Qua Bốc Lâm sờ sờ mặt mình, hỏi hai người: "Lấy khuôn mặt này của tôi, hay là ráng thử một lần nhỉ? Thế thân của diễn viên chính, nghe có vẻ kiếm được nhiều tiền hơn đấy."
Mặc Khuynh được anh ta nhắc nhở, bỗng nhớ đến một chuyện: "Hai người được trả công bao nhiêu?"
Nhắc đến tiền, Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên đều cảnh giác lên.
Mặc Khuynh cũng một giây thu về dáng vẻ thanh lãnh, cười hiền với bọn họ, sau đó đưa tay ra.
Cô nói: "Tiền ăn sáng."
"Không phải chứ, cái này cũng phải trả hả?" Qua Bốc Lâm cảm nhận được hai tờ tiền trong túi đang nóng lên, tưởng sắp bỏng đến nơi.
"Vốn dĩ không cần." Mặc Khuynh rất thản nhiên, "Nhưng Hoắc Tư chỉ cho chúng ta tiền xe quay về."
Qua Bốc Lâm khó mà diễn tả cảm giác hiện tại: "Đó là tiền xe?"
"Ừ."
Buổi trưa, Hoắc Tư nhận được tin nhắn nhắc nhở của Hoắc Tư.
- - Đừng tiêu linh tinh, tiền xe đấy.
Bất giờ Mặc Khuynh mới nhận ra, nếu không phải vì lo bọn họ không về được, thì có lẽ một đồng Hoắc Tư cũng không để lại cho cô.
Tống Nhất Nguyên thở dài, thoả hiệp rồi, lấy tiền lương của ngày không nay ra, đặt vào tay Mặc Khuynh.
"Cầm đi."
Qua Bốc Lâm thì không sảng khoái được như Tống Nhất Nguyên.
Chẳng qua, Tống Nhất Nguyên đã tiên phong, anh ta có không nỡ đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể giao tiền ra: "Quay về nhớ làm hoà với Hoắc ba ba nhá."
"Nói sau."
Mặc Khuynh qua loa đáp, thu tiền.
*
Thời gian một bữa cơm, Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên, Qua Bốc Lâm bàn bạc xong kế hoạch hành động cho hai ngày tiếp theo.
Trọng điểm ở danh sách tình nghi.
Mặc Khuynh chủ động nhận nhiệm vụ "người giao đồ ăn" và "người lang thang", còn lại thì giao cho Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm.
Tuy nhiệm vụ của Mặc Khuynh là ít nhất, nhưng Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm đều không có dị nghị gì.
Cũng không phải vì lý do nào khác.
Mà là, miệng lưỡi hai người tuy rằng lúc nào cũng cợt nhả, thi thoảng còn tự tìm đòn từ Mặc Khuynh, nhưng trong lòng họ, Mặc Khuynh dù sao cũng là người "mới đến thế kỷ này", quan tâm đến cô hơn cũng là điều nên làm.
Trời lại có mưa.
Mặc Khuynh mượn một chiếc ô ở quầy lễ tân rồi đi ra cửa.
Trấn Thanh Kiều dưới mưa vừa đẹp vừa yên tĩnh, mưa bụi khiến nó như ở trong một lớp sương mù, ngẫu nhiên còn có người đi đường ngang qua.
Cô không biết phải đi đâu trước.
Chẳng qua là muốn ra ngoài đi dạo một vòng.
Cô đã từng tới trấn nhỏ này, có một đoạn ký ức ngắn, tuy hiện tại cảnh còn người mất, nhưng cô không thể hoàn toàn coi thường.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Là một dãy số lạ.
Mặc Khuynh ấn nghe: "Ai?"
Giọng nói trong trẻo, lại không lạnh, tựa mưa hè.
Đầu bên kia im lặng mấy giây.
Sau đó, giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên: "Đang ở ngoài?"
"Ừm."
Mặc Khuynh đáp rất nhẹ.
Cô cũng nghe thấy âm thanh từ bên kia truyền lại, có tiếng mưa rơi, càng rõ ràng hơn là tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, còn có... tiếng nước đập vào mấy chai nhựa.
(*) Hở ra là chạy đi kiếm thêm thu nhập tích tiền cưới vợ:))))
Giang Khắc hỏi: "Đang làm gì?"
Mặc Khuynh khẽ nâng mắt, nhìn con đường phía trước, đáp: "Đi dạo."
Giang Khắc nói: "Vừa đẹp, cô qua đây đi."
Mặc Khuynh dừng chân: "Qua đâu?"
"Hầm cầu, cô biết đấy."
"..."
Đúng là Mặc Khuynh biết.
Cô bỗng xoay người, xuyên qua những tòa nhà nhìn về phía con sông.
Sau đó, không cần do dự, chuyển hướng.
*
Trên đường, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Chiếc ô mỏng manh dần không chịu được sức nặng của nó.
Mà bước chân của Mặc Khuynh vẫn thong thả như cũ, không bận không gấp, mặc cho người bị ướt.
Đường đi không còn gặp được một ai.
Lúc đến bờ sông, Mặc Khuynh nhìn con sông chảy xiết, dựa vào ánh sáng mờ mờ, nhìn xuống dòng nước đục ngầu.
Rõ ràng buổi sáng vẫn là nước trong.
Đi dọc theo con đập mấy phút, Mặc Khuynh đi tới trước "cây cầu nguy hiểm" kia,
Vốn là cây cầu xuống cấp sắp sập, bởi vì nước sông dâng cao, bị ngập một phần ba, đoán chừng mưa thêm hai ngày nữa là cây cầu này cũng bị cuốn trôi luôn.
Mặc Khuynh chỉ thoáng nhìn qua, sau đó dọc theo con đường nhỏ đi sang bên kia.
Đến một nơi tối tăm.
Dưới chân là bùn lầy.
Nếu không phải vì thị lực của Mặc Khuynh tốt hơn người thường rất nhiều, thì tùy tiện đi lại ở chỗ này, có thể trượt chân rơi xuống sông bất cứ lúc nào.
Bên dưới, căn lều tạm dùng mấy tấm ván gỗ dựng thành, khoảng chừng năm, sáu mét vuông, bên ngoài phủ một tấm bạt, mưa đập lên, âm thanh cực kỳ lớn.
Bên ngoài là các loại giấy bìa và nhựa, không thể nghi ngờ gì chính là một đống rác.
- - Mặc Khuynh khó mà tưởng tượng nổi, lấy hình tượng của Giang Khắc, làm thế nào sống được ở đây.
"Bên này."
Bỗng nhiên, một chùm sáng chiếu tới, kèm theo là giọng nói trầm ổn của Giang Khắc.
Chùm sáng kia chiếu đến chỗ cô, chuyển xuống bên chân cô, chiếu sáng một cái vũng bùn đầy nước ngay phía trước.
Mặc Khuynh cúi đầu nhìn, phát hiện đôi giày thể thao của mình đã đính dầy bùn, ống quần bò cũng dính phải một ít.
Suy nghĩ một chút, Mặc Khuynh không muốn vò mẻ thì không sợ vỡ, tránh khỏi vũng bùn, nhờ vào chùm sáng kia đi hết đoạn đường còn lại.
Sau đó, đi đến trước mặt người đàn ông đang cầm đèn pin.
"Chuyện gì mà nhất định phải nói ở đây?"
Giọng nói có hơi không kiên nhẫn.
Đứng ở đây vẫn có mưa hắt vào, nhưng Mặc Khuynh lười mở ô lại, rất lưu loát cầm ô ở một tay, vẩy vẩy mấy cái, nước mưa bắn đầy người Giang Khắc.
Giang Khắc ngồi trong bóng đêm: "..." Bỏ đi, tùy cô đi.
"Bên kia."
Đèn pin di chuyển, chùm sáng rơi xuống vị trí cách đó hai mét.
Mặc Khuynh quay đầu nhìn.
Sau đó, hơi ngẩn ra.
Là biên kịch Tào Tân Thịnh, cả người bị trói chặt.
Tào Tân Thịnh bị trói chặt tay chân, miệng thì nhét một miếng vải màu đen không rõ nguồn gốc, hai mắt mở lớn, cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía này.
Nhưng, ông ta không thể phát ra dù chỉ một chữ.
"Ông ta vậy mà mắc câu thật?" Mặc Khuynh hơi ngạc nhiên, sau đó, trào phúng nói, "Thân tàn nhưng ý chí kiên cường nhỉ."
Tuy đã đưa danh thiếp cho Giang Khắc.
Nhưng cô cũng đoán được đại khái Giang Khắc sẽ dựa theo kế hoạch trước đó của cô mà làm.
Nhưng mà--
Cô không ngờ, Tào Tân Thịnh vừa ngã suýt hỏng cả lưng, cần thời gian bình phục, vậy mà lại thật sự nhận lời "hẹn" ra đây.
"Gửi một tin nhắn là ra rồi." Giang Khắc ngắn gọn nói.
Giọng nói lạnh lẽo âm trầm.
Mặc Khuynh không nhịn được liếc hắn một cái.
Giang Khắc thi thoảng sẽ "giả vờ".
Nhưng mà, "lạnh lẽo âm trầm" giả cô có thể nhận ra.
Mà lần này...
Là thật.
Người đàn ông đang đứng trong bóng tối, từ trên người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo âm trầm đầy nguy hiểm.
Cảm giác này...
Nói hắn không muốn Tào Tân Thịnh còn sống rời đi, có lẽ cũng sẽ có người tin.