Cả ngày từ lúc đi bệnh viện trở về, Kỳ Phương cứ ru rú trong phòng, may mắn là cô không nghén nhưng tâm trạng thì chẳng tốt chút nào.
Lúc này ông Kỳ phụ bà Kỳ nấu bữa tối, cũng sẵn tiện trò chuyện về việc của con gái, vốn dĩ khi trở về bà đã thông báo với ông.
“ Tiểu Phương định thế nào? ”
“ Con nó nói để suy nghĩ, em cũng không biết làm sao. ”
“ Ừ, thôi, em đừng có la con, cũng chẳng thể thay đổi được. Tiểu Phương đang mang thai rất là nhạy cảm, sợ con bé tủi thân suy nghĩ lung tung, Cận Nam không muốn chịu trách nhiệm thì vợ chồng mình nuôi, có gì đâu. ”
Bà Kỳ gật đầu, lên tiếng:
“ Em biết rồi! ”
Ở trên phòng, Kỳ Phương cứ nắn bóp điện thoại trong tay vốn đang phân vân có nên gọi điện cho Mã Cận Nam hay không. Cuối cùng, vì muốn cho con một gia đình, cô đành liều thử một phen, để xem phản ứng của anh để sau này không phải hối hận hay ray rức.
Nhận được cuộc gọi từ Kỳ Phương, tâm trạng đang không vui của Mã Cận Nam càng trùng xuống, sự lạnh lùng xuất hiện rõ ràng trên khuôn mặt, thế nhưng anh vẫn nghe máy, chỉ là chẳng chủ động lên tiếng.
“ Em có việc quan trọng muốn thông báo với anh, anh có đang rảnh không? ”
Giọng anh cứng rắn hỏi lại:
“ Việc gì? ”
“ Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, việc này không tiện nói qua điện thoại. ”
Mã Cận Nam xoay chiếc ghế da đối diện vào trong bức tường, đôi mắt dao động trước lời đề nghị của Kỳ Phương. Sau đó, im lặng một lát rồi lên tiếng:
“ Được. ”
Sáu giờ tối, Mã Cận Nam lái xe đi đến nhà hàng theo điểm hẹn của Kỳ Phương, là nơi cả hai đã từng tới ăn uống trong lúc mặn nồng yêu đương.
Chỉ là vừa ra khỏi xe ô tô, bước đi vài bước thì bỗng dưng có giọng nói nữ tính vang lên, nhưng không phải của Kỳ Phương.
“ Anh Nam! ”
Đôi chân Mã Cận Nam lập tức khựng lại, nhíu mày khó chịu xoay lại, căn bản đã biết danh tính người đó.
“ Sao em nhắn tin cho anh, anh không trả lời? ”
Nhạc Ỷ Mễ diễn xuất làm ra vẻ mặt tội nghiệp đáng thương trước mặt của Mã Cận Nam. Từ ngày kết thúc với Mã Đại Kính, cô ta luôn tìm cách xuất hiện trước anh, như muốn thu hút lại đối phương.
Mã Cận Nam cười nhạt một cái, thong thả đút tay vào túi quần, dáng vẻ oai phong lịch lãm cùng khuôn mặt nam tính điển trai từng khiến cô ta phải đấu tranh suy nghĩ lựa chọn giữa Mã Đại Kính và anh.
“ Lý do tôi phải trả lời tin nhắn của em? ”
Đôi mắt Nhạc Ỷ Mễ lưng tròng rưng rưng ánh nước, nghèn nghẹn hỏi lại:
“ Anh trách em hả? ”
Mã Cận Nam nhướn nhẹ một bên lông mày, ánh mắt dò xét đối phương, khóe môi uốn cong chế giễu, hỏi lại:
“ Nếu người ngồi vào chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Mã Thị là anh họ tôi thì em có tìm tôi và hỏi câu này không? ”
Lần nữa Nhạc Ỷ Mễ tiếp tục diễn xuất, làm ra vẻ mặt ấm ức đau lòng, nói:
“ Anh hiểu lầm em rồi, thực sự em không hề yêu Mã Đại Kính, người em yêu là anh, do ba mẹ của em đã ép em phải quen anh ta. ”
Mã Cận Nam bật cười thành tiếng, nhưng không phải vui mừng vì Nhạc Ỷ Mễ ‘ yêu ’ anh, mà là vì lý do vô cùng hài hước của đối phương.
“ Vậy em tìm tôi làm gì? ”
“ Em đã chia tay với Mã Đại Kính, em nhận ra bản thân rất yêu anh, dù anh ta rất chiều chuộng em nhưng em không thể mở lòng đón nhận vì trong tim em đã chứa hình bóng của anh, Cận Nam! ”
Mã Đại Kính lại cười thêm lần nữa, sau đó xoay người bỏ đi vào nhà hàng, chẳng muốn hao tốn thời gian cho một người hoàn toàn không xứng đáng.
Tuy nhiên, Nhạc Ỷ Mễ không hề bỏ cuộc, vốn dĩ đây là cơ hội hiếm có khó tìm lần thứ hai nên đâu thể dễ dàng bỏ cuộc. Và rồi, cô ta sướt mướt chạy theo chắn ngang trước mặt của Mã Cận Nam, dứt khoát ôm chầm lấy anh dúi vào lồng ngực ấy rắm rức nức nở đau lòng.
Vừa vặn khoảnh khắc ấy thu vào trong đôi mắt của Kỳ Phương, khi cô vừa đổ xe bên đường và bước xuống. Do khoảng cách khá xa nên cô chẳng thể nghe âm thanh mà chỉ thấy hình ảnh, nhưng với hai người quen thuộc ấy thì sao cô không nhận ra được danh tính.
Là Mã Cận Nam anh và Nhạc Ỷ Mễ...!
Hàng mi của Kỳ Phương rũ xuống, tâm trạng cô như vừa rơi xuống vực thẳm, bàn tay bất giác đặt lên phần bụng phẳng lì của mình, nơi có một thiên thần nhỏ đang tượng hình, đôi mắt dao động vốn đang suy nghĩ.
‘ Tôi cũng không định sẽ chịu trách nhiệm với em và chẳng có lý do gì phải chịu trách nhiệm với em, vốn dĩ chính em đã lừa tôi lên giường, lúc đó tôi nghĩ em thực sự là bạn gái mình nên tôi mới hành động như thế. ’
Và cô cũng chẳng có lý do gì để bắt anh chịu trách nhiệm với đứa bé, cô thực sự đã lừa anh, hai mẹ con cô sau này sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống và hạnh phúc của anh.
Cô đã ích kỷ một lần, cô chẳng thể cứ tiếp tục để ràng buộc anh bên cạnh khi anh không hề thấy thoải mái hay vui vẻ.
“ Con ơi, mẹ xin lỗi! ”