Xin Lỗi Vì Đã Yêu Anh

Chương 2: Đau Thương Hay Ngọt Ngào?



Từ bệnh viện cả hai trở về nhà Mã Cận Nam, ba mẹ anh ly hôn năm anh mười sáu tuổi và anh sống cùng mẹ, ông Mã hiện tại đã có gia đình riêng và anh có người em gái cùng ba khác mẹ bảy tuổi.

Mẹ Kỳ Phương và bà Kiều Hoa là bạn thân từ thuở nhỏ, vô cùng thân thiết, nên bà ấy vì muốn cô làm con dâu mà bất chấp, quan trọng bà không thích gia đình Nhạc Ỷ Mễ, bởi gia đình họ trọng người có địa vị và quyền lực, khó chịu nhất là xu nịnh, luôn xem thường con trai của bà vì cho rằng Mã Địa Kính là cháu trai đích tôn sẽ được quyền thừa kế, hơn nữa anh ta còn đang giữ chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn Mã Thị.

“ Hai đứa về rồi đấy à? Sức khỏe của Cận Nam có vấn đề gì không tiểu Phương? ”

Mã Cận Nam choàng tay ôm lấy bả vai của bà Kiều Hoa, khẽ cười lên tiếng:

“ Con đã khỏe mạnh bình thường, yêu tâm nhé! ”

Bà Kiều Hoa mỉm cười, nhưng ánh mắt bỗng lướt nhìn qua Kỳ Phương với nhiều ẩn ý, tuy lòng mong con trai khỏe mạnh nhưng muốn thêm thời gian hãy hồi phục trí nhớ, để cho tình cảm của cả hai thêm sâu đậm.

“ Ngày mai dì và ba mẹ con sang thành phố B hai ngày để tham dự hôn lễ của con trai bạn học, Cận Nam nó không biết nấu ăn, dì Oanh thì xin về quê, nên con sang phụ giúp dì nhé? ”

“ Vâng ạ! ”

Kỳ Phương ngoan ngoãn gật đầu, nhưng đôi mắt đột nhiên trở nên lay động bởi suy nghĩ của chính mình, cảm giác lo sợ khiến cô dù ở bên Mã Cận Nam nhưng cũng chẳng được bình yên hay vui vẻ hạnh phúc trọn vẹn, cứ sống trong sự nơm nớp bất an.

Bà Kiều Hoa nhìn ra được điều đó, thế nên lúc này trong bếp chỉ có hai người đang chuẩn bị nấu bữa tối, bà ấy đặc biệt dè dặt quan sát biểu cảm của Kỳ Phương, lên tiếng:

“ Sao vậy tiểu Phương? ”

“ Anh Cận Nam sắp hồi phục trí nhớ, con sợ anh ấy sẽ ghét con. ”

“ Con đừng lo, cũng là do dì, dì sẽ đứng ra giải thích. Nhưng mà hai đứa đang phát triển tình cảm, có thể Cận Nam đã yêu con rồi đấy, khi trước cũng tại vì chưa có thời gian bên nhau. ”

Cũng chính tại vì câu nói ấy, Kỳ Phương đã liều lĩnh đánh cược một lần.



Liệu kết quả là đau thương hay ngọt ngào?

...----------------...

Tan làm, Kỳ Phương gấp gáp xuống tầng hầm lấy xe ô tô lái tới nhà Mã Cận Nam để nấu bữa tối cho anh. Thế nhưng, có một người cố tình chờ cô ở đó, chính là bạn thân của anh tên Bành Vũ Lực, và cũng là người yêu đơn phương cô khi cô vừa đến tập đoàn Mã Thị làm việc, bởi vì yêu mà anh ấy đành nhắm mắt lặng thinh khi cô cầu xin đừng nói ra sự thật.

“ Khi nãy Cận Nam gọi điện cho tôi, bảo rằng đã nhớ ra vài đoạn ký ức. Kỳ Phương, hay là em thành thật nói ra đi, điều này thực sự không công bằng với cậu ấy, quan trọng là em càng lúng sâu sẽ càng đau khổ. ”

Kỳ Phương thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt mông lưng nhìn xa xăm về một hướng, hoàn toàn tránh né ánh mắt của người đối diện, nhàn nhạt cất tiếng:

“ Đã muộn rồi...! ”

“ Sao vậy Kỳ Phương? Gia thế của tôi thua Cận Nam nhưng tình cảm tôi dành cho em là thật lòng... ”

“ Xin lỗi, tôi phải về nhà, điều anh hứa với tôi mong anh thực hiện. ”

Nếu đơn giản như thế, muốn buông là buông, muốn yêu là yêu thì Kỳ Phương cô đã chẳng đau lòng hay cố chấp. Cô yêu Mã Cận Nam anh không phải một hay hai năm, mà là từ nhỏ đã rung động.

“ Anh cho em kẹp tóc nè! ”

“ Đẹp thật đó, cảm ơn anh ạ! ”

“ Nhận quà của anh, thì lớn lên phải gả cho anh đấy nhé. ”

“ Vâng ạ, lớn lên em sẽ gả cho anh Nam ~ ”

Kỳ Phương vừa lái xe vừa nhớ đến buổi chiều cách đây mười tám năm về trước, lúc ấy cô chỉ năm tuổi và anh bảy tuổi, nước mắt tuôn trào theo từng câu nói vang vọng trong đầu, đáng tiếc là cô giữ đúng lời hứa sẽ gả cho anh nhưng anh lại phũ phàng không muốn thực hiện.



Hai mươi phút sau Kỳ Phương đến nhà Mã Cận Nam, thần sắc đã tươi tỉnh trở nên bình thường, chỉ có đôi mắt vẫn đang đỏ hoe đượm buồn.

“ Em định nấu món gì vậy? ”

“ Anh muốn ăn món gì? ”

Mã Cận Nam ôm ấp âu yếm lấy Kỳ Phương trong lòng, vòng tay chặt khít, giữa hai cơ thể va chạm chặt chẽ chỉ cách lớp vải quần áo, sau đó thoải mái thả xuống đôi môi nụ hôn ngọt ngào sau một ngày không gặp.

Chụt, chụt...

“ Anh ăn gì cũng được. ”

Đôi mắt Kỳ Phương đắm chìm vào đôi mắt của Mã Cận Nam, những nổi sợ và rối rắm ngập tràn trong đó, có điều anh không hề nhận ra. Bỗng dưng, vòng tay ở thắt lưng anh siết chặt hơn nữa, dụi khuôn mặt vào vòm ngực của anh, âm giọng nặng nề thốt lên:

“ Cận Nam, em yêu anh, em rất sợ mất anh! ”

Mã Cận Nam bật cười, đưa tay xoa đầu Kỳ Phương với biểu cảm cưng chiều yêu thương, cất tiếng:

“ Yên tâm, anh sẽ không để em một mình, sau này anh sẽ cẩn thận hơn. ”

Vốn dĩ Mã Cận Nam cứ nghĩ sau vụ tai nạn giao thông gây cho Kỳ Phương nỗi ám ảnh sợ hãi, chứ không hề có suy nghĩ sâu xa hay nghi ngờ.

Và rồi, đôi môi của cả hai sáp nhập hòa quyện làm một, người chủ động chính là Kỳ Phương. Mã Cận Nam có chút bất ngờ, nhưng sau đó đôi mắt thể hiện ý cười rõ ràng, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cô.

Chỉ là cả hai càng lúc càng hăng say cuồng nhiệt, hai chiếc lưỡi dây dưa quấn quýt không rời, chuyển động nhịp nhàng theo tiếu tấu đối phương, mật ngọt hòa lẫn trong khoan miệng của nhau, cơ thể phản ứng nóng ran bất thường.

“ Phương ~ ”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv