Mặc Khuynh hiếm khi tỏ ra hiếu kỳ.
Cô chỉ nghe nói Cốc Vạn Vạn trúng độc từ mười năm trước, sau đó mỗi năm đều đến thôn Trúc Xá, tìm Mặc Nhất Đình châm cứu cho.
Lại chưa từng nghe có ai nói độc của Cốc Vạn Vạn gốc gác từ đâu.
Dù sao, độc này cũng là từ sách của cô mà ra, như thế người chế ra độc này, dù không sở hữu cuốn sách thì hẳn là cũng có manh mối liên quan.
Năm đó cô viết ra cuốn sách đó, là nhất thời nổi hứng.
Tuổi trẻ rảnh rỗi, cảm thấy thú vị, muốn để lại gì đó.
Hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Hiện tại...
Nếu như rơi vào tay người có lòng bất chính, thế thì cô nhất định phải thu hồi về.
"Đến từ người phụ nữ ba tôi trêu chọc phải ở bên ngoài." Cốc Vạn Vạn day day trán, biểu tình khó mà nói thành lời.
Mặc Khuynh nâng mắt, nhìn Bách Tạ, chỉ chỉ chén trà: "Trà."
Nổi hứng nghe bát quái rồi.
Đợi Bách Tạ thêm trà xong, Cốc Vạn Vạn cũng đã điều chỉnh xong tâm tình, kể lại lịch sử tình trường đầy phong lưu của ba mình cho Mặc Khuynh nghe.
Nghe nói, ba của Cốc Vạn Vạn là một phú tam đại nổi danh khắp chốn, ba lại mất từ khi còn trẻ, để lại một khối tài sản khổng lồ, dù chỉ bỏ ngân hàng lấy lãi dùng thì vẫn có thể tiêu xài thoải mái.
Thế nhưng, ba của cậu ta lại là một thiên tài đầu tư, dựa vào ánh mắt sắc bén và trực giác nhanh nhạy, còn có vận may không ai sánh bằng, chỉ mấy năm đã khuếch đại số tài sản vốn đã kếch sù này lên mấy lần.
Nhưng là người thì đều có nhược điểm.
Người ba này của Cốc Vạn Vạn, phong lưu háo sắc.
Trước khi thành gia lập thất, quanh ông lúc nào cũng có vô số ong bướm, có thể nói là được vây giữa vạn hoa, trên người không dính một phiến lá.
Cho đến một ngày, ba Cốc gặp mẹ của Cốc Vạn Vạn, rơi vào lưới tình từ cái nhìn đầu tiên, từ đó quyết tâm "hoàn lương", cắt đứt toàn bộ quan hệ với những người phụ nữ mình từng chơi bời, toàn tâm toàn ý theo đuổi mẹ Cốc.
Ba Cốc thật sự nói được làm được, sau khi mẹ Cốc nhận lời cầu hôn, hoàn toàn thu tay làm một ông chồng tốt.
Sau khi có Cốc Vạn Vạn, thì là một ông bố tốt.
Nhưng--
Thiếu nợ phong lưu vẫn còn đó.
Là nói trước khi ba Cốc hoàn lương, một lần đến thôn nọ ở Vân thành công tác, che giấu thân phận qua lại với một cô gái, ba xạo mấy câu đổi lấy nụ cười của người đẹp.
Hai người trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng vui vẻ.
Ba Cốc hứa hẹn sau này sẽ quay lại tìm cô gái kia.
Nhưng mà, miệng lưỡi đàn ông, gạt người đến là trơn tru, ba Cốc vừa quay lưng đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô gái này.
Cho đến tận mười lăm năm sau, ngày ông ấy tổ chức sinh nhật cho con trai mình, người phụ nữ kia không biết dùng cách nào, hạ độc vợ và con trai ông.
Người vợ tử vong tại chỗ.
Con trai nhặt về được một cái mạng, nhưng có thể đi chầu tổ tiên bất cứ lúc nào.
Người kia không để lại bất cứ dấu vết gì, toàn thân thoát ra, sau đó thì mất tích, không thể nào tìm lại được.
Từ đó về sau, ba Cốc bắt đầu ăn chay niệm Phật, mỗi ngày cầu nguyện, mong là sẽ tranh được một chỗ cho Cốc Vạn Vạn lên thiên đàng.
"Tra nam à." Mặc Khuynh uống trà, nhàn nhạt đánh giá.
"..."
Cốc Vạn Vạn từ chối cho ý kiến.
Tuy người bị mắng là ba mình, nhưng cậu ta cũng đồng ý hai tay hai chân với Mặc Khuynh -- ba cậu ta đích thực là một tra nam chính hiệu.
Làm sai chính là làm sai.
Sau đó dù có làm một người chồng tốt, người ba tốt, nhưng cũng không thể nào bù đắp lại những sai lầm của quá khứ.
Nhưng, chuyện nào vào chuyện đấy.
Người phụ nữ kia muốn hạ độc thì đi mà hạ độc ba cậu ta, mắc gì hạ độc cậu ta và mẹ mình chứ.
Mặc Khuynh hỏi: "Mười năm này đều không tìm được manh mối nào về người phụ nữ kia sao?"
"Không." Cốc Vạn Vạn lắc đầu, "Ba tôi vẫn luôn tìm tung tích, mong lấy được thuốc giải."
Lấy tài lực của Cốc gia, nếu như không tìm thấy, thì chắc chắn là đã thay hình đổi dạng.
Muốn tìm được người, khó như lên trời.
"Sao mấy người biết được độc đó là từ cuốn sách kia?" Mặc Khuynh lại hỏi.
Cốc Vạn Vạn nói: "Trưởng thôn Mặc nói."
Mặc Khuynh gật đầu.
Mặc Nhất Đình chưa từng đọc cuốn sách đó, nhưng trước đây khi cô chăm sóc Mặc Nhất Đình, đúng là từng giảng cho ông ấy nghe đôi chút về độc dược và biểu hiện trong đó.
Cô còn nói giải độc thế nào nữa...
Đúng là nước đổ lá khoai.
*
Ở Cốc gia uống trà một chiều, Mặc Khuynh hỏi hết những chuyện mình muốn hỏi, cuối cùng nhận lấy thù lao, sau đó được Bách Tạ đích thân hộ tống về tận nhà Văn Bán Lĩnh.
Bách Tạ cung kính với cô như với phụ mẫu thân sinh của mình.
Lúc Mặc Khuynh vào nhà, Văn Bán Lĩnh đang ngồi trên xích đu ngoài ban công, tay cầm một cái ống nhòm.
"Ông già kia đúng là lật mặt giỏi thật." Văn Bán Lĩnh nhướng mày nhìn Mặc Khuynh, "Ngày hôm đó lúc chặn tôi ngoài cổng, dáng vẻ của ông ta hoàn toàn không giống thế này."
"Hỏi anh một chuyện."
Mặc Khuynh xỏ tay trong túi quần, đi đến trước mặt Văn Bán Lĩnh.
Mắt Văn Bán Lĩnh giật giật.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Mặc Khuynh, bị khí thế áp đảo này của cô khiến cho cả người căng thẳng, vô thức lùi về sau, mãi mới lấy lại được bình tĩnh.
Anh ta cảnh giác hỏi: "Chuyện gì?"
"Chuyện làm lộ đề thi của năm nay, có kết quả chưa?" Mặc Khuynh lại tiến thêm một bước.
"Tôi biết sao được?" Văn Bán Lĩnh vô thức liếm môi, con ngươi đảo loạn.
"Hửm?"
Mặc Khuynh híp mắt, nhấc chân, đạp lên xích đu.
Xích đu bị kéo lên, Văn Bán Lĩnh đổ người về phía trước, kéo gần khoảng cách với Mặc Khuynh.
Văn Bán Lĩnh cứng đờ cả người.
Mẹ nó chứ!
Sao tự nhiên có cảm giác đang bị thẩm vấn!
"Tôi chỉ là giám khảo, không tham gia vào chuyện này." Văn Bán Lĩnh mất một hồi lâu mới sắp xếp xong câu chữ, "Nhưng mà, một khi Hoắc Tư ra tay thì tám chín phần là sẽ được giải quyết."
Nói đến đây, Văn Bán Lĩnh bỗng như ý thức được gì đó, sắc mặt đầy cảnh giác.
Anh ta đột ngột nâng cao giọng: "Tôi nói cho cô biết! Cô không chăm chỉ ôn luyện, lãng phí thời gian đi cứu Cốc Vạn Vạn là chuyện riêng của cô! Cô không ôn được hết cũng không liên quan gì đến tôi! Đừng có mà tìm tôi bán thảm giờ trò!"
Mặc Khuynh thả chân, đứng lại lên đất, nhướng mày: "Tôi đã xem một nửa đề thi rồi."
"Xem rồi?"
Văn Bán Lĩnh hơi ngẩn ra, sau đó nhảy bật lên.
Anh ta tức giận đùng đùng gào lên với Mặc Khuynh: "Mẹ nó, cô có bệnh à! Cô có biết tôi là giám khảo không thế, loại chuyện thế này lại đi nói với tôi?! Xem được đề rồi thì hay lắm à, nhất định phải khoe với giám khảo mới được sao?!"
Mặc Khuynh quan sát biểu hiện của anh ta, trong lòng đã suy đoán được phần nào.
- - Thằng nhóc này thật sự không tham gia vào chuyện đó.
"Hoắc Tư cũng biết." Mặc Khuynh nhẹ như không nói.
"Anh ta..." Văn Bán Lĩnh vừa rồi còn do dự có nên "tố cáo" lên không, bỗng nhiên nghe được lời này thì khựng lại, "Anh ta biết rồi? Nói thế nào hả, bảo cô lần này không thi nữa, hay là từ sau khỏi cần thi luôn?"
"Anh ta nói, 'Xem thì xem thôi'."
Văn Bán Lĩnh ngạc nhiên: "Anh ta nói thế?"
"Ừm..."
"... Ò."
Văn Bán Lĩnh gãi gãi đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Sau đó, anh ta nói với Mặc Khuynh: "Thế thì rõ quá rồi, đề thi là giả. Đúng là tôi có nghe nói bọn họ đang làm gấp một bộ mới--"
Văn Bán Lĩnh nói được nửa thì nghẹn.
Mặc Khuynh thong dong nhìn anh ta: "Bộ gì mới?"
Văn Bán Lĩnh hít sâu một hơi.
Sau đó, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Mặc Khuynh, tự nhiên lấy dũng khí từ đâu ra, gào lên: "Tôi! Không! Biết!"
Nói xong, xoay người đi vào phòng khách.
Ở trước mặt Mặc Khuynh nhìn thì như khí khái lắm, thật ra lòng bàn tay đã ra đầy mồ hôi.
Bị Mặc Khuynh tra hỏi đến mức khai sạch, thật là quá đần độn.
Anh ta đi thẳng ra cửa, lúc mở cửa, anh ta còn dừng lại, đặc biệt quay đầu nói với Mặc Khuynh: "Chúng tôi làm giám khảo cũng cần huấn luyện, mấy ngày tiếp theo tôi sẽ không về đâu. Cô chăm chỉ ôn luyện đi, đừng có nghĩ đến chuyện đi đường tắt, nếu không nắm đấm thép chính trực Hoắc Tư kia sẽ xử lý cô!"
"Rầm" một tiếng, anh ta đóng cửa, chạy biến.
Mặc Khuynh sao cũng được nhún vai.
Kế hoạch của Hoắc Tư và Giang Khắc... Cô đã đoán được tám chín phần.