Dù sao, nếu là do một người có âm mưu sắp xếp, hẳn sẽ không rảnh rỗi sắp đặt những chuyện trùng hợp này, chỉ có Giang Diên mới có lập trường, có mục đích làm ra hết thảy.
Bởi vì, không có ý nghĩa gì cả.
Nghĩ đến đây, Mặc Khuynh bỗng ngẩng đầu, đưa tay, bắt lấy tay áo Giang Khắc.
Giang Khắc dừng chân, hồi thần, rũ mắt nhìn cô.
Hai người đứng cách nhau hai bậc thang.
Mặc Khuynh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Khắc, từ tốn nói: "Anh không có bằng chứng cụ thể, nhưng mà, anh đã rất chắc chắn bản thân không phải là Giang Diên."
Giang Khắc trầm mặc mấy giây, nói: "Ừm."
Mặc Khuynh không hiểu: "Lý do là gì?"
Giang Khắc rút tay áo ra, đi xuống dưới một bậc thang, tựa lưng vào tường, rũ mắt quan sát cô một hồi: "Cô thật sự muốn biết?"
Mặc Khuynh chỉ do dự hai giây, sau đó trả lời rất dứt khoát: "Ừm."
Giang Khắc chậm rãi nói: "Cô hứa đi."
"Nói."
Mặc Khuynh đồng ý một cách sảng khoái.
Trong lòng cô, Giang Khắc không phải kẻ tiểu nhân, một "lời hứa" mà thôi, không quan trọng.
Giang Khắc nói: "Cô đồng ý trước."
Mặc Khuynh đáp: "Được."
Sau đó chờ Giang Khắc kể.
Giang Khắc lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Căn bệnh đau đầu của tôi, thường xuyên xuất hiện. Nhưng trước đây chỉ ngẫu nhiên tái phát, nghỉ ngơi chốt lát là tốt lên."
"Ừm."
"Nhưng từ sau đêm giao thừa đó cô châm cho tôi."
"... Ừm."
Không chỉ là châm đâu.
Mặc Khuynh đương nhiên nhớ rõ: "Anh nói không có cảm giác gì cả."
Nên khi đó Mặc Khuynh đã từ bỏ.
Giang Khắc gật đầu, nói tiếp: "Kết quả sau đó các cơn đau đầu càng tăng lên."
Mặc Khuynh: "..." Nói cứ như cô là lang băm ấy.
"Nhưng mà, mỗi lần đau đầu, cũng sẽ kèm theo một đoạn ký ức." Giang Khắc không nhanh không chậm nói, "Theo như phỏng đoán của tôi, thì chính là ký ức của Giang Diên."
"Điều này có thể chứng minh anh không phải anh ấy?" Mặc Khuynh nhíu mày.
Ký ức của Giang Diên lại xuất hiện trên người Giang Khắc.
Không phải càng thêm chứng minh hai người họ rất có khả năng... là cùng một người sao.
"Ừm. Nếu phỏng đoán như bình thường thì sẽ thấy tôi chính là anh ta." Giang Khắc nhìn thay đổi rất nhỏ trên mặt cô, trong lòng có hơi chua xót.
Mặc Khuynh hỏi: "Lý do anh đưa ra phỏng đoán trái ngược hoàn toàn là?"
Giang Khắc lạnh giọng nói: "Không có lý do gì cả, khi tôi ở trong ký ức của anh ta, vẫn là cảm giác không quen thuộc. Giống hệt với cảm giác với phần ký ức hai mươi năm giả kia."
Mặc Khuynh hơi giật mình.
Giọng nói của Giang Khắc hơi trầm xuống: "Phần ký ức đột nhiên xuất hiện đó vốn chẳng đại diện cho cái gì. Dù có chân thật thế nào, thì trực giác vẫn nói cho tôi biết, tôi chỉ là một người đứng xem. Tôi và Giang Diên, không có liên quan gì cả."
Mặc Khuynh híp mắt, hỏi lại: "Trực giác của anh?"
"Không thể tin vào ký ức, chỉ có thể tin vào trực giác." Giang Khắc không hề phủ nhận.
"Được." Mặc Khuynh không tranh cãi với Giang Khắc, phân tích theo cách nghĩ của hắn, "Dựa theo trực giác của anh, anh cảm thấy mình chính là thế thân, là vật chứa, chờ ký ức của Giang Diên hoàn toàn sống lại, anh sẽ..."
Cô không nói tiếp.
Giang Khắc lại giúp cô nói cho hết: "Hoặc là biến mất, hoặc là hợp thành một thể với anh ta, hoặc có thể là một khả năng khác đi."
"..."
Tuy Mặc Khuynh không phải người thường, đã trải qua không ít chuyện, nhưng phỏng đoán kiểu này vẫn vượt qua thường thức của cô.
Mượn xác hoàn hồn?
Đắp nặn thế thân?
Giang Diên có thể làm được sao?
Mặc Khuynh không quá chắc chắn.
Nhưng mà, có một điểm Mặc Khuynh biết, sau khi đại nghiệp hoàn thành, Giang Diên đã bắt tay vào điều tra về "nguồn gốc của loại đá thần bí", vẫn luôn muốn làm rõ ràng liên kết giữa thứ đó và cô.
Đây cũng chính là mục đích ban đầu khi thành lập ra căn cứ số 08.
Nhưng cuối cùng Giang Diên tra ra cái gì, Mặc Khuynh cũng không biết.
Mặc Khuynh vẫn không mở miệng.
Giang Khắc đứng thẳng, bước lên trên: "Về phòng trước."
Mặc Khuynh hồi thần, không nói gì đi theo sau, sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
*
Hai người đi vào phòng, Ân Lâm vẫn còn chưa tỉnh lại.
Mặc Khuynh dùng phương pháp đặc biệt, đâm Ân Lâm một châm, không đến mấy giây, Ân Lâm đã tỉnh lại.
"A--"
Ân Lâm ngồi bật dậy.
Sau đó, nhìn thấy hai người Giang Khắc và Mặc Khuynh, giống như bị dọa sợ rồi, co cụm lại thành một cục, lùi vào tận góc.
Giang Khắc liếc Mặc Khuynh một cái: "Cô dọa ông ấy rồi."
Mặc Khuynh ném lại cho hắn một ánh mắt: "Anh thì không à?"
Giang Khắc đẩy cô sang một bên, đi đến cạnh giường, tới gần Ân Lâm, hỏi: "Tôi là ai?"
Ân Lâm ngước khuôn mặt bẩn thỉu lên.
Trong đôi mắt đục ngầu, một giây khi nhìn rõ là Giang Khắc lập tức sáng lên.
"Giang tiên sinh." Ân Lâm nhận ra hắn, lặp lại, "Giang tiên sinh."
"Chậc."
Mặc Khuynh ôm cánh tay đứng cạnh cửa sổ cực kỳ khinh thường chậc một cái.
Giang Khắc quét mắt nhìn sang cô.
Mặc Khuynh quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ân Lâm dường như cực kỳ tin tưởng Giang Khắc, dần dần lấy lại bình tĩnh.
Qua khoảng mười phút, Giang Khắc cuối cùng cũng hỏi vào chuyện chính: "Đám chuột tối qua là do ông thả đúng không?"
"Vâng, là tôi thả." Ân Lâm vội gật đầu, trực tiếp thừa nhận, không hề giấu diếm, "Giang tiên sinh, chuyện của hai người không thể bị người khác biết, tôi hiểu rõ, tôi hiểu rõ."
"Bởi vậy ông mới muốn dọa đoàn làm phim?" Giang Khắc hỏi.
"Đúng, đúng, dọa cho họ bỏ đi, dọa cho họ bỏ đi." Ân Lâm gật đầu, vui vẻ nói, "Dọa họ bỏ đi là được, dọa họ bỏ đi là được."
Giang Khắc thấy ông ấy còn giữ được chút tỉnh táo, bèn tiếp tục hỏi: "Ông đã làm gì?"
Ân Lâm miêu tả cực kỳ lộn xộn.
Nhưng từ miệng ông ấy nói ra, đều là vài chuyện lặt vặt không đủ làm tổn thương người khác, chỉ có tác dụng dọa sợ thôi.
Kiên nhẫn nghe nửa tiếng, Mặc Khuynh tựa người vào tường đã hơi buồn ngủ, ngáp một cái.
Giang Khắc nhìn về phía cô.
Mặc Khuynh ôm cánh tay, tựa đầu vào khung cửa, mắt rũ xuống, hàng lông mi dài cũng cụp theo, làn gió thổi vào hất mấy sợi tóc của cô lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.
Hỏi nữa cũng chỉ đến thế.
Giang Khắc đứng lên, cầm bữa sáng của Ân Lâm, một tay khác đỡ lấy ông ấy: "Tôi đưa ông sang phòng khác."
Ân Lâm không hiểu lắm ý của hắn, nhưng cũng không kháng cự động tác của Giang Khắc.
Mặc Khuynh suýt thì ngủ gật, ngẩng đầu dậy, mắt hơi hé: "Hỏi xong rồi?"
Giang Khắc nói: "Tôi đưa ông ấy sang phòng khác. Cô ở lại đây tranh thủ nghỉ ngơi đi."
Mặc Khuynh buồn ngủ lắm rồi: "Ừ."
Chờ Giang Khắc dẫn Ân Lâm đi, Mặc Khuynh quét mắt qua hai cái giường.
Một cái đã bị Ân Lâm nằm ngủ lên, chăn cuộn lại thành một cục, còn dính bẩn và vết máu, thật sự khó mà nhìn tiếp.
Một cái giường khác, là của Giang Khắc.
Mặc Khuynh không hề do dự chọn chiếc giường kia của hắn.
*
Chờ Giang Khắc sắp xếp xong cho Ân Lâm quay lại, trong phòng đã cực kỳ yên tĩnh.
Giang Khắc quét mắt qua, dừng trên giường.
Mặc Khuynh nằm đó, không đắp chăn, áo khoác bò ném một bên, chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, cổ áo trễ xuống, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Vạt áo cũng bị trượt lên, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm mại.
Tầm mắt của Giang Khắc dừng trên đó giây lát, chỉ thấy tròng mắt nóng lên. Hắn quay mặt đi, lấy bộ quần áo mới trong ba lô, đi tắm rửa, thay ra bộ quân phục kia.
Chờ hắn tắm xong đi ra, vô tình lại đưa mắt về phía giường.
Một cái liếc mắt này, dừng lại một giây, đôi con ngươi lập tức trở nên sâu thẳm.
- - Rốt cuộc là cái thói ngủ gì đây?!