Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 176: Một trăm năm trước [19] Tăng cấp độ khó



"Cho xem cái nào." Tống Nhất Nguyên huých Qua Bốc Lâm.

"..."

Qua Bốc Lâm đứng yên như phỗng.

"Xem cái--" Tống Nhất Nguyên quay đầu nhìn sang, lúc này mới để ý thấy sắc mặt nghiêm túc của Qua Bốc Lâm, không khỏi ngạc nhiên, "Làm sao thế?"

Qua Bốc Lâm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Tống Nhất Nguyên hơi ngẩn ra, sau đó mới thò đầu sang, phát hiện trên ảnh có một cái bóng lớn.

"Chuyện gì thế này?" Tống Nhất Nguyên đưa tay lau màn hình.

Cái bóng vẫn còn.

"Không biết." Qua Bốc Lâm nuốt ực một cái, "Hình như vừa nãy lúc ấn chụp liên tục có bóng người vút qua."

"Sao có thể." Tống Nhất Nguyên cảm thấy nhận thức thông thường của mình bị đảo loạn, "Chỉ trong một cái nháy mắt, có bóng người vụt qua, chỉ để lại một cái bóng? Tốc độ phải nhanh đến mức nào?"

Sau đó, Tống Nhất Nguyên lại hỏi: "Là ai thế?"

Sắc mặt Qua Bốc Lâm trắng bệch: "Tôi đếm số người ở đây rồi, không dư ai cả."

Tống Nhất Nguyên sững sờ.

Anh ta lập tức đoạt lấy điện thoại của Qua Bốc Lâm, lại chụp một tấm nữa ở hiện trường.

Lần này ảnh chụp ra bình thường.

So sánh hai tấm ảnh chụp, đối chiếu từng người, đúng là không thừa thêm ai cả.

"Cũng chính là nói, bóng đen này chỉ vụt qua trong một cái chớp mắt, sau đó biến mất không thấy nữa?" Tống Nhất Nguyên hỏi ra nghi ngờ của mình, vừa hỏi đã tự phủ định ngay, "Không thể nào, không ai làm được như vậy đâu."

Qua Bốc Lâm bỗng nghĩ đến gì đó, hỏi: "Liệu Mặc Khuynh có thể làm ra tốc độ này không?"

"Không biết nữa."

Tống Nhất Nguyên nghĩ thầm trong lòng, anh ta cũng chưa từng thấy thân thủ của Mặc Khuynh, cái này phải đi hỏi Hoắc Tư.



Tống Nhất Nguyên hỏi: "Cậu từng được thấy một lần rồi à? Ở đâu thế?"

"Bỏ đi." Qua Bốc Lâm bỗng nhiên hất cằm chỉ bên dưới, có ngụ ý nói, "Đợi lát nữa hỏi Mặc Khuynh thử xem. Biết đâu là gặp quỷ thật."

"..."

Tống Nhất Nguyên bỗng thấy sau lưng lành lạnh.

*

Cảnh diễn đầu tiên là cảnh treo dây cáp.

Mặc Khuynh sẽ quay cảnh ôm đồ ăn đi trộm về được, bay từ mái nhà xuống.

Bầu trời tối đen, cô gái một thân đỏ đứng trên mái hiên, gió đêm thổi vù vù, hất bay làn váy, tựa như hòa thành một thể với bóng đêm.

Giang Khắc đứng bên ngoài quan sát.

Trong mắt đã sớm bị một thân hồng kia chiếm trọn.

Đạo diễn hô bắt đầu, Mặc Khuynh ôm một túi đồ ăn trong lòng, khí định thần nhàn nhảy xuống, động tác nhẹ nhàng mà xinh đẹp động lòng, tựa chiếc lông vũ dưới ánh sáng rực rỡ, thả trôi hững hờ.

Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều lạnh nhạt.

Xem thôi đã đủ thỏa mãn.

Những người đứng xem đều khiếp sợ không thôi.

"Lần đầu tiên quay phim đây á?"

"Nói là xuất thân diễn viên chuyên nghiệp mảng võ thuật tôi cũng tin."

"Xịn xò, xịn xò thật sự!"

"Gọi là Tư Sênh thứ hai cũng không quá. Nhắc đến thì, Tư Sênh cũng bắt đầu nghiệp diễn xuất từ diễn viên võ thuật nhỉ."

...

Tiếng bàn tán sôi nổi nhất thời không thấy điểm dừng.

"Quá đáng tiếc!"

Đạo diễn Trần ngồi trước màn hình vỗ tay cái bốp, biểu tình cực kỳ đau khổ.

"Đáng tiếc cái gì?" Phó đạo diễn ngồi bên cạnh hơi ngẩn ra, không hiểu lắm.

Hiệu ứng này rất tốt mà?

Đạo diễn Trần tiếc hận cắn răng: "Không phát hiện ra cô ấy sớm hơn."

"..."

Phó đạo diễn câm nín.

Nhưng đúng là không thể không công nhận.

Chẳng qua, được cái này thì mất cái kia.

Tuy hình tượng và khí chất của Sở Ương Ương kém hơn, nhưng chịu khó tự diễn kể cả những cảnh quay khó, bỏ công sức nghiên cứu vai diễn, lại có tên tuổi được biết đến rộng rãi, giúp <Đông Nhật Thiền> được biết đến ngay từ ban đầu.

Mà Mặc Khuynh...

Nếu chọn cô, thì sẽ không có độ nổi tiếng này.

(*) sai rùi nha, người ta hot trên mạng lắm đấy kkk



"Quay xong thì nhớ dặn mọi người không được cho nha đầu Sở Ương Ương kia biết chuyện Mặc Khuynh quay phim hôm nay." Đạo diễn Trần dặn dò.

Phó đạo diễn không hiểu: "Vì sao?"

Đạo diễn Trần nói: "Nha đầu đó rất ghi thù, sợ là sẽ sinh sự."

"..."

Nghĩ cũng đúng.

Phó đạo diễn gật đầu lia lịa.

Đạo diễn Trần cầm loa lên: "Quay thêm mấy cảnh nữa nhé."

Mặc Khuynh được dây cáp kéo lên, quay về mái nhà.

Đúng lúc này, sự cố xảy ra.

Lúc Mặc Khuynh nhảy xuống, dây cáp bỗng đứt, cảm giác mất trọng lực truyền đến. Đám người đứng phía dưới đều la lên, mà sắc mặt của Mặc Khuynh cũng đã nghiêm lại.

Cô nhanh như cắt rút sợi dây thừng màu đỏ quấn ở bên hông ra, tay vung lên, sợi dây thừng móc vào một thân cây gần đó, cô dùng sức, cả người bay về phía thân cây kia.

Khi đến gần thân cây, cô thả sợi dây thừng, thuận thế lăn một vòng, cuối cùng nửa ngồi nửa quỳ trên đất.

Cô ngẩng phắt đầu, đôi mắt hẹp dài lóe ra ánh sáng lạnh lẽo chết chóc.

Cô quét mắt một vòng.

Đập vào mắt chính là đám người hỗn loạn, có người đã sợ đến mức đứng nghệt ra, trạng thái của mỗi người đều giống như một tấm ảnh tĩnh trong mắt cô, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được một kẻ khả nghi nào.

"Ngây ra làm cái gì?"

Một giọng nói không vui truyền đến, sau đó có thứ gì đó mang theo gió lướt tới, cuối cùng rơi trên vai cô.

Lúc này Mặc Khuynh mới thu hồi ánh mắt.

Một chiếc áo khoác quân phục phủ xuống vai cô, trùm lên tấm "lụa đỏ" đã sớm trở nên lỏng lẻo, cũng che đi vài nơi như ẩn như hiện.

Giang Khắc ngồi xuống trước mặt cô.

Ngón tay thon dài nắm lấy hai hai bên áo kéo lại, che kín.

Ánh mắt thâm trầm.

Mặc Khuynh ngẩn ra một giây, nâng tay hất nhẹ một cái: "Có thấy người nào khả nghi không?"

"Không thấy."

Giang Khắc thu tay đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sợi dây thừng trên ngọn cây.

Hắn hỏi: "Nếu rơi từ trên cao đó xuống, cô có bị thương không?"

Hắn vẫn nhớ khung cảnh ngày đó Mặc Khuynh nhảy từ tầng hai xuống.

"Nếu cẩn thận tiếp đất thì sẽ không." Mặc Khuynh thoáng nhìn lên, áng chừng độ cao, nhẹ như không nói, "Vừa rồi là diễn thôi."

Với cơ thể này của cô, chỉ cần không phải là tầng cao, nhảy xuống bình thường đều không thành vấn đề.

Nhưng ở trước mặt những người bình thường, cô từ trên cao tít như thế ngã xuống, nếu lông tóc không tổn hao gì thì mới là chuyện kinh thiên động địa.

"Ừm."

Giang Khắc lúc này mới thoáng yên tâm.

Hắn đưa tay bắt lấy chiếc dây thừng, muốn kéo xuống, nhưng lại không kéo xuống được.



Dây thừng mắc chặt vào nhánh cây rồi.

Thế là, Giang Khắc giật mạnh, kéo gãy luôn nhánh cây.

Hắn nhặt đầu kia của sợi dây thừng lên, lấy nhánh cây ra, sau đó đưa dây thừng cho Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh nhận lấy, đứng dậy, buộc lại dây vào eo: "Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm đâu?"

Giang Khắc nói: "Đi điều tra rồi."

Mặc Khuynh "ồ" một tiếng, nhíu mày cầm sợi dây cáp kia kéo lại, tìm ra được đoạn bị đứt.

Vừa đưa mắt nhìn, hai người đều giật mình.

"Không phải bị động vào từ trước," Mặc Khuynh lạnh lùng nói, "Mà là bị chém đứt tại chỗ."

Hay lắm.

Điều này có thể chứng minh.

Kẻ đứng sau màn giở trò tuyệt đối không phải người thường.

- - Người bình thường thì sao có thể dùng dao ở giữa không trung chém đứt dây cáp?

Sức mạnh này, không phải năng lực mà một người bình thường có được.

"Mặc Khuynh, không sao chứ?!"

Hỗn loạn qua đi, cuối cùng mọi người cũng chạy về phía hai người.

Mặc Khuynh đáp: "Không sao."

Cô cởi áo khoác xuống, trả lại Giang Khắc.

Cô đứng trước mắt mọi người, ngoại trừ trên người dính cỏ và bụi đất thì đúng là không có vết thương nào.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nguy hiểm thật."

"Vừa nãy đúng là sợ chết khiếp, sao tự nhiên dây cáp lại đứt cơ chứ."

"Rõ ràng đã kiểm tra cẩn thận lắm rồi, không thể nào lại đứt giữa chừng thế được."

"Mặc Khuynh, không lẽ cô đã tập luyện trước rồi?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv