Mọi người đều im lặng. Lê Thanh đau khổ nhắm mắt lại, dù không muốn thừanhận nhưng sự thật rõ ràng đã vạch trần tội ác và dối trá phía sau vẻngoài đạo mạo của danh môn chính phái. Ngay từ khi được chọn làm minhchủ võ lâm đến nay ông luôn cố gắng giữ vững nguyên tắc ‘công bằng liêmchính’, nhưng đến lúc này vẫn cảm thấy tâm có thừa mà sức không đủ.
“Vậy vì sao ngươi không ngăn cản Tư Lan đến nơi hẹn? Còn cách nhiều năm nhưvậy mới báo thù cho hắn?” Lê Ninh Nhi thấy kỳ quái, nếu hắn nặng tìnhvới Tư Lan như vậy không lý nào lại mở to mắt để Tư Lan đi chịu chết,còn chờ hai mươi năm mới báo thù.
Thanh Lưu Huy ngừng tiếng hét điên cuồng, trong giọng nói tràn ngập hối hận:“Ngày Tư Lan tới chỗ hẹn chính là ngày cuối cùng ta bế quan, ta vốn tính sẽ xuất quan vào ngày sinh nhật hắn, muốn cho hắn ngạc nhiên. Không ngờ khi ta xuất quan cũng là lúc nghe được tin ‘giáo chủ ma giáo Tư Lan bịlục đại môn phái hợp lực tiêu diệt’. Giáo chúng ma giáo bị giết gần nhưkhông còn một phiến giáp, cho dù như vậy bọn chúng vẫn không chịu thacho chúng ta, tập hợp lực lượng Trung Nguyên phá ta nhà của chúng ta ởNam Cương. Cái chết của Tư Lan là đả kích lớn đối với ta, ta một đêm bạc đầu, tẩu hoa nhập ma, công lực tổn hại chỉ còn một thành, chỉ có thểnhẫn nhục sống tạm, chậm rãi đợi cơ hội báo thù.”
“Vì vậy từ năm năm trước ngươi đã bắt đầu đặt bố cục ở huyện Tụ Vân?” Huyền Vân nhớ tới những chuyện xảy ra ở Tụ Hiền lâu liền hỏi.
“Đâu chỉ năm năm, thật ra tám năm trước ta đã khôi phục năm thành công lực,ta cũng đã bắt tay vào bố cục, đáng tiếc lục đại môn phái như mặt trờiban trưa, chỉ dựa vào sức của một mình ta hoàn toàn không cách nào đốiphó lục đại chưởng môn. Vì vậy ta cần một chút giúp đỡ.”
“Vì vậy ngươi bắt cha ta và những người trong thôn, hạ độc bọn họ, khốngchế bọn họ làm việc cho ngươi phải không?” Hoắc Thanh Trần rất nhanh đãnghĩ đến cha nàng. Đáng hận là cha nàng vốn chỉ là dân chúng bình thường lại vô duyên vô cớ biến thành vật hy sinh trong tranh đấu giang hồ.
“Để tránh lục đại môn phái chú ý, đương nhiên ta phải tìm sự giúp đỡ từnhững nhân tố không gây chú ý, để kế hoạch của ta tiến hành càng thêmthuận lợi tự nhiên có chút thủ đoạn để bọn chúng nghe lời.” Thanh LưuHuy không chút phủ nhận.
“Vậy những người ở huyện Tụ Vân và Chấn Viễn tiêu cục cũng do ngươi giết?”Huyền Vân vừa hỏi vừa kéo Hoắc Thanh Trần đang liều mạng tiến lên lại,ôm chặt nàng vào lòng. Nha đầu này luôn hành động theo cảm tính, nàngtiến lên chỉ biết chịu chết.
Thanh Lưu Huy cười nói: “Chết vài người có gì phải ngạc nhiên? Số người mànhân sĩ chính đạo các ngươi giết còn ít hay sao? Huống hồ bọn chúng đáng chết, bọn chúng đều là đồng lõa hại chết Tư Lan, năm đó kẻ vùi thuốc nổ chính là bọn chúng.”
“Ngươi làm thế nào khống chế những người này bán mạng cho ngươi?” Lê Thanh hỏi.
Thanh Lưu Huy chậm rãi nói: “Nam Cương thừa thãi quả cực lạc, chỉ cần hạ vàocơ thể bọn chúng U Minh Quyết rồi lại ăn quả cực lạc, bọn chúng khôngchỉ nói gì nghe nấy mà còn trở thành dược nhân tốt nhất.”
“Dược nhân?”
“Không có dược nhân, làm thế nào ta nuôi sống trùng cực lạc? Tay của bọn chúng được ngâm trong mật phấn hoa cực lạc ba năm mới trở thành nơi ký sinhtốt nhất của trùng cực lạc. Trùng cực lạc của ta phải hút máu bọn chúngmới có thể sống sót.” Thanh Lưu Huy chậm rãi tiết lộ.
Huyên Vân thầm nghĩ, chẳng trách tay những người đó mềm mại tái nhợt như thế, thì ra là vậy.
“Vậy những huyết châu kia thì sao?”
“Huyết châu đương nhiên để nuôi dược nhân, nếu không bọn chúng lấy đâu ra công lực? Dựa vào một mình ta sao có thể làm nhiều chuyện như vậy?” ThanhLưu Huy nhắc đến những chuyện này như hết sức đương nhiên.
“Còn trẻ còn mất tích đâu?” Hoắc Thanh Trần nhớ tới đệ đệ mới mấy tháng tuổi bị đánh cắp, cố nén ý hận mà hỏi, tuy nàng không còn hy vọng gì với sựbình an của đệ đệ nhưng ít ra không thể để đệ đệ chết không rõ ràng.
Thanh Lưu Huy sáng sủa cười nói: “Ngươi không biết sao? Máu trẻ con nguyênchất nhất, dùng để tạo trứng trùng là thích hợp nhất.”
Hoắc Thanh Trần trợn tròn hai mắt, quát to: “Tên cầm thú đội lốt người! Ngươi không phải người, ngươi là ma quỷ!”
Thanh Lưu Huy thản nhiên nói: “Cảm ơn, quá khen.” Từ ngày Tư Lan chết, hắn đã sớm bán mình cho ma quỷ.
“Ngươi làm cách nào sát hại lục đại chưởng môn?” Độc Cô Đoạn trầm giọng hỏi.
“Không cần ta tự mình động thủ, khi những đứa trẻ kia uống mật hoa cực lạc,thân thể biến thành vật chứa tốt nhất, thích hợp để tạo ấu trùng cực lạc từ trứng bướm, loại ấu trùng này sau khi nở sẽ chui ra khỏi cơ thể trẻcon, bay đi hút máu người. Còn những dược nhân của ta vừa lúc có thểcung cấp loại máu độc nhất thiên hạ, trùng cực lạc hút máu này thuậntiện biến thành vũ khí chí độc. Bị nó cắn một cái sẽ sinh ra ảo giác,phải cật lực ăn quả cực lạc để tạm thời ức chế độc tính, mà sau khi ănquả cực lạc cũng chạy không khỏi cái chết, công lực ngưng tụ thành huyết châu, do ta sở hữu. Không ăn quả cực lạc, không lâu sau sẽ phát độc màchết. Những con trùng không vượt qua được sẽ chết, vượt qua được sẽ phákén thành bướm, biến thành loại vũ khí giết người lợi hại, bướm cực lạc. Loại bướm cực lạc này vô cùng mẫn cảm với mùi, hơn nữa toàn thân sẽ tản ra phấn độc độc nhất vô nhị, chỉ cần dính vào da sẽ cấp tốc thấm vàomáu, cuối cùng kẻ dính độc phấn sẽ đi gặp Diêm Vương trong ảo giác.”Thanh Lưu Huy nói say mê như đây là một chuyện vô cùng thành công.
“Vậy ngươi đã dùng bướm cực lạc để giết lục đại chưởng môn?” Nhưng hắn làm thế nào?
Giống như nhìn ra nghi vấn của Lê Thanh, Thanh Lưu Huy nói tiếp: “Ta chỉ cầnđể bướm cực lạc ngửi thứ có mùi của sáu chưởng môn ngay khi chúng vừaphá kén, chúng sẽ không ngừng tìm kiếm, cho đến khi tìm được mới thôi.Hơn nữa chúng thả phấn độc xong sẽ nhanh chóng chết khô, độc tính hoàntoàn biến mất, thi thể nhìn như lá cây không gây chú ý. Còn sáu tên cẩutặc kia chỉ sợ đến chết cũng không biết một con bướm nho nhỏ lại lợi hại như vậy đúng không? Hơn nữa, ta nói cho các người biết, những độc vậtta chế tạo ra căn bản không có giải dược. Bởi vì ta hoàn toàn khôngnghiên cứu cách giải.”
Ngộ Minh nhổ hết máu trong miệng ra, quát to: “Ngươi… Ngươi hà tất phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?”
Thanh Lưu Huy tàn nhẫn cười nói: “Đối phó với những kẻ tàn nhẫn ta nhất địnhphải tàn nhẫn hơn chúng gắp trăm lần, để bồi thường nỗi đau mất đi TưLan của ta.”
“Tam kiệt Trung Nguyên cũng do ngươi làm hại? Vì sao ngươi muốn sát hại bọnhọ, năm đó bọn họ không tham dự mưu hại Tư Lan.” Lê Thanh hỏi.
“Ai bảo bọn chúng xui xẻo vừa đúng dịp cần dụ lục đại môn phái cắn câu.”
“Nếu lục đại chưởng môn đã chết vì sao ngươi còn muốn nhằm vào lục đại môn phái?” Lê Thanh giận dữ hỏi.
“Loại môn phái dối trá ác độc này còn giữ lại làm gì? Hủy đi không phải vừađẹp? Có điều thiên hạ không còn một Tư Lan nữa để bọn chúng lừa nữa… Sovới việc này, các ngươi nên lo cho chính mình mới đúng, nghe nói LăngVân Minh là biểu tượng của võ lâm Trung Nguyên, ngươi nói xem, nếu tasan bằng chỗ này có phải thú vị lắm không?” Thanh Lưu Huy cười nhẹ nói,ánh mắt chuyển động, trên mặt lại cười tươi sáng như cảnh xuân. Mái tóctrắng của hắn bay trong gió giống như xác nhận tâm trạng điên cuồng củahắn lúc này.
“Ngươi muốn phá hủy Lăng Vân Minh? Ta sẽ không cho phép!” Lê Thanh quát lớn.
“Sợ rằng không phải do ngươi quyết định! Ta sớm đã chôn thuốc nổ, thừa dịpnày mau chạy đi, sắp nổ tới nơi rồi. Năm đó võ lâm Trung Nguyên đối xửvới Tư Lan thế nào hôm nay ta sẽ đòi-lại-toàn-bộ.” Thanh Lưu Huy nhấnmạnh từng tiếng sau đó ngửa mặt lên trời cười dài.
“Ngươi điên rồi!” Mọi người cả giận nói.
“Đúng vậy, ta điên rồi, để kẻ điên này nói cho các ngươi một chuyện nhé.”Thanh Lưu Huy cười hồn nhiên như trẻ con, thổ lộ ra những lời vô cùngbừa bãi: “Thật ra độc cực lạc bọn chúng trúng chỉ có thiên hạ chí bảo,máu của tộc Tuyết Nhan mới có thể giải. Các ngươi biết không? Tư Lan gần như là tộc nhân cuối cùng của tộc Tuyết Nhan, ta tìm muội muội hắn đãhai mươi năm rồi mà không thấy, có vẻ đã không còn trên nhân thế nữa.Danh môn chính phái đều là lũ ngu ngốc, chúng giết chết người cuối cùngcủa tộc Tuyết Nhan, ha ha ha, hiện giờ đồ tôn đồ tử của bọn chúng đềutrúng độc, phải chết, cũng không còn máu Tuyết Nhan nữa, đã không còn!Tâm trạng từng có trong tay lại đau khổ mất đi, chúng đều hiểu rồi chứ?Hiểu rồi chứ? Ha ha ha ha!”
“Tên điên này, ta giết ngươi!” Phong Lăng Ba hận thù tới cực điểm, phóng hoa mai châm ra ngoài, ngoại trừ Độc Cô Đoạn và Mai Ngọc Tâm, không ai nhìn rõ Thanh Lưu Huy chuyển động thế nào, nhưng hoa mai châm bị hắn bắnngược lại, Độc Cô Đoạn tung người vẫy kiếm ngăn lại.
“Bần tăng cũng muốn giết người, báo thù cho người người vô tội.” Thân hìnhNgộ Minh như bay ra, bàn tay biến ảo tạo ảo giác, phất về phía tám đạihuyệt của Thanh Lưu Huy như mưa.
Thanh Lưu Huy cười nói: “Muốn báo thù cho phương trượng nhà ngươi cứ việc nói thẳng, đừng dùng những lý do công khai này.”
Trong tiếng cười, tay phải Thanh Lưu Huy đỡ quyền của Ngộ Minh nhẹ như bướm,vẫy một cái đã khiến Ngộ Minh cảm thấy một chiêu dùng toàn lực của mìnhmất độ chính xác một cách kỳ lạ, bàn tay cũng không nghe điều khiển,muốn nó đánh đông nó lại đánh tây, muốn nó dừng nó lại liên tục tung ra. Mắt thấy Ngộ Minh sẽ bị Thanh Lưu Huy nắm trong lòng bàn tay, Độc CôĐoạn bật lên kéo Ngộ Minh lại.
Thanh Lưu Huy vẫn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Độc Cô Đoạn, một lát sau mớinói: “Ta biết ngươi là Độc Cô Đoạn, ta đánh không lại ngươi. Ngươi coinhư cũng là quân tử, chết dưới kiếm của ngươi ta không oan uổng.”
Độc Cô Ngoạn khẽ run lên, trường kiếm hạ xuống, nhàn nhạt nói: “Ngươi đi đi, sau này đừng quay lại Trung Nguyên nữa.”
Thanh Lưu Huy sững sờ đứng tại chỗ.
“Vì sao không giết hắn?” Hoắc Thanh Trần oán hận hỏi. Cha nàng vô tội, lẽnào để cha và đệ đệ chết vô ích như vậy? Chỉ là một hồi ân oán giang hồkhó hiểu, dựa vào cái gì bắt nàng chịu cảnh cửa nát nhà tan?
Chính vào lúc này, trong Lăng Vân Minh vang lên một tiếng nổ to, một tòa lầu lớn sụp đổ tức thì.
“Nguy rồi, hắn nói thật, ở đây có thuốc nổ. Mọi người đi mau.” Huyền Vân vội vàng nói.
“Ngươi chôn bao nhiêu thuốc nổ?” Lê Thanh quát lên với Lê Thanh Huy.
“Cũng đủ để nổ bay Lăng Vân Minh.” Thanh Lưu Huy nói không chút hối hận.
Lúc này, Độc Cô Đoạn quyết đoán phi thân về phía đám người còn đang ngẩnngơ, một tay xách hai người chạy về phía bậc thang dẫn xuống núi củaLăng Vân Minh, nháy mắt sau lại nhảy lên tiếp tục dời đi những ngườikhông có khả năng di chuyển. Mai Ngọc Tâm cũng bắt đầu hành động.
Lê Trạm thấy vậy vội vàng một tay kéo Phong Lăng Ba đang thất thần, mộttay kéo Lê Ninh Nhi đang trợn mắt há mồm cấp tốc chạy xuống bậc thang,Phong Lăng Ba đột nhiên phản ứng lại, sống chết giãy dụa: “Người nhà của ta, bọn họ vẫn còn ở đây, ta muốn cứu bọn họ.”
“Nàng xuống núi trước rồi chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.” Lê Trạm vội vàng đưanàng và Lê Ninh Nhi đến chỗ an toàn, sau đó lại nhảy lên cứu người khác. Huyền Vân đưa Hoắc Thanh Trần xuống rồi cũng xoay ngược lên.
Cuối cùng, ngay trước khi Lăng Vân Minh bị nổ tung, bọn họ cứu về nhữngngười may mắn sống sót, nhưng Lê Thanh và Huyền Vân đều bị thương. LêThanh còn ổn, chỉ bị thương ngoài da, còn Huyền Vân vì chắn cho ông màbị thương quá nặng, hôn mê bất tỉnh.
Lăng Vân Minh, trái tim của võ lâm Trung Nguyên, đến lúc này đã bị hủy hoại trong chốc lát.
“Tư Lan, ngươi có thể ngủ yên rồi. Chờ ta hoàn thành tâm nguyên của ngươirồi cũng sẽ theo ngươi.” Thanh Lưu Huy nhìn Lăng Vân Minh hóa thành phếtích, mỉm cười thì thầm, sau một khắc hắn lại đột nhiên biến mất như khi xuất hiện.
Mai Ngọc Tâm lẳng lặng nhìn theo hướng hắn biến mất, rất lâu không nói một lời.