Qua một lớp kính mắt, Mặc Khuynh nhìn thấy rõ sự căng thẳng trên mặt anh ta, thậm chí trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Thế là, Mặc Khuynh nói: "Được."
Lần đầu tiên không bị từ chối, Hứa Trung Viễn không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng qua anh ta cũng không nghĩ nhiều, trong lòng mừng thầm -- Cắn câu rồi.
Mặc Khuynh xoay người dọn đồ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Cô cầm ba lô của mình lên, lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ, thả vào túi áo.
Công việc "đánh tráo" của hôm nay vẫn là do Văn Bán Lĩnh thực hiện.
Mặc Khuynh và Hứa Trung Viễn rời khỏi phòng nghiên cứu.
"Anh đi lấy xe." Hứa Trung Viễn lấy ra một chùm chìa khóa.
"Không cần." Mặc Khuynh nói, "Đi gần đây là được."
"Vì sao?" Hứa Trung Viễn khó hiểu, lại hơi chột dạ sờ sờ mũi, trong lòng không biết đang tính toán cái gì, "Anh biết một chỗ này đồ ăn ngon lắm."
Mặc Khuynh nói: "Muốn làm quen hoàn cảnh xung quanh."
Hứa Trung Viễn suy nghĩ trong chốc lát.
Gần đây thì gần đây, tìm một nơi bí mật là được.
Dù sao cũng không thể trùng hợp đến mức gặp được đồng nghiệp.
- - Mà kể cả có bị đồng nghiệp bắt gặp hai người đi ăn với nhau thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Hứa Trung Viễn ôm lòng may mắn, gật đầu nói: "Vậy được."
Tìm được một nhà hàng Tây gần viện nghiên cứu, Hứa Trung Viễn và Mặc Khuynh chọn một bàn ngồi xuống, gọi món.
"Anh nói chuyện có liên quan đến tôi." Mặc Khuynh đẩy kính, "Là gì?"
Vừa ngồi xuống đã nói thẳng vào chuyện chính, Hứa Trung Viễn có hơi không vui.
Nhưng dù sao anh ta cũng lấy chính thứ này để hẹn "Giang Mặc" đi ăn, không thể không nói.
Hứa Trung Viễn chần chờ hỏi: "Em chưa nghe giáo sư Lục nói à?"
Mặc Khuynh nghiêm túc đáp: "Chưa."
"Chắc là thầy ấy chưa kịp nói." Hứa Trung Viễn tiếp, "Hôm nay người ở Viện nghiên cứu số 01 đến đây, nói là rất có hứng thú với Trừ Chướng Nghi, muốn hợp tác với chúng ta"
Mặc Khuynh hỏi: "Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
"Kinh phí được phân xuống cho hạng mục của chúng ta rất ít, nhân thủ không đủ, thiết bị lạc hậu. Thiết bị của họ hoàn thiện tiên tiến hơn nhiều, cũng không thiếu nhân thủ hay kinh phí, nếu hợp tác thành công, đội nghiên cứu của hạng mục có lẽ sẽ di chuyển sang Viện số 01."
Nói đến đây, Hứa Trung Viễn đưa mắt đánh giá Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh không hé răng.
Hơi dừng, Hứa Trung Viễn tiếp tục nói: "Nhưng mà trước giờ Viện nghiên cứu số 01 không nhìn chúng ta vào mắt, chỉ cho giáo sư Lục dẫn theo một trợ lý."
"Ồ."
"Em nghĩ mà xem, lấy sự hiểu biết của em với Trừ Chướng Nghi, thầy ấy còn coi trọng em như vậy, không dẫn theo em thì dẫn theo ai?"
Giọng nói của Hứa Trung Viễn pha lẫn ghen tị.
Nhưng trong lòng anh ta đã nhận định -- Là do chống lưng của "Giang Mặc" mạnh.
Nhưng mà, Mặc Khuynh lại chú ý một điểm khác: "Nếu hợp tác với họ thì bao giờ đội nghiên cứu thay đổi vị trí?"
"Cái đó cũng khó nói chính xác." Hứa Trung Viễn nói, "Còn phải xem hiệu suất làm việc của bọn họ."
"Ồ."
Mặc Khuynh nhạt nhẽo đáp một tiếng.
Hứa Trung Viễn ngồi ở đối diện, càng suy nghĩ càng thấy chủ đề này thật vô vị.
Nói đến "Đi Viện nghiên cứu số 01" mà cô cũng không buồn quan tâm lấy một chút, tin tức mà bây giờ mới đến tai đám râu ria như anh ta thì sợ là cô đã sớm biết được từ lâu?
"Đến Viện nghiên cứu số 01 đó, hâm mộ em chết mất." Hứa Trung Viễn nói.
"Có thông báo chính thức rồi nói tiếp." Mặc Khuynh thờ ơ nói.
Hứa Trung Viễn: "..."
Mặc Khuynh thuận miệng hỏi: "Viện nghiên cứu số 01 có gì đặc biệt không?"
"Em không biết thật hay giả vờ thế?"
Hứa Trung Viễn hỏi vậy, nhưng trong lòng đã thầm nói 'biết rõ còn hỏi', cười lạnh.
Trên mặt thì vẫn giấu đi biểu cảm: "Người ở Viện nghiên cứu số 09 này, có ai không muốn đến đó? Không, nói đúng ra, những Viện nghiên cứu ngoài Viện nghiên cứu số 01, em bắt bừa một người hỏi thử, có ai không muốn chen một chân vào đó?"
Hứa Trung Viễn lại nói: "Tiêu chuẩn tuyển dụng của Viện nghiên cứu số 09, em biết rồi đúng không? Nhưng người ở Viện nghiên cứu số 01, với lý lịch của em thì họ liếc mắt một cái cũng khinh. Có thể đến đó, ít nhất phải có kinh nghiệm làm việc từ năm năm trở lên ở các Viện nghiên cứu khác. Người như em..."
Hứa Trung Viễn không nói hết, cho Mặc Khuynh một ánh mắt, để cô tự hiểu.
Lại cứ là Mặc Khuynh đang nghĩ đến vấn đề "thời hạn" không "get" được.
Nhân viên phục vụ bưng lên hai cốc nước.
Mặc Khuynh chủ động vươn tay, nhận cốc của Hứa Trung Viễn, sau đó mới đưa cho anh ta.
Cô nói: "Của anh."
"Cám ơn em."
Hứa Trung Viễn nhận lấy, trong lòng cười trộm.
- - Còn nói không phải lạt mềm buộc chặt.
"Tiểu thư, đây là cốc của cô." Nhân viên đặt một cốc xuống trước mặt Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh gật đầu cảm ơn.
Chờ nhân viên đi rồi, Mặc Khuynh thoáng nhìn Hứa Trung Viễn đang nhìn chằm chằm cốc nước của mình, nói: "Tôi đi nhà vệ sinh."
"Được."
Hứa Trung Viễn lập tức gật đầu.
Chỉ thiếu chưa viết luôn mấy chữ "Chờ không nổi nữa" lên mặt.
Mặc Khuynh khoác ba lô đứng dậy rời khỏi, vào nhà vệ sinh.
Nhưng, cô chỉ rửa tay, sau đó đeo tai nghe bluetooth lên.
"Sao rồi?" Mặc Khuynh nhàn nhạt hỏi.
"Không ngoài dự đoán của chị, vừa bỏ thuốc vào rồi." Thẩm Kỳ nói.
Là một người mỗi ngày đều quan tâm đến "kế hoạch đánh tráo", có thể nói là Mặc Khuynh muốn gọi Thẩm Kỳ lúc nào cũng được, kể cả đang trong giờ làm, cô ấy đều sẽ luôn mang theo máy tính bên người, lúc nào cũng có thể lập tức xử lý "vấn đề kỹ thuật" cho Mặc Khuynh.
Có Thẩm Kỳ hỗ trợ, kỹ thuật phía Mặc Khuynh có thể nói là dẫn trước hai mươi năm, không những thế mà kỹ thuật của đối phương còn sẽ bị tụt đi hai mươi năm.
Là ngôi sao mới của nhánh Kỹ thuật trong căn cứ, chút năng lực này Thẩm Kỳ vẫn phải có.
"Ừm."
Mặc Khuynh cũng không ngạc nhiên.
Suốt chiều nay, Mặc Khuynh liên tục thấy Hứa Trung Viễn đăm chiêu nhìn chằm chằm mình, chốc chốc lại sờ túi áo.
Vừa tan làm, lại lập tức hẹn cô đi ăn.
Mục đích quá rõ ràng rồi.
Nếu còn không đoán ra, bao nhiêu kinh nghiệm tình báo năm đó vị đại lão đứng đầu trong nước truyền thụ cho xem như cô đã học uổng.
Thẩm Kỳ hỏi: "Về luôn hả?"
Mặc Khuynh mở cửa, đi ra ngoài: "Trò hay mới vừa bắt đầu thôi."
"Đừng nói là chị," Thẩm Kỳ tinh mắt nhận ra, "Cũng động tay vào đồ uống của anh ta rồi nha?"
Mặc Khuynh nhàn nhạt nói: "Gậy ông đập lưng ông thôi."