"..."
Giang Khắc đi theo sau cô, không nói chuyện.
Cô nói là không.
Rất ngắn gọn dứt khoát.
Nhưng mà, thái độ của cô với hắn, lại không giống như thế.
"Tôi nói rồi, anh cũng chẳng tin." Mặc Khuynh không nhanh không chậm nói xong, thình lình xoay người, đối mặt với hắn, bước lùi về sau, cười một cái rất nhẹ, "Tôi hỏi cái này nhé, có phải anh bị lừa đá vào đầu rồi không?"
"..."
Đây là lần đầu tiên Giang Khắc bị mắng thẳng vào mặt như thế.
Cũng không khéo léo lựa lời chút nào. Đọc t𝙧𝗎yệ𝓷 hay tại [ 𝑇 𝙧 U ⅿ 𝑇 𝙧 𝗎 y ệ 𝓷.V𝙽 ]
Giang Khắc không so đo với cô, hơi trầm ngâm, lại hỏi: "Câu nói kia là khi trước anh ta từng nói với cô?"
"Ừm."
"Một màn kia cũng từng xảy ra thật sao?"
"Ừ."
Mặc Khuynh thẳng thắn thừa nhận.
Tuy là biên kịch đánh bậy đánh bạ, lời thoại cũng và sự kiện cũng không giống nhau, nhưng chuyện tương tự như vậy đúng là từng xảy ra trên người cô và Giang Diên.
Đó là chuyện sau khi rời khỏi trấn Thanh Kiều.
Ở ngoài chiến trường, cô gặp một kẻ vô lại, đối phương muốn mạng của bọn họ, thế nên cô đã định lấy mạng của đối phương.
Nhưng lại bị Giang Diên ngăn cản.
Mặc Khuynh nói: "Anh ấy nói tôi ngạo mạn."
"Ngạo mạn."
Giang Khắc mơ hồ nhớ ra được gì đó.
Nhưng lại không thể nói rõ là gì.
"Tùy ý nắm sinh mệnh trong tay, là đang khinh thường sinh mệnh sống." Mặc Khuynh nói, "Lấy quan điểm cá nhân giết người, vậy thì căn bản không khác gì kẻ vô lại kia."
Giang Khắc từ chối cho ý kiến.
Hắn biết tay Mặc Khuynh từng dính máu.
Nhưng hiện tại hắn đã biết được thêm, máu trên tay Mặc Khuynh, không có một sinh mạng nào là oan uổng.
Tuy Giang Khắc có thái độ rất mâu thuẫn với Giang Diên.
- - Một loại mâu thuẫn mà chính hắn cũng không thể nói rõ.
Nhưng quan điểm của Giang Diên, hắn lại tán đồng.
"Giang Diên," Giang Khắc nói ra cái tên này, sau đó nhìn vào mắt Mặc Khuynh, "Là người thế nào?"
Mặc Khuynh bước lùi, đụng phải một hòn đá lớn, cô nhón chân, lại đi lùi một bước, từ trên hòn đá đi xuống.
Động tác nhẹ nhàng, dáng người xinh đẹp, làn váy khẽ tung bay.
Cô xoay người, xòe tay ra, tay áo rộng trượt xuống, ánh đèn chiếu qua tấm lụa mỏng, lưu lại một bóng hồng nhàn nhạt trên mặt đất.
Mặc Khuynh buông tay, quay đầu nhìn hắn một cái: "Nói không rõ, nhìn không thấu."
Tầm mắt của Giang Khắc không rời khỏi bóng dáng cô một giây.
Tựa như trên người cô có một thứ ma lực cuốn lấy sự chú ý của hắn.
"Là thế nào?"
Giang Khắc chậm rãi hỏi lại.
"Không ai biết anh ấy đang nghĩ cái gì." Mặc Khuynh khẽ nâng mắt, không hề vì nhắc đến Giang Diên mà kiêng kỵ, nhàn nhạt mà thản nhiên nói, "Bao gồm cả tôi."
Giang Khắc có hơi bất ngờ.
"Ngày còn là thiếu niên, tính cách còn khá thú vị, dễ sống chung, thích nói đùa, thích trêu chọc mọi người. Sau đó không hiểu vì sao bỗng nhiên thay đổi." Mặc Khuynh suy tư một thoáng, "Có thể là vì trách nhiệm trên vai đã khác rồi."
"Không phải cô là..."
Giang Khắc nói một nửa thì dừng.
Quan hệ gần gũi như thế, lại không hiểu được đối phương?
"Ừm." Mặc Khuynh tiếp lời, "Anh ấy giữ tôi ở bên cạnh, đều thuận theo sở thích của tôi. Tôi lại không hề hay biết, cho đến một ngày mới bỗng phát hiện ra đến cả khẩu vị của anh ấy cũng giống hệt với tôi."
"..."
Giang Khắc đứng lại.
Mặc Khuynh liếc hắn một cái, cười hỏi: "Anh nói xem, tôi nghi ngờ anh là anh ấy có phải cũng có lý do của nó không?"
"..."
Giang Khắc không đáp.
Giờ phút này, chính bản thân hắn cũng không thể nói rõ.
Hóa ra sự trùng hợp này...
Cũng không hẳn là trùng hợp.
"Chẳng qua," Mặc Khuynh phân tích, "Đến cả thứ tự lần lượt cũng giống nhau, thật sự là có hơi quá mức rồi."
Giang Khắc im lặng hồi lâu, sau đó, nặng nề mở miệng: "Có thể chính là khả năng này không."
Mặc Khuynh nghiêng đầu, tiếp lời: "Hử?"
Giang Khắc mím môi, rất lâu sau mới nói ra suy đoán mà hắn không muốn thừa nhận kia: "Sự tồn tại của tôi, vốn chính là món quà anh ta để lại cho cô."
Mặc Khuynh ngẩn ra.
Cô nhìn Giang Khắc, nghi ngờ: "Sao anh lại nghĩ thế?"
"Nếu không chính là mượn xác hoàn hồn." Giang Khắc hỏi lại, "Cô còn nghĩ ra được khả năng nào khác à?"
"..."
Lần này đến lượt Mặc Khuynh trầm mặc.
Giang Khắc lại hỏi: "Vì sao tôi lại giống hệt anh ta, vì sao khẩu vị giống hệt, vì sao luôn khiến cô nhớ đến anh ta?"
Mặc Khuynh mím môi.
Giang Khắc tiếp tục: "Ký ức trước đây của tôi đều là giả. Sự tồn tại của tôi, toàn bộ những gì tôi đang có lẽ ra phải do tôi nắm trong tay, nhưng thực tế đều đã bị sắp đặt sẵn, nhìn như là tôi tự mình làm chủ, đưa ra lựa chọn, nhưng thực tế đều là những lựa chọn tất yếu."
Ví như thời điểm hắn đưa thực đơn cho thím Trần, không thể nào ngờ được hai năm sau sẽ có một cô gái xuất hiện, đưa ra một thực đơn y hệt như vậy.
Hắn thậm chí cảm thấy...
Sự để ý của hắn đối với Mặc Khuynh cũng là bị cố tình sắp đặt sẵn.
Mặc Khuynh trầm ngâm một lát, bỗng nói: "Anh không cần lo lắng chuyện này."
Giang Khắc nhíu mày.
Mặc Khuynh thoải mái nói: "Nếu đúng là như vậy, tôi đảm bảo sẽ cho anh một cuộc sống tự do."
Với hiểu biết của cô với Giang Diên...
Không cần biết là mượn xác sống lại, hay là vì cô mà đặc biệt đắp nặn ra một Giang Khắc. Chỉ cần có năng lực này, Giang Diên chắc chắn sẽ làm.
Nhưng mà, cô đã nhẹ nhàng cho Giang Khắc một lời hứa hẹn.
Cô không cần một thế thân.
Cô chỉ cần đi về phía trước.
Giang Khắc đứng tại chỗ thất thần một giây, nhìn theo bóng lưng Mặc Khuynh, cuối cùng vẫn đi theo.
*
Đoạn đường tiếp theo hai người không ai bảo ai đều tự mình giữ im lặng, không nhắc thêm một câu đến toàn bộ những gì liên quan đến Giang Diên.
Cuối cùng đi đến trước tòa nhà bỏ hoang.
Đoàn làm phim đã ra về, thiết bị cũng đã được thu dọn sạch sẽ.
Quần áo của hai người để trên xe thay đồ, trước mắt xe đã rời đi, hai người chỉ có thể tiếp tục mặc đồ đóng phim.
Một chuyến này bước vào, cực kỳ giống trăm năm về trước.
"Anh kiểm tra tầng hai, tôi đi xem tầng một." Vào đến sân, Mặc Khuynh phân chia công việc.
Giang Khắc gật đầu.
Bọn họ chia làm hai đường.
Mặc Khuynh kiểm tra một vòng trong sân trước, không tìm được manh mối hữu dụng gì mới đi vào đại sảnh.
Vừa bước một bước vào trong, chợt nghe thấy tiếng "chít chít", cô nhíu mày, hai ngón tay kẹp một cây châm bạc, nâng tay phóng đi, châm bạc xuyên qua đầu của con chuột đang hoảng loạn chạy trong góc tối.
Một giây mất mạng.
Mặc Khuynh đi qua.
Cô thu lại cây châm bạc, dùng vải lau sạch rồi cất đi, sau đó mới đi đến trước con chuột già.
Cô cầm cái đuôi nhấc lên.
Nửa cân.
"Con chuột này có vấn đề gì sao?" Giang Khắc từ cầu thang đi xuống, cầm điện thoại chiếu đèn pin.
Mặc Khuynh cầm đuôi con chuột, lắc lắc, thật thà nói: "Ăn được một bữa."
"..."
Sắc mặt của Giang Khắc một giây tái mét.
Mặc Khuynh nhìn sắc mặt của hắn, nhún vai ném con chuột sang một bên, thuận miệng hỏi: "Chỗ anh có manh mối gì không?"
"Tầng hai có bình hoa, chắc là đã có sẵn từ trước ở đó. Không khó." Tầm mắt của Giang Khắc dừng một giây trên con chuột, "Nhiều chuột thế này, không bắt hết được."
"Dùng thuốc đánh hôn mê là được, tranh thủ thời gian giải quyết công việc." Mặc Khuynh vỗ vỗ tay, "Hỏi thử xem, bình thường Ân Lâm ngoại trừ nhặt rác và điên điên dại dại thì còn làm gì nữa."
"Ừm."
Giang Khắc gật đầu.
Mặc Khuynh định lấy điện thoại, nhớ ra điện thoại cũng đã bỏ ở trên xe.
Cô dừng một giây, sau đó hỏi: "Tống Nhất Nguyên có gọi lại không?"
"..." Giang Khắc trầm mặc một khắc, nói: "Không."