Bữa này Giang Khắc mời, Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm không phải trả tiền, thế là ăn uống no nê xong, Mặc Khuynh không cần móc ra một đồng nào, cứ thế sảng khoải ra về.
Hai người đi về khách sạn.
Trời không mưa, gió đêm lành lạnh thổi, lại khiến nhiệt độ trên da giảm đi đáng kể.
Qua Bốc Lâm xoa xoa cánh tay.
Mặc Khuynh bỗng lên tiếng: "Qua Bốc Lâm."
"Ey."
Qua Bốc Lâm hất cằm.
Đèn đường thật sự rất tối, một phần bị vành mũ chặn lại tạo thành một đường phân cách sáng tối, khiến cho đường nét trên khuôn mặt của Qua Bốc Lâm trở nên mềm mại hơn.
Mặc Khuynh bước về phía trước, không quay đầu: "Ngoài nhiệm vụ của căn cứ số 08, tìm việc gì đó để làm đi."
Qua Bốc Lâm ngẩn ra, đuổi theo cô: "Sống thế này cũng rất tốt đó."
Mặc Khuynh hỏi lại: "Sống thế nào?"
"..."
Qua Bốc Lâm nhất thời không trả lời được.
Anh ta đã sống thế nào ấy nhỉ?
Lúc đi học, qua loa một chút là giành được hạng nhất, cho nên anh ta chưa từng phải nỗ lực trong việc học.
Những bạn học khác có mục tiêu có lý tưởng có chí hướng, anh ta lại không có bất kỳ hứng thú với việc gì, sống ngày nào hay ngày đấy.
Bành Nhân là một người có cuộc sống rất tích cực, thời đại học luôn kéo anh ta tham gia đủ loại hoạt động và thi đấu, anh ta đi, nhưng cũng chỉ vì Bành Nhân, hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ niềm vui gì.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta ở lại căn cứ số 08, nhận phần tiền lương ít ỏi, trông coi cái nhánh chỉ có một mình anh ta.
Anh ta tự thuyết phục chính mình, anh ta đang trông coi một "kỳ tích."
Hiện tại, "kỳ tích" thật sự đến rồi.
Anh ta gặp được một "kỳ tích" đến từ một trăm năm trước, mà chân tướng cũng đang dần hiện ra trước mắt.
Anh ta vốn nên kích động, hưng phấn.
Thực tế anh ta quả thật từng có những cảm xúc đó, nhưng mà, cảm xúc đi qua, cũng chỉ có thế.
Anh ta sống như một con cá muối.
"Bỏ đi, không vội nhất thời." Mặc Khuynh nói.
"Ò."
Qua Bốc Lâm định đưa tay gãi đầu, lại đụng phải mũ, buồn bực thả tay xuống.
Đoạn đường sau đó, hai người đều không nói chuyện.
Về đến khách sạn, Mặc Khuynh bỗng nói: "Chúng ta là một đội."
Qua Bốc Lâm dừng chân, nhìn cô.
Mặc Khuynh đối diện với ánh mắt đó của anh ta, tiếp tục: "Ở thời đại kia của chúng tôi, người cùng một đội tức là cùng sống cùng chết."
Hô hấp của Qua Bốc Lâm nghẽn lại.
Anh ta muốn nói, thời đại này đã khác...
Nhưng mà, bị ánh mắt của Mặc Khuynh chiếu tới, anh ta lại không thể nói ra thành lời.
"Anh đã biết sứ mệnh của nhánh chúng ta, cũng biết được sự tồn tại của một nhóm kẻ thù đặc biệt. Một khi gặp phải, có lẽ sẽ chết." Mặc Khuynh tiến lên nửa bước lại gần anh ta, từ tốn nói, "Tôi cần nhìn thấy giá trị của anh."
"..."
Linh hồn của Qua Bốc Lâm như bị gõ mạnh một cái.
Giá trị của anh ta.
Giá trị của anh ta?
Anh ta khẽ mím môi, khuôn mặt dần đanh lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm chạp không lên tiếng.
Anh ta không biết nên nói gì.
Hồi lâu sau, Mặc Khuynh thoáng ngẩng đầu: "Lên trước đi."
Qua Bốc Lâm đi lên cầu thang, đi được hai bước mới phát hiện Mặc Khuynh vẫn đứng tại chỗ không đi theo.
"Cô thì sao," Qua Bốc Lâm nhìn sang cô, "Không lên hả?"
Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp: "Đợi lát nữa."
"..."
Qua Bốc Lâm liền không nói nữa, chăm chú nhìn bóng lưng Mặc Khuynh trong chốc lát, sau đó cúi đầu đi vào trong.
Mặc Khuynh đứng một lát
Đợi Qua Bốc Lâm đã hoàn toàn khuất dạng, cô đi đến dưới một gốc cây, lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Tư.
"Alo."
Sau hai hồi chuông, Hoắc Tư nghe máy.
"Hỏi thăm anh việc này." Mặc Khuynh mở miệng là đi thẳng vào vấn đề.
"..." Hoắc Tư trầm mặc một thoáng, nói, "Nói đi."
Mặc Khuynh đáp: "Chuyện liên quan đến Qua Bốc Lâm."
Hoắc Tư hơi ngạc nhiên: "Cậu ta làm sao?"
Mặc Khuynh nói: "Tìm hiểu về thành viên của đội mình ấy mà."
"Ồ."
Thế thì cũng không có gì lạ.
Chỉ là, Hoắc Tư khó mà hiểu được cô nổi chứng gì tự nhiên muốn tìm hiểu về thành viên đội mình giữa tối muộn thế này.
Trầm ngâm một lát, Hoắc Tư tìm được điểm bắt đầu: "Cậu ta được cựu thủ lĩnh thứ chín mươi tám nhặt ở ga tàu hoả về."
"Ga tàu hoả?" Mặc Khuynh nghi hoặc, "Bị ba mẹ bỏ?"
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng này.
"Tình huống cụ thể thế nào thì tôi không biết." Hoắc Tư nói, một lát sau, lại bổ sung một câu, "Đúng rồi, lúc đó cậu ta mười ba tuổi."
Mặc Khuynh nhíu mày.
Thế thì càng kỳ lạ.
Mười ba tuổi, sớm đã có thể ghi nhớ rồi.
Huống hồ, với trình độ trí tuệ của Qua Bốc Lâm, lạc đường hay gì đó tương tự, hoàn toàn có thể tự mình tìm đường về nhà.
Hoắc Tư tiếp tục: "Tôi nhớ cựu thủ lĩnh thứ chín mươi tám từng nói. Qua Bốc Lâm nói mình là trẻ mồ côi, bị kẻ thù của gia đình đuổi giết nên mới chạy đến ga tàu hoả. Cựu thủ lĩnh thứ chín mươi tám đã chứng thực chuyện này hay chưa thì tôi không biết, tóm lại là ông ấy tin lời cậu ta nói, sau đó thì dẫn Qua Bốc Lâm về căn cứ."
Mặc Khuynh nhíu mày.
Đuổi giết?
"Còn một chuyện này." Hoắc Tư hơi dừng, "Qua Bốc Lâm có thể không phải là tên thật của cậu ta."
"Ừm."
Điểm này thì có thể hiểu.
Cái tên kỳ cục như vậy... cũng không phải là cái tên mà cha mẹ bình thường có thể đặt được.
"Cụ thể gia đình cậu ta đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều không biết." Hoắc Tư nói.
Thời điểm đó Hoắc Tư cũng không lớn, vừa tiến vào căn cứ mà thôi.
Đương nhiên, quyền lợi cũng không lớn.
Hơn nữa anh ta chỉ chuyên chú vào chuyện của mình, rất ít để ý những chuyện khác, có rất nhiều chuyện là được nghe kể lại.
Dừng một lát, Hoắc Tư lại nói: "Lúc cậu ta mới đến căn cứ số 08 thật sự rất quái gở, không giao tiếp với người khác, luôn ở lì trong cái văn phòng nhỏ cạnh phòng uống trà, người khác muốn trêu chọc cậu ta, cậu ta cũng không hé răng."
Mặc Khuynh: "... Rất khó tưởng tượng."
"Ừm." Hoắc Tư rất tán đồng, "Cứ như thế qua nửa năm, Văn Bán Lĩnh được tiền đội trưởng đội số hai dẫn tới đây."
"Ồ." Trong đầu Mặc Khuynh hiện lên khung cảnh Văn Bán Lĩnh đánh Qua Bốc Lâm, "Hai người họ từ nhỏ đã không hợp?"
"Không. Đúng là khi đó Văn Bán Lĩnh cũng không vừa mắt Qua Bốc Lâm, bởi vì cảm thấy cậu ta quá yếu." Hoắc Tư nói, "Nhưng tính cách của Văn Bán Lĩnh chính là như vậy, trong ngoài không đồng nhất, ngoài miệng thì chê bai Qua Bốc Lâm, nhưng bình thường xảy ra chuyện gì vẫn rất che chở cho Qua Bốc Lâm."
Cái này thì Mặc Khuynh có thể tưởng tượng.
Thế là, cô hỏi: "Vì chuyện gì mà trở mặt?"
"Vì tiền đội trưởng đội số hai mất tích."
"Hửm?"
Hoắc Tư hơi ngập ngừng.
Sau đó, anh ta chậm rãi kể: "Văn Bản Lĩnh và Qua Bốc Lâm đều rất thích quấn lấy ông ấy, ông ấy hẳn là cũng rất thích hai người bọn họ, đi đâu cũng dắt hai người theo."
Nói đến đây, Hoắc Tư hỏi Mặc Khuynh: "Cô biết Văn bán Lĩnh và Qua Bốc Lâm, một người đầu đỏ một người đầu vàng rồi đúng không?"
"Ừm."
Mặc Khuynh gật đầu.
Còn rất là ngứa mắt.
"Chuyện này có liên quan đến vị đội trưởng kia." Hoắc Tư nói, "Hình như là có đợt đó, hai người họ bỗng nhiên muốn chạy theo xu hướng lúc bây giờ, tính nhuộm tóc, nhưng lại không biết chọn màu nào. Sau khi biết chuyện, ông ấy đã mua hai màu, nhuộm cho hai người họ. Về sau, màu tóc của hai người chưa từng thay đổi."
(*) tự nhiên nhớ đến xu hướng tóc HKT tượng đài bất diệt của dân Trung:>>
"..."
Mặc Khuynh day day huyệt thái dương.
Giỏi thật.
Đúng là vật họp theo loài.
"Ông ta mất tích thế nào?" Mặc Khuynh hỏi.
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm." Hoắc Tư trầm ngâm chốc lát, "Luc đó bọn họ không phải ra ngoài vì nhiệm vụ, mà vị đội trưởng kia dẫn hai người họ đi Yến thành chơi, không biết là bọn họ gặp phải cái gì, đội trưởng thì mất tích, trí nhớ của Văn Bán Lĩnh thì rất mơ hồ, chỉ nói đội trưởng mất tích là trách nhiệm của Qua Bốc Lâm, sau đó thì hai người trở mặt."
Mặc Khuynh nhíu mày: "Qua Bốc Lâm nói gì?"
Hoắc Tư đáp: "Lời kể của cậu ta chính là hồ sơ tuyệt mật, ngoại trừ những lãnh đạo cấp cao thì không ai biết."
Khá thú vị đấy.
Cuối cùng, Mặc Khuynh hỏi: "Vị đội trưởng kia tên là gì?"
Hoắc Tư ngẫm nghĩ một lát, nói: "Trì Thời."
Mặc Khuynh vốn đang là dáng vẻ không tập trung, ánh mắt bỗng đanh lại.