Trì Thời mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Kể từ đó, đội Hành động số 02 giải tán, đội viên phân tán đến các tổ, sau đó Văn Bán Lĩnh bỗng xuất hiện, mạnh mẽ dẫn dắt một đội, liên tiếp hoàn thành ba nhiệm vụ cấp S, leo lên chức đội trưởng đội Hành động số 02.
Tống Nhất Nguyên từng nghe được một phần của câu chuyện này, nhưng bởi vì không liên quan đến bản thân nên cũng không đi tìm hiểu kỹ.
"Không biết."
Qua Bốc Lâm trở mình, ậm ờ đáp, giọng nói rầu rĩ.
Tống Nhất Nguyên hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cái đầu vừa dài ra chân tóc đen, khẽ nhíu mày, trầm tư nửa khắc, sau đó cũng không tiếp tục hỏi nữa.
*
Một đêm này, Mặc Khuynh ngủ rất sâu.
Tòa nhà bỏ hoang, gió đông lạnh lẽo thấu xương, phả lên da như bị lưỡi dao cứa vào.
Mặc Khuynh ôm một đống gỗ đi qua mảnh sân trống trải, bước vào một căn phòng ở giữa.
Bên trong cúi chất thành đống, đốt lên sưởi ấm, một thiếu niên tuấn tú ngồi bên cạnh, gầy nhưng không yếu, trên vai khoác một chiếc áo khoác dày không quá hợp với bản thân, khuôn mặt trắng bệch, thi thoảng thiếu niên lại ném một cành củi khô vào lửa.
Bên trên ngọn lửa đặt một cái nồi, cơm và khoai lang nấu chung, thành phẩm là một nồi cháo.
Giang Diên giương mắt, nheo mắt nhìn Mặc Khuynh.
Cô ăn mặc rất phong phanh, rõ ràng là giữa mùa đông khắc nghiệt, cô lại chỉ mặc một bộ quần áo dài, mà ống quần cũng không đủ dài đến mắt cá chân, làn da bị gió lạnh thổi sớm đã đỏ ửng lên.
Giang Diên hơi trầm giọng: "Lại đánh nhau?"
Giọng nói suy yếu, thiếu đi một ít lực.
"Ừm."
Mặc Khuynh ném đống củi sang một bên.
Giang Diên nói: "Qua đây."
Mặc Khuynh đi qua, đứng trước mặt thiếu niên.
Giang Diên lại nói: "Ngồi xuống."
Mặc Khuynh liếc thiếu niên một cái, ngồi xuống.
Giang Diên tùy tiện nhặt một cành củi khô dài bằng một cánh tay trên mặt đất, một giây nhấc mắt, thiếu niên cầm cành củi khô kia, hành động bất ngờ, gõ nhẹ một cái lên đỉnh đầu Mặc Khuynh.
Bỗng nhiên bị đánh, Mặc Khuynh vốn là khuôn mặt không biểu tình thoáng cái đóng băng, trên mặt cũng phủ một tầng sương lạnh.
Giang Diên co lại một chân, khuỷu tay đặt trên đầu gối, khẽ cong môi, dáng vẻ tùy ý: "Muốn đánh lại tôi?"
"Muốn."
Mặc Khuynh lạnh mặt, thẳng thắn thừa nhận.
Giang Diên nói: "Vì sao không đánh?"
"Anh sắp chết rồi." Mặc Khuynh nói thẳng.
"..."
Giang Diên nghẹn lời, nhưng ý cười trên mặt vẫn không tan đi, rũ mắt suy ngẫm.
Sau đó nói: "Nhóc có thể không động thủ với tôi, thì cũng có thể không động thủ với bọn họ."
Mặc Khuynh khó hiểu nhìn thiếu niên.
Dừng một lát, Mặc Khuynh nói: "Bọn họ đánh tôi."
Giang Diên nói: "Bởi vì trộm đồ là không đúng."
Mặc Khuynh lắc đầu, lại nói: "Bọn họ đánh tôi."
"Bọn họ đánh nhóc, nhóc không biết chạy à?" Giang Diên chăm chú nhìn cô, "Chạy đó, biết không?"
"..."
Mặc Khuynh mím môi.
Giang Diên nhấc cành khô kia lên, giả vờ lại muốn gõ vào đầu Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nhắm mắt.
Nhưng mà, cành cây khô mãi mà không hạ xuống.
Cô mở mắt, nhìn thấy Giang Diên quơ quơ cành cây khô kia, nói: "Nghe thấy chưa?"
"Ừm."
Mặc Khuynh chậm chạp gật đầu.
...
Lại trong tòa nhà bỏ hoang kia.
Một nhóm người xông vào, tập trung ở sân, người cầm đòn gánh, người cầm gậy gộc, thậm chí còn có dao liềm, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ.
Cuối cùng, đều bại dưới tay Mặc Khuynh.
Trên mặt mỗi người bọn họ đều lộ ra sợ sệt, nhìn cô bé mới chỉ hơn mười tuổi kia, miệng liên tục lặp lại hai chữ "quái vật".
Ánh mắt Mặc Khuynh tỏa ra sát khí.
Trong hỗn loạn, có người bắt lấy cổ tay Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh cầm con dao găm trong tay, nghiêng người muốn đâm về phía đó, nhưng sau khi thấy được khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên, động tác của cô dừng lại.
"Mặc Khuynh."
Giang Diên cúi đầu gọi cô, sau đó khẽ ho một tiếng.
Âm thanh này không hiểu sao khiến người ta thấy khó chịu.
Giang Diên hỏi: "Muốn giết người?"
Mặc Khuynh mím môi không đáp, sát ý trong mắt vẫn chưa giảm.
"Vậy giết cả tôi đi." Giang Diên nói.
Mặc Khuynh khẽ nhíu mày.
"Là Mặc phó quan giữ mạng của nhóc lại, máu dính trên tay nhóc, mỗi một tính mạng vô tội sẽ do Mặc phó quan chịu trách nhiệm. Nhóc giết một người, tôi sẽ đâm ông ấy một dao." Giang Diên nhìn thẳng vào mắt cô, ngữ khí không nhẹ không nặng.
Thiếu niên hỏi: "Nhóc có biết lăng trì không?"
Mặc Khuynh ngẩn ra.
Giang Diên giải thích ngắn gọn cho cô nghe lăng trì là thế nào, khiến phẫn nộ trong mắt Mặc Khuynh lại càng dày đặc hơn.
"Đương nhiên, có một cách, có thể giúp nhóc và ông ấy toàn thân thoát ra." Giang Diên giữ tay cô, lời nói nhẹ như mây bay, "Tôi chết rồi, việc này sẽ không còn ai biết nữa."
Dừng nửa khắc, Mặc Khuynh quét mắt qua đám người đang dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn hai người nhưng không một ai dám tiến lên, lạnh lùng nói: "Bọn họ muốn giết chúng ta."
Đúng vậy.
Những người này không chỉ muốn đuổi bọn họ đi.
Mà còn muốn lấy mạng của bọn họ.
Giang Diên lại ho một tiếng, thấp giọng hỏi cô: "Tôi đã nói với nhóc thế nào?"
Mặc Khuynh ban đầu có một thoáng nghi hoặc, sau đó dần phản ứng lại.
Cô trả lời: "Chạy."