Nguyên Dục hết.
Cậu chính là kiểu người đã không ăn được cay nhưng vẫn cứ thích ăn, hầu hết những đồ ăn vặt được mang tới đây đều có vị cay. Hiện giờ lại không thể ăn được, chỉ có điều so với cơn thèm ăn ngắn ngủi thì cậu càng hi vọng chân mình sẽ mau lành hơn.
Lạc Tinh Vũ ôm hộp mì vị hải sản của mình ăn một lúc, nhưng ngửi vào trong mũi đều là mùi hương bay tới từ phía Nguyên Dục, trong miệng nháy mắt không còn hương vị gì nữa. Cậu nhìn chằm chằm Nguyên Dục xé gói dưa chuột muối mà mình thích ăn nhất, giòn tan vừa miệng, trong vị cay còn xen lẫn ngòn ngọt. Nguyên Dục xé bao đóng gói, để lộ ra một góc của miếng dưa chuột.
Nhìn cái dáng vẻ thèm chảy nước miếng kia của Lạc Tinh Vũ, Nguyên Dục có muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Những đồ ăn này dù sao cũng là Lạc Tinh Vũ chuẩn bị, Nguyên Dục bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, dù có đưa đồ ăn đến bên miệng cũng chẳng thể cắn xuống được. Tay hắn chuyển hướng, đưa qua chỗ Lạc Tinh Vũ: “Muốn ăn không?”
Lạc Tinh Vũ nuốt nuốt nước miếng, hơn nửa ngày mới giãy giụa nói ra hai chữ “Muốn ăn”, sau đó lại lắc đầu đầy bi tráng: “Tôi không thể ăn được.”
Nguyên Dục nhìn vẻ mặt của cậu, tay tiếp tục quơ quơ: “Chỉ ăn một miếng sẽ không sao.”
Ý chí Lạc Tinh Vũ vốn dĩ đã không kiên định mà lại nhìn mỹ vị gần trong gang tấc, cuối cùng vẫn không nhịn nổi bèn tiến lại gần cắn một góc rồi rụt đầu ra sau ngậm vào miệng, ngay lập tức lộ ra biểu tình vô cùng thỏa mãn.
Vị ngọt chỉ tồn tại ngắn ngủi trong chớp mắt, vị cay dần dần lan ra cả khoang miệng. Lạc Tinh Vũ bị cay đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, điên cuồng hà hơi: “Cay quá đi mất.”
Nguyên Dục nhìn dáng vẻ như thể ăn phải một trăm tấn ớt kia của Lạc Tinh Vũ, yên lặng thu tay, đem bốn chữ “Còn ăn nữa không” nuốt trở về.
Lạc Tinh Vũ ôm hộp mì của mình ăn mấy miếng thật lớn mới miễn cưỡng áp được vị cay xuống. Cậu còn chưa đã thèm, lại nhìn chằm chằm Nguyên Dục, ý muốn hắn bón thêm cho mình vài miếng nhưng Nguyên Dục chẳng buồn để ý đến cậu nữa.
Điện thoại Lạc Tinh Vũ đột nhiên rung lên, lấy ra nhìn mới phát hiện là chị cả Lạc Y của cậu gọi video đến.
Lạc Tinh Vũ ngậm chiếc nĩa, nhấn chấp nhận cuộc gọi. Màn hình lập tức hiện ra gương mặt trang điểm đậm, cực kỳ xinh đẹp của Lạc Y. Mái tóc uốn sóng xõa tung ra, trên người thì mặc một bộ đồ công tác.
Không chờ Lạc Tinh Vũ mở miệng chào hỏi, Lạc Y đã chú ý tới chiếc nĩa trong miệng cậu, cau mày mắng: “Buổi tối không ăn cơm mà lại đi ăn mì? Không có người quản nên muốn làm gì thì làm có đúng không?!”
Lạc Tinh Vũ bị mắng, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi liền vội vàng rút cái nĩa ra khỏi miệng ném vào trong hộp mì ăn liền, sau đó vô cùng đáng thương mà nói: “Chị gái ơi, em bây giờ đang là người bệnh đó.”
Lạc Y đã làm việc trong thương trường rất nhiều năm, là ví dụ điển hình cho hình tượng nữ cường Alpha. Điểm yếu duy nhất chính là đứa em trai luôn khiến người phải lo lắng này. Ngày thường mắng cậu cũng không ít, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu lộ ra một chút yếu thế thì trong lòng lại mềm nhũn như bông.
“Sao chân em lại bị thương?” Lạc Y hỏi xong, lại thở dài, “Thôi, không cần hỏi cũng biết, là chơi trượt ván mới bị thương chứ gì? Đã bảo bao nhiêu lần rồi, chơi gì thì chơi, nhưng phải đặt an toàn lên hàng đầu. Muốn trượt thì trượt trên mặt đất là được rồi, không có việc gì còn ra vẻ chuyên nghiệp? Muốn lên trời luôn rồi có phải không?”
Lạc Tinh Vũ biện minh nói: “Không phải do trượt ván. Kỹ thuật của em rất tốt, không có khả năng chơi đến bị thương.”
Lạc Y: “Vậy thì vì sao?”
Lạc Tinh Vũ lí nhí nói: “Em trèo tường ra bên ngoài trượt ván, lúc trèo về không cẩn thận bị ngã.”
“Đây còn không phải do trượt ván sao?!” Lạc Y tức giận hét lên, “Lạc Tinh Vũ, em rất giỏi có đúng không? Còn trèo tường ra ngoài chơi?! Đã lớn bằng này rồi mà một chút ý thức an toàn cũng không có!”
Lạc Tinh Vũ nói: “Trong trường không có chỗ để chơi, quảng trường Thái Dương rất an toàn, mỗi ngày đều có rất nhiều người, thật sự không cần lo lắng.”
“Vậy sao chân của em còn bị thương thành như vậy? ” Cũng không biết Lạc Y đã tức giận thế nào, cô hoàn toàn không muốn nghe Lạc Tinh Vũ giải thích với mình về tính an toàn của quảng trường Thái Dương nữa.
“Đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn!” Lạc Tinh Vũ nói.
Nguyên Dục ở một bên thả chậm ăn tốc độ, yên lặng lắng nghe, hắn cảm thấy Lạc Tinh Vũ sẽ lại kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện tên học sinh hút thuốc thấy chết mà không cứu kia ra. Nhưng một chữ Lạc Tinh Vũ cũng không nhắc đến, chỉ nói, “Em từ lớp 10 đã trèo qua trèo lại bức tường ấy rồi, chưa bao giờ bị ngã cả, lần này là tại không cẩn thận.”
Lạc Y: “……”
Nguyên Dục: “……”
Đây vẫn là lần đầu tiên Nguyên Dục nghe được có người biện minh kiểu này. Hắn nghiêng đầu nhìn bộ dáng vô cùng chân thành của Lạc Tinh Vũ, lại liếc qua màn hình điện thoại trước mặt cậu, liền thấy Lạc Y nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi mới hòa hoãn lại cơn giận.
“Lạc Tinh Vũ, chị thật sự khâm phục em.” Lạc Y gằn từng chữ một mà nói ra câu này, “Nếu tối nay ba mẹ có gọi điện đến hỏi chuyện cái chân, em phải nói em xuống lầu không cẩn thận bị ngã, đã nghe rõ chưa?”
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
“Chị còn có việc, không nói chuyện với em nữa.” Lạc Y nói xong lại nghĩ tới cái gì, “Vài ngày nữa thi xong mấy đứa sẽ được nghỉ đúng không? Đến lúc đó chị tới trường đón em.”
Cúp điện thoại, Lạc Tinh Vũ tiếp tục ăn nốt hộp mì. Cậu nhìn Nguyên Dục, phát hiện trong hộp của Nguyên Dục vẫn còn rất nhiều, đồ ăn vặt trên bàn cũng còn nguyên.
“Cậu không thích ăn những thứ này à?” Lạc Tinh Vũ hỏi.
Nguyên Dục: “Không phải.”
“Vậy sao cậu không ăn?”
Nguyên Dục dừng một chút, hai mắt đảo qua gương mặt Lạc Tinh Vũ, chạm phải tầm mắt của cậu thì lập tức thu hồi ánh nhìn.
Nguyên Dục: “Sợ cậu thèm.”
Trên mặt Lạc Tinh Vũ lộ ra tươi cười sán lạn: “Nguyên Dục, cậu đối với tôi thật tốt.”
Nguyên Dục: “……”
Hắn hình như không có làm ra chuyện gì cảm động đất trời mà, thậm chí còn chỉ ngồi ăn không.
Lạc Tinh Vũ càng nhìn Nguyên Dục càng thấy thích, đến mức mì ăn liền trong hộp đều trở nên ngọt ngào. Cậu hỏi Nguyên Dục: “Cậu ở nhà có anh, chị, em gì không?”
Nguyên Dục: “Không có.”
“Tôi có hai người chị gái, vừa mới gọi điện thoại đến chính là chị cả của tôi.” Lạc Tinh Vũ nói, “Bọn họ đều là Alpha vô cùng tài giỏi, nhưng tới lượt tôi thì lại biến thành Beta. Chẳng qua tôi cảm thấy là Beta cũng rất tốt, sẽ không phải bị những bản năng rối loạn kia chi phối, vừa an toàn vừa thoải mái.”
Cậu đút mì vào miệng, ăn xong tiếp tục nói, “Cậu biết không, mẹ tôi nói lúc tôi mới sinh, dự đoán đặc tính là Omega, các đặc điểm bên ngoài cũng hoàn toàn phù hợp với Omega, nhưng cuối cùng kết quả kiểm tra đưa ra lại là Beta. Chính tôi cũng kinh ngạc một hồi lâu, thế nhưng người nhà tôi đều cảm thấy Beta cũng rất tốt, Omega quá nguy hiểm, bởi vì hồi bé bị nhận nhầm là Omega mà tôi đã bị bọn buôn người lừa bán đấy.”
Nguyên Dục đã lĩnh hội được đầy đủ cái gì gọi là “Đầy mồm thức ăn vẫn chặn không nổi miệng”, thế nhưng nghe đến đây thì hắn lại có chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tinh Vũ. Lạc Tinh Vũ tựa như đang hồi tưởng lại, sau đó nhíu nhíu mày, “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không nhớ rõ. Đám kia người được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể dùng mắt thường mà phán đoán cậu có phải là Omega hay không, cho dù bắt sai cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì giảm giá rẻ một chút là được…… Lúc đó hang ổ của bọn chúng được tìm ra, thế nhưng vẫn có rất nhiều đứa trẻ không thể tìm trở về.”
Lạc Tinh Vũ nói đến chuyện này, cảm xúc có chút trầm xuống. Mảnh ký ức này của cậu hoàn toàn trống rỗng, bác sĩ nói đây là phòng tuyến bảo hộ mà cậu tự tạo ra. Lúc ấy được cứu trở về, sau khi tiến hành kiểm tra toàn diện, cậu cũng không bị thương, cho nên có thể là do đã nhìn thấy thứ gì đó không thể chấp nhận nổi, mới tạo thành hiện tượng mất trí nhớ ngắn ngủi này.
Cậu cảm thấy mất trí nhớ như vậy cũng tốt, cậu hoàn toàn không muốn nhớ lại những chuyện này.
Lạc Tinh Vũ đột nhiên trở nên yên lặng, khiến Nguyên Dục nhất thời có chút không quen, hắn không ngờ cậu hồi bé còn gặp phải chuyện thế này, cũng khó trách chị gái Lạc Tinh Vũ lại lo lắng đến an toàn của em trai như vậy.
Hắn cảm thấy bản thân đã ăn không của người khác, còn nghe câu chuyện bi thảm thời thơ ấu của người ta, chí ít cũng nên nói gì đó.
Nhưng hắn lại không biết phải an ủi người khác thế nào, nghẹn hơn nửa ngày mới phun ra mấy chữ: “Đều đã qua rồi.”
Cũng may Lạc Tinh Vũ không khải kiểu người u buồn, vừa nghe Nguyên Dục an ủi, nháy mắt như được bơm đầy máu sống lại, há miệng cười toe toét: “Thực ra tôi cũng không thường xuyên nhớ đến chuyện này đâu, chỉ là hôm nay vừa lúc nhắc lại, liền kể cho cậu nghe. Trong trường học ngoại trừ anh em tốt của tôi thì chỉ có mình cậu biết thôi đấy.”
Nguyên Dục dự cảm người này lại sắp bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ trong hộp vớt ra một nĩa mì sợi: “Ừ.”
“Quan hệ của hai ta tốt như vậy, cậu muốn ăn cái gì cứ việc ăn, chỗ tôi vẫn còn nhiều lắm. Một tháng này tôi cũng không ăn hết, cậu lấy đi hết cũng được. Tôi còn rất nhiều loại mì gói vị khác nhau, nếu không lát nữa cậu qua chỗ tôi lấy một ít?”
“…… Không cần đâu.”
Nguyên Dục nhanh chóng ăn xong mì, đặt máy tính ra trước mặt tiếp tục ôn tập. Lạc Tinh Vũ thấy hắn lại bắt đầu học tập, cũng im lặng không nói chuyện nữa.
Nguyên Dục nhìn đáp án toán học phủ kín màn hình, trong đầu lại nghĩ đến những lời Lạc Tinh Vũ vừa mới nói.
Ngoại trừ tối hôm qua không nói chuyện thì hai người mới chỉ quen biết chưa đầy mười tiếng đồng hồ mà thôi.
……Bọn họ có “quan hệ tốt như vậy” từ khi nào thế?