Sau lần tình cờ gặp mặt Hà Phương ở đám tang của bác gái, bỗng nhiên những cảm xúc trong Gia Huy dâng trào trở lại mặc dù cậu đã chôn giấu từ lâu. Nó thôi thúc cậu muốn gặp mặt Hà Phương lần nữa. Nhưng mọi chuyện giữa hai người đã kết thúc, giờ đây cậu tự dằn vặt chính bản thân mình. Tại sao ngày đó cậu lại buông tay cô, tại sao cậu không dũng cảm để đấu tranh cho tình yêu ấy. Sự dày vò trong tâm can Gia Huy, điều mà cậu không thể giải bày với ai đang nhấn chìm cậu vào những cuộc vui thâu đêm cùng bạn bè ở quán bar, nơi mà trước đây cậu chưa từng đặt chân đến.
Sau khi chia tay Hà Phương, Gia Huy trở nên trầm lặng hơn, cậu ít bộc lộ cũng như thể hiện cảm xúc của mình với bạn bè và những người xung quanh. Điều này thực sự khiến mẹ cậu lo lắng và bất an, bà đã nhiều lần do dự gọi điện cho Hà Phương, cầm điện thoại lên muốn nhờ cô an ủi cậu nhưng rồi bà lại lo sợ và tắt máy ngay khi mà tiếng chuông còn chưa kịp reo lên. Gia Huy không còn nhắc đến Hà Phương nữa, cậu cũng không còn cười đùa như trước, cậu cố tình lảng tránh khi bà nhắc đến tên cô. Bà hiểu rằng giữa hai người đã có chuyện gì đó xảy ra, mặc dù muốn hỏi con trai nhưng bà không muốn cậu thêm buồn, chỉ dám âm thầm quan sát con trai từ xa.
Công việc của Gia Huy gần đây cũng không được như kì vọng, cậu bị loại ra khỏi danh sách những cán bộ công chức được thăng tiến trong đơn vị bởi vì những mâu thuẫn, xung đột và đánh nhau với đồng nghiệp. Điều đó đã ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp phía trước mà cậu đã lên kế hoạch từ trước. Những chuyện không vui cứ dồn dập xảy đến, cậu rơi vào tuyệt vọng. Và rượu chính là thứ an ủi cậu suốt thời gian qua, nó giúp cậu lấp đầy những khoảng trống, khiến cậu quên đi nỗi buồn.
Một hôm đi làm về, Gia Huy vô thức lái xe ghé qua bệnh viện nơi Hà Phương làm việc, cậu nhìn thấy một chàng trai lái xe mô tô đứng chờ trước cổng bệnh viện. Một lát sau, Hà Phương bước ra, miệng tươi cười vẫy tay về phía chàng trai đó, cô bước lên xe và hai người rời đi. Không hiểu vì lí do gì mà Gia Huy phóng xe đi theo, cậu nhớ lại con đường nơi hai người đã từng say sưa nói chuyện trong đêm mùa thu Hà Nội se lạnh. Những kí ức đó bỗng ùa về trong tâm trí anh. Đức Huy dừng lại trước cửa phòng trọ của Hà Phương, nhẹ nhàng tháo chiếc mũ bảo hiểm và đặt một nụ hôn lên trán cô. Từ phía xa, Gia Huy đã nhìn thấy mọi thứ, cảnh tượng đó khiến cậu thêm đau xót, cậu vội vàng quay xe và phóng đi thật nhanh, và đến nơi quen thuộc để cậu giải tỏa những áp lực và muộn phiền của cuộc sống - quán rượu. Đêm hôm đó, cậu uống rất nhiều, hết chai này đến chai khác, gần như đã không thể uống thêm được nữa, cậu nôn thốc nôn tháo ra sàn nhà và nằm gục trên chiếc ghế sofa trong quán rượu. Vì không biết phải liên lạc cho ai, nên chủ quán đành để cậu nằm ngủ tại quán. Sáng sớm, cậu lờ mờ mở mắt, nhìn xung quanh với vẻ mặt ngơ ngác. Đầu cậu vẫn còn choáng váng sau một đêm dài làm bạn với rượu. Cậu với áo khoác, loạng choạng đi về phía quầy thu ngân thanh toán và rồi lái xe về. Cậu không còn nhớ về bất cứ điều gì xảy ra lúc tối hôm qua. Hình ảnh duy nhất còn đọng lại trong kí ức cậu là Hà Phương và chàng trai đó.
Cuối tuần, Gia Huy cùng mẹ đi dạo mua sắm trên phố, thật ra mẹ cậu đã phải nài nỉ rất nhiều lần nên cậu đành chấp nhận đi cùng bà. Cậu không thể từ chối bà vì bà là người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, cậu cũng muốn dành chút thời gian bên bà vì quãng thời gian vừa qua, cậu đã khiến bà đau lòng. Cậu biết rằng bà muốn giúp cậu giải tỏa những áp lực cũng như stress trong cuộc sống, nên để làm bà vui, cậu cố gắng giả vờ cười nói trước mặt bà. Nhưng hơn ai hết bà hiểu con trai mình. Dù đau trong lòng nhưng bà không thể làm gì khác, nhưng ít nhất lúc này bà có thể cho cậu một chút không gian để tận hưởng cuộc sống này ngoài rượu.
Trong khu mua sắm, bà vô tình gặp Hà Phương và một chàng trai đang cười nói vui vẻ bên nhau. Gia Huy vẫn chưa nhận ra, cậu đi cách bà một đoạn khá xa. Bà chào Hà Phương, cô quay người nhìn lại, có chút bối rối vì gặp lại bác gái nhưng cô vẫn tươi cười chào hỏi. Bà hỏi thăm Hà Phương cũng như công việc và sức khỏe hiện tại của cô, bà rất vui khi gặp được cô như thế này. Bà mời cô cùng đi ăn, sau đó bà mới để ý rằng còn có một chàng trai bên cạnh cô, bà đang băn khoăn và đinh hỏi xem chàng trai này là ai thì Hà Phương đã nhanh chóng trả lời:
"Anh ấy là bạn trai cháu ạ."
Mẹ Gia Huy hơi bất ngờ, mặc dù bà biết rằng mối quan hệ giữ cô và cậu con trai đã chấm dứt từ lâu. Cho đến hiện tại bà cũng không biết được lí do tại sao hai người lại chia tay và bà cũng không biết rằng Hà Phương là một cô gái chuyển giới. Bởi sau tất cả mọi chuyện xảy ra, Gia Huy chỉ im lặng và không giải thích bất cứ điều gì cho bà hay biết. Vài phút sau, Gia Huy lững thững bước tới, cậu không tin vào mắt mình rằng mẹ đang nói chuyện với Hà Phương. Nụ cười bỗng nở trên môi cậu nhưng rồi cũng nhanh chóng vụt tắt khi cậu nhận thấy bên cạnh Hà Phương là chàng trai hôm trước đã đưa đón cô tan làm, người đã hôn lên trán cô chào tạm biệt. Tình huống này khó xử cho cả cậu và Hà Phương, mẹ cậu thấy cậu bước đến vui vẻ gọi lại. Hai ánh mắt chạm nhau, Hà Phương chào Gia Huy. Chỉ hỏi thăm vài lời rồi cô xin phép đi trước. Gia Huy nhìn cô rời đi tay trong tay cùng bạn trai khiến cậu thêm đau lòng. Cô đã có được hạnh phúc, cô xứng đáng có được điều đó, cậu thì đang chật vật đấu tranh cho chính bản thân mình.
Một lần uống rượu say, Gia Huy đã gọi điện cho Hà Phương và muốn gặp mặt cô. Hà Phương từ chối cậu, trong lúc đầu óc không tỉnh táo, hình ảnh Hà Phương và bạn trai nói cười cứ liên tục xuất hiện mờ mờ ảo ảo, cậu trở nên mất kiểm soát, nhắn tin rằng nếu cô không gặp cậu thì cậu sẽ cho mọi người biết về bí mật của cô. Hà Phương cảm thấy lo lắng và run sợ, cô không nghĩ rằng Gia Huy lại trở nên ích kỷ và xấu xa đến vậy. Tại sao anh ta phải muốn đi đến bước này khi hai người đã không còn là gì của nhau. Vội vàng cầm điện thoại trên tay, cô gọi điện cho Gia Huy và hẹn gặp. Cô đi ra điểm hẹn chờ anh, Hà Phương cảm thấy tức giận khi đọc dòng tin nhắn mà anh nhắn đến. Vừa nhìn thấy Gia Huy, cô ngay lập tức tra hỏi anh:
"Tại sao anh lại muốn làm như thế?"
Gia Huy vẫn điềm tĩnh nhìn cô và lặng lẽ trả lời:
"Chúng ta vừa mới gặp nhau mà. Sao em phải gấp gáp như vậy."
Đôi mắt cô nhìn anh đầy sự thù hận:
"Anh là thằng hèn. Nếu như anh muốn nói cho cả thế giới biết bí mật của tôi, tùy anh. Nhưng điều đó cũng giúp tôi nhận ra anh thật bỉ ổi và xấu xa."
Gia Huy nhếch mép và khẽ cười:
"Vậy mà em cũng đã từng yêu một người như anh đấy."
Hà Phương thấy nhói lòng khi Gia Huy nhắc về chuyện đã qua, cô thở dài và nói:
"Vì anh ngày đó khác bây giờ. Tôi không thể tin rằng anh lại thay đổi và biến thành một người như thế này."
Gia Huy cố gắng giải thích và cầu xin Hà Phương cho anh một cơ hội, nhưng Hà Phương nói rằng mối quan hệ của hai người đã chấm dứt và không thể cứu vãn. Khi đó Gia Huy bật cười đầy gian xảo:
"Vậy chàng trai đó có biết em là người chuyển giới không?"
Hà Phương dõng dạc tuyên bố:
"Tất nhiên là anh ấy biết. Và anh ấy đã chọn ở bên tôi thay vì bỏ đi như anh đã từng."
Câu nói đó như động tới lòng tự tôn của Gia Huy, cậu trở nên giận dữ, vươn mình ghé sát lại gần Hà Phương, giọng thì thào:
"Để xem hai người có thể bên nhau bao lâu, tôi sẽ chờ đợi ngày hai người chia xa."
Đứng dậy và cười, cậu bỏ đi và để Hà Phương ngồi lại quán cafe môt mình. Cảm xúc lúc đó thật hỗn độn, cô lo lắng và bất an với những gì Gia Huy vừa nói.
Buổi sáng tỉnh dậy, Hà Phương đã có linh cảm chẳng lành. Khi cô bước vào bệnh viện, tất cả mọi người đang túm tụm lại bàn tán, tất cả ánh mắt dán vào điện thoại, sau đó quay lại nhìn cô rồi chỉ trỏ với vẻ mặt đầy khinh bỉ. Hà Phương ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô đi lại gần phía trước sảnh tò mò hỏi chuyện thì thấy các cô y tá lảng tránh và bước ra ngoài. Mọi người hôm nay thật khác lạ, không thấy cười nói chào hỏi như mọi ngày, cô rời khỏi đám đông náo nhiệt một mình bước về phía văn phòng. Cô vừa đặt chân vào phòng thì chị Ngọc Lan - bác sĩ cùng Khoa Nội đã hớt hải chạy đến hỏi cô:
"Hà Phương ơi. Đây có phải là sự thật không em?"
Bối rối không biết chị Ngọc Lan hỏi gì, Hà Phương vẫn vô tư trả lời:
"Có chuyện gì vậy chị. Sao hôm nay em thấy mọi người nhìn em lạ lắm."
Chị Ngọc Lan vội vàng cho Hà Phương xem bài đăng mới nhất vào tối hôm qua trên website của bệnh viện, tiêu đề của bài viết là: "Bệnh viện Đại học Y khoa Hà Nội có một bác sĩ nữ là người chuyển giới." và đính kèm bài viết đó là hình ảnh của Hà Phương. Cô thật sự sốc và hụt hẫng, không biết rằng mọi chuyện lại đi quá xa như vậy. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô mà còn ảnh hưởng đến tiếng tăm của bệnh viện đã xây dựng bấy lâu nay. Cô chạy thật nhanh ra khỏi văn phòng trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người, nước mắt tuôn rơi, bước chân vội vã về phía tầng thượng, cô muốn trốn tránh tất cả mọi người. Cô nghĩ đến điều mà Gia Huy đã nói với cô ngày hôm qua, rút vội chiếc điện thoại từ trong túi áo gọi cho Gia Huy, cô đã hét lên trong điện thoại:
"Có phải anh đã làm chuyện này không?"
Gia Huy vẫn tỏ vẻ không biết gì, thản nhiên trả lời:
"Em đang nói chuyện gì kia."
Cô tức giận hơn khi cậu ta vờ như không biết gì, hỏi thẳng vào vấn đề:
"Có phải anh là người đăng bài trên website của bệnh viện không?"
Gia Huy vẫn khăng khăng chối cãi rằng cậu không biết điều cô vừa nói là gì, điều đó càng khiến Hà Phương cảm thấy ghê tởm về con người cậu ta ngay lúc này:
"Chuyện này chỉ có anh, tôi và Đức Huy biết. Và chính anh là người đã đe dọa tôi rằng sẽ cho mọi người biết bí mật của tôi. Thật hèn hạ cho anh. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Đồ tồi."
Sau khi trút cơn giận, cô tắt máy và không trả lời khi Gia Huy gọi lại. Có lẽ cũng đã đến lúc phải nói cho mọi người biết. Cô lặng im đứng suy nghĩ thì có tiếng bước chân càng lúc càng rõ, Đức Huy chạy đến và ôm lấy cô:
"Em có sao không? Anh nghe tin và không tìm thấy em. Anh rất lo lắng em biết không?"
Hà Phương xoay nhẹ người lại, cô nép mình vào vòng tay anh như một đứa trẻ đang kiếm tìm hơi ấm của mẹ. Cố gắng kìm nén những cảm xúc để không khiến anh bận lòng:
"Anh có thể ôm em như thế này một lát được không?"
Đức Huy ôm lấy cô, nhẹ nhàng vút tóc, an ủi trái tim đang tổn thương ngay lúc này. Hai người lặng im không nói gì, vài phút sau, Hà Phương dần buông tay và nhìn anh khẽ nói:
"Đã đến lúc em cần nói cho mọi người biết rồi."
Đức Huy đưa hai tay lên lau nhẹ giọt nước mắt đang rơi trên gò má của cô, ân cần hỏi:
"Như vậy có sao không?"
Cô cười nhưng trong lòng rất đau, cô cũng chỉ muốn an ủi anh để anh không phải lo lắng cho cô:
"Không sao ạ. Dù gì sớm muộn mọi người cũng biết thôi ạ."
Hai người quay trở về phòng làm việc, cô đến gặp giáo sư Bắc, cô muốn thưa chuyện với thầy. Giáo sư Bắc đã biết chuyện, ông cảm thấy lo lắng cho cô học trò nhỏ của mình:
"Thầy biết chuyện rồi."
Cô cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể để che giấu đi sự tổn thương trước mặt thầy:
"Thầy giúp em một chuyện cuối cùng được không ạ. Em muốn nhờ thầy mời mọi người đến cuộc họp vào sáng nay. Chỉ khoảng vài phút thôi ạ, em có đôi lời muốn chia sẻ ạ. Chắc mọi người trong bệnh viện sốc lắm và cần câu trả lời ạ. Như vậy có được không ạ?"
Giáo sư Bắc gật đầu nhưng trong lòng nặng trĩu những tâm tư, thầy đã quan sát quá trình trưởng thành của cô từ khi cô đặt bước chân đầu tiên vào trường cho đến khi tốt nghiệp và giờ là đồng nghiệp trong bệnh viện cùng thầy. Thầy biết rằng cô có đủ dũng cảm và nghị lực để vượt qua những khó khăn, nhưng chuyện này có vẻ vượt xa tầm kiểm soát của cô.
Mọi người tập trung đông đủ, ánh mắt đổ dồn vào Hà Phương, những tiếng xì xào bàn tán xôn xao vẫn tiếp tục cho đến khi Hà Phương cất lời:
"Em thật sự xin lỗi mọi người vì sự bất tiện do em gây ra ngày hôm nay ạ. Để tránh mọi người hoang mang, em muốn xác nhận với mọi người về nguồn tin đó ạ. Thông tin đó là chính xác ạ."
Tiếng bàn tán một lúc càng to hơn, nhiều người bất ngờ ngạc nhiên, nhiều người há hốc mồm như không thể tin vào mắt mình. Hà Phương tiếp tục phát biểu:
"Em đã phẫu thuật chuyển giới năm 18 tuổi ạ. Em không muốn giấu kín chuyện này chỉ vì để mong nhận được sự tôn trọng từ mọi người, đơn giản là em nghĩ rằng mọi người sẽ nhìn nhận vào khả năng cũng như tài năng của một ai đó thay vì quan tâm đến giới tính của họ. Vì vậy em cũng không chia sẻ điều này với ai. Là một người đồng nghiệp, em chân thành xin lỗi mọi người."
Cô bước ra khỏi phòng họp, chạy vào văn phòng lấy túi xách và bắt xe về nhà. Đức Huy cố gắng đuổi theo nhưng không kịp. Cậu vội vàng phóng xe đến nhà Hà Phương. Suốt dọc đường về, cô tựa đầu vào cửa sổ xe buýt, ánh mắt thẫn thờ ngắm nhìn đường phố xung quanh, có chút vô vọng. Cô không nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra nhanh đến vậy. Cầm điện thoại trên tay, cô lướt qua bài đăng trên trang web của bệnh viện, có rất nhiều bình luận khiếm nhã làm cô tổn thương. Một số lời lẽ xúc phạm đến nhân phẩm và con người cô: "Cô ta thật kinh tởm", "Tôi sẽ không bao giờ để một bác sĩ như cô ta chữa bệnh cho mình", "Thà bị chết còn hơn để cái thứ đó chữa bệnh cho tôi", "Nhìn cô ta cũng ngon đấy chứ". Hà Phương không thể tin vào mắt mình, những bình luận đó như vết dao cứa thẳng vào trái tim cô lúc này. Mỗi lúc một sâu hơn, cô không nghĩ rằng bản thân đáng bị đối xử như vậy. Tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà sao phải chịu những lời cay nghiệt và miệt thị đó. Những giây phút vừa trải qua thật giống địa ngục. Cô đang dần chìm xuống hố sâu và hình dung ra rằng không có một ai dang rộng vòng tay cứu giúp cô, họ chỉ trà đạp và nhấn cô chìm sâu hơn. Cô xuống xe, bước thật nhanh về phòng và nằm dài trên giường. Có lẽ đã chịu đựng quá nhiều rồi, Hà Phương không còn chút sức lực nào để khóc, nằm im và bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói đầy quen thuộc:
"Anh đây. Em có nhà không?"
Cô ngồi bật dậy, nhìn bản thân qua gương, chỉnh lại bộ tóc rối bời, để túi xách gọn gàng một bên, cố gắng tỏ ra mọi thứ vẫn bình thường trước mặt cậu, mở cửa chào anh bằng một nụ cười tươi rói nhưng thiếu sức sống:
"Sao anh lại đến đây giờ này. Không phải đang trong giờ.."
Không đợi cô nói hết câu, anh ôm chầm lấy cô, cứ như thế thật lâu. Dù Hà Phương đang cố gắng che giấu đi những tổn thương trong lòng nhưng Đức Huy vẫn nhìn thấy điều đó qua ánh mắt của cô. Anh lo lắng rằng cô sẽ bỏ đi đâu đó, thật may là cô đã về nhà. Nhìn Đức Huy mồ hôi nhễ nhại, có lẽ anh đã cố gắng đi tìm cô, Hà Phương cảm thấy bản thân thật tệ khi liên lụy đến anh. Cô rót nước cho cậu, Đức Huy uống liền một hơi hết sạch toàn bộ nước trong cốc, Hà Phương kinh ngạc mỉm cười:
"Anh chạy bộ đến đây hay sao mà khát dữ vậy!"
Đức Huy yêm tâm phần nào khi nhìn thấy cô cười như vậy, anh chỉ muốn ở đây an ủi cô mặc dù Hà Phương đang cố gắng viện đủ mọi lý do để cậu quay trở về bệnh viện. Đức Huy vẫn rất lì lợm, cậu cởi áo khoác và nằm lên giường. Hà Phương giật mình, cô chạy lại kéo anh dậy, hốt hoảng và nói:
"Anh đang làm gì vậy."
Trong khi kéo Đức Huy ra khỏi giường, Hà Phương vô tình ngã về phía người cậu, gương mặt cô sát lại gần, anh cảm nhận được hơi thở có phần gấp gáp và lo lắng của Hà Phương, cô cố gắng vẫy vùng để thoát ra nhưng bàn tay cứng cáp của cậu đã ôm chặt cô vào lòng:
"Buông em ra nào."
"Chỉ một lát thôi." giọng Đức Huy trầm ấm làm sao.
Cô nằm im trong vòng tay cậu, ngoan ngoãn như một em bé. Cô biết rằng cậu chỉ muốn ở bên cô lúc này, điều đó càng khiến cô thêm yêu người đàn ông này. Càng yêu cậu bao nhiêu thì cô cảm thấy có lỗi bấy nhiêu. Cậu mang đến hạnh phúc cho cô nhưng cô lại mang đến đau khổ và rắc rối cho cậu. Cô ngắm nhìn gương mặt cậu lúc này, chiếc mũi cao và đôi môi hình trái tim, lông mày đen nháy. Khẽ đưa tay chạm lên đôi môi cậu, Hà Phương giật mình khi Đức Huy mở mắt, anh nắm lấy tay cô để làm bằng chứng tội phạm cho hành động của cô. Anh rướn người về phía trước, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô và cười khoái chí. Hà Phương thẹn thùng, chồm dậy ra khỏi vòng tay của cậu. Gương mặt đỏ bừng, ngoảnh mặt về phía khác. Cậu ngồi dậy, vươn vai, miệng thì liên tục nói:
"Chồng em đói rồi nhé."
Hà Phương cười e thẹn trước lời nói trêu đùa của cậu:
"Chồng ai cơ chứ. Anh đừng nói linh tinh nhé."
Hai người nhìn nhau cười, họ như một đôi vợ chồng mới cưới. Hạnh phúc đơn giản chỉ là nhìn thấy người kia vui vẻ. Hôm nay Hà Phương xin nghỉ phép, cô muốn được ở nhà. Đức Huy thì bỏ ca làm việc chạy theo cô về nhà, Hà Phương bảo Đức Huy quay trở lại bệnh viện làm việc nhưng cậu chối từ mặc dù cô bảo rằng bản thân mình ổn. Anh khăng khăng đòi ở lại cùng cô, Hà Phương cũng không còn cách nào khác đành chấp nhận cái tính trẻ con bướng bỉnh này của cậu. Đã đến gần trưa, bụng Đức Huy phát ra tiếng kêu, Hà Phương bật cười và chuẩn bị nấu cơm. Thức ăn luôn có sẵn trong tủ lạnh, tuy nhiên cô cần nấu món gì đó nhanh gọn mà vẫn ngon. Cô ướp cá hồi mua ở siêu thị với chút muối và tiêu đen, thêm vào chút lá hương thảo, áp chảo khoảng 15 phút. Trong lúc chờ cá chín, nấu thêm chút canh bí đỏ và xào súp lơ. Mùi thức ăn thơm lừng đánh thức khứu giác của Đức Huy, anh đi vào bếp và không ngớt lời khen ngợi:
"Whoa. Ngon quá. Hay anh chuyển qua đây sống với em nhé. Ngày nào cũng được ăn như thế này thì anh cam chịu làm nô lệ cho em suốt đời."
Cô mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy ánh mắt long lanh tràn đầy niềm vui của Đức Huy, một phần như an ủi trái tim cô lúc này. Sau khoảng hơn bốn mươi phút, cơm đã chín và thức ăn cũng đã được dọn lên bàn, làn hơi khói bốc lên từ nồi cơm hòa quyện cùng mùi thơm của tỏi và lá hương thảo. Hai người ngồi đối diện nhau trong bữa cơm, khung cảnh này thật lãng mạn. Đức Huy vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, cứ thế ăn liền ba bát cơm. Vẻ mặt hạnh phúc đó khiến Hà Phương an tâm hơn. Đức Huy xung phong dọn dẹp bếp núc và rửa chén giúp Hà Phương, mặc dù cô không cần cậu phải làm như vậy. Trong khi rửa chén, Đức Huy ngêu ngao kể về hồi cậu còn nhỏ như thế nào, cho đến khi tốt nghiệp ra sao. Hai người cứ như thế trò chuyện, tiếng nói cười khúc khích. Hà Phương như quên đi hết muộn phiền ngày hôm nay.
Đức Huy vẫn ở lại sau khi ăn cơm xong, Hà Phương lo lắng gặng hỏi:
"Thế anh không định quay về bệnh viện làm việc sao?"
Đức Huy tiến lại gần, xoa nhẹ đầu cô gái ngây thơ ngốc nghếch này, không biết ai nên lo lắng cho ai đây, anh muốn ở bên cô lúc khó khăn này mặc dù cô cố gắng bình thản như chưa có gì xảy ra, anh cảm nhận được nỗi đau đang ngự trị trong con người của cô. Anh muốn ôm cô, nắm lấy tay cô vượt qua bão giông mặc kệ người đời cười chê hay chế nhạo hai người. Anh sẽ vẫn luôn ở đây, kiên định với tình yêu mà anh đã trao cho người con gái này. Hà Phương cảm thấy áy náy khi anh phải bỏ giữa chừng công việc ở bệnh viện chỉ để đến động viên cô, cô biết rõ tính cách của Đức Huy, nếu có chuyện gì xảy ra, anh ấy sẽ bỏ mặc tất cả để ở bên cô. Nhưng tương lai của anh còn ở phía trước, cô không dám chắc rằng mình có thể nắm tay anh bước đi đến cuối con đường đầy gian truân này hay không, nhưng cô không muốn bản thân là trở ngại trên con đường sự nghiệp của anh. Vì vây dù rất cần anh bên cạnh lúc này, cô vẫn muốn cậu quay về bệnh viện để làm việc. Viện cớ rằng bệnh nhân cần anh lúc này, Đức Huy cũng nguôi lòng và đành chấp nhận quay về. Ánh mắt anh đầy nuối tiếc, nhìn cô không lỡ rời bước đi, anh sợ khi ở một mình cô có thể nghĩ quẩn mà không an tâm đành lòng quay về bệnh viện. Nhưng có lẽ Hà Phương cần khoảng thời gian một mình để suy nghĩ về mọi chuyện. Cô ôm lấy anh và hôn lên trán anh:
"Em ổn mà."
Câu nói tưởng chừng như không có ý nghĩa gì nhưng lại bao hàm những tổn thương như đang ghì nén chặt trong lòng. Đức Huy nghe vậy cũng yên tâm một phần nào. Anh quay về bệnh viện vào giờ nghĩ trưa. Tiếng chuống điện thoại reo lên, Hà Phương cầm điện thoại lên, cuộc gọi từ Gia Huy, mặc dù không muốn nghe nhưng cô muốn chấm dứt những chuyện vừa xảy ra, giọng nói đó vang lên, âm thanh quen thuộc nhưng giờ đây cô ghê tởm con người Gia Huy:
"Anh còn muốn điều gì ở tôi nữa."
Gia Huy thản nhiên trả lời:
"Em đã dám thách đố tôi cơ mà. Tôi chỉ làm theo yêu cầu của em thôi."
Hà Phương cảm thấy tức giận, cô không tin rằng Gia Huy có thể khiến mọi chuyện đi xa đến vậy, dù sao tất cả mọi thứ cũng không còn là bí mật nữa, vì vậy mối quan hệ của hai người cũng chính thức đoạn tuyệt từ giây phút này. Cô muốn nhắn nhủ với cậu vài điều trước khi cúp máy:
"Thật ra điều anh làm cũng tốt mà thôi. Thế là tôi cũng không cần phải giấu diếm bí mật này với mọi người nữa. Thật nhẹ nhõm. Chỉ tiếc rằng anh sẽ là người đau khổ và dằn vặt chứ không phải là tôi. Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đã nhầm khi yêu anh suốt 7 năm qua, như vậy là quá đủ rồi. Chào anh, người tôi đã từng quen."
"Người đã từng quen", từng câu nói như vết dao cứa sâu thêm vào vết thương chưa lành của cậu, giờ đây cậu đã đánh mất cô vì chính sự ích kỷ của bản thân. Gia Huy không cảm thấy vui chút nào khi nghe tin Hà Phương bị người khác cười nhạo và chế diễu như vậy, anh chỉ mong cô suy nghĩ lại và cho anh một cơ hội. Nhưng lí trí đã lấn áp trái tim cậu, và rồi cậu đã làm một hành động ngu xuẩn khiến cô tổn thương thêm lần nữa. Suy cho cùng, cả cậu và Hà Phương không ai có được hạnh phúc, cậu sẽ mãi mãi vĩnh viễn mất cô và Hà Phương sẽ xóa đi hình bóng chàng trai năm ấy cô đã từng yêu. Tình yêu là điều kì diệu và là phép màu của cuộc sống. Nhưng chỉ khi chúng ta gặp đúng người và đúng thời điểm. Hay ai đó hay gọi là định mệnh.
Cậu ước rằng giá như.. nhưng tất cả đã quá muộn, dù cậu có muốn quay trở lại quá khứ để sửa lại lỗi lầm cũng như sự bồng bột của tuổi trẻ đến nhường nào nhưng sự thật là kết quả ở hiện tại không thể thay đổi được nữa. Lòng đố kỵ, sự ghen tỵ trỗi dậy trong con người cậu đã đánh mất bản năng của cậu, chàng trai với vẻ mặt nghiêm nghị, ít cười nhưng trái tim ấm áp đã bị thay thế bởi người đàn ông mưu mô và xảo quyệt. Cậu đánh mất chính bản thân mình vì những áp lực vì cuộc sống, gia đình và sự nghiệp. Cho đến một ngày khi cậu gặp lại Hà Phương, cánh đồng khô cằn nơi cậu như được hồi sinh trở lại, Hà Phương như cơn mưa đầu mùa tưới mát tâm hồn cậu. Nhưng cậu không ngờ rằng, cơn mưa ấy không phải dành cho mình. Trái tim cằn cỗi bấy lâu đang mong chờ hy vọng thì bỗng nhiên thất vọng. Hà Phương như mục tiêu mới để cậu có thể thoát ra khỏi những sa ngã này nhưng chính cậu lại lún sâu hơn. Hà Phuơng đã cho cậu cơ hội ngay lần đầu tiên hai người gặp nhau, cậu đã chọn buông tay thay vì nắm lấy tay cô. Có những điều đã đi qua rồi thì cố gắng níu lại cũng không còn ích gì. Chỉ còn lại sự nuối tiếc cho những sai lầm ngày xưa. Đó như một bài học đắt giá cho cậu trong cuộc sống sau này.