Máu trên mặt bàn, trong chớp mắt di chuyển về phía ba chiếc châm bạc, sau đó dần dần bị hút vào.
Quanh thân cây châm tỏa ra ánh sáng.
Giang Khắc nhìn một màn này, ánh mắt tối tăm không rõ.
"Như anh chứng kiến." Mặc Khuynh rút ra hai tờ khăn giấy, lau máu trong lòng bàn tay, "Bộ châm cứu này và Trừ Chướng Nghi trong phòng nghiên cứu đều có thể sinh ra phản ứng với máu của tôi."
"Nguyên lý là gì?" Giang Khắc tin vào khoa học.
"Không biết." Mặc Khuynh ném khăn giấy sang một bên, "Có một ngày, khi chúng tôi hành quân ở Vân thành, phát hiện ra một ngôi mộ, bên trong có một khối kim loại có thể sinh ra phản ứng với máu của tôi."
Cô chỉ chỉ mấy cây châm kia: "Sau đó thì thành như bây giờ."
Giang Khắc trầm mặc.
Nếu người trước mặt này không phải Mặc Khuynh, hắn thật muốn rút một thanh máu của cô, quay về cẩn thận nghiên cứu.
Chẳng mấy chốc, máu đã bị châm cứu hút hết vào trong.
"Khối kim loại kia có hiệu quả trị bệnh, hơn nữa sau khi dùng máu của tôi còn phát huy được tác dụng lớn nhất." Mặc Khuynh tiếp tục nói, "Cho nên tôi dùng nó làm ra một bộ châm cứu, một bộ dao giải phẫu. Phần dư lại sau đó, dung hợp với kim loại khác, chế tác ra Trừ Chướng Nghi."
Mặc Khuynh không nói quá chi tiết.
Vịt nướng đã được bưng lên.
Mặc Khuynh hít hai cái, hơi híp mắt, chuẩn bị cầm đũa lên.
Nhưng mà, tay vừa đưa ra, đã bị Giang Khắc nắm lấy.
Lông mày của Giang Khắc hơi động: "Lại lành rồi?"
"Cái này?"
Mặc Khuynh mở bàn tay ra.
Vết cắt trong lòng bàn tay đã biến mất không còn dấu tích, trên làn da tinh tế mềm mại không thấy một vết sẹo nào.
Mặc Khuynh nói: "Tốc độ hồi phục của tôi khác hẳn với người thường."
"Rốt cuộc cô là..." Giang Khắc nhớ đến đôi mắt đỏ rực và bộ móng tay dài khác thường ngày đó của Mặc Khuynh.
"Người cải tạo." Mặc Khuynh trả lời, bình thản mà vô tư, hơi dừng, cô liếc khuôn mặt nghiêm lại của Giang Khắc, bổ sung thêm một câu, "Nghe nói là trường hợp cải tạo thành công duy nhất."
"..."
Giang Khắc trầm mặc.
Đồng thời, cũng hiểu ra.
- - Vì sao Mặc Khuynh không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trong lịch sử.
Mặc Khuynh chậm rãi nói: "Nước nhà không ngừng thất thủ, có một khoa học gia dốc sức muốn thay đổi cục diện đã nảy ra một ý tưởng táo bạo, quyết định tạo ra một đám người bán máy. Nhưng đến cuối cùng, chỉ có tôi còn sống."
Giang Khắc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thể nào."
Mặc Khuynh hứng thú hỏi lại: "Sao lại không có khả năng?"
Giang Khắc khẽ nhíu mày: "Lấy trình độ khoa học kỹ thuật của khi đó, dù kẻ đó có dùng hết người sống trên trái đất này cũng không thể thành công."
"Có lẽ vậy." Mặc Khuynh nhún vai, không tranh luận với hắn, chỉ nói, "Tôi cũng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra."
Đáng tiếc.
Khi đại cục đã được định, bọn họ muốn tìm đáp án từ trên người cô, cô lại rơi vào ngủ say.
Giang Khắc nhìn cô chăm chú.
Mặc Khuynh bỏ một miếng vịt nướng vào miệng, nuốt xuống, thấy Giang Khắc vẫn còn nhìn mình, cô bỗng đoán ra gì đó, hỏi: "Này, đừng nói là anh định lấy tôi ra làm thí nghiệm đó nhé?"
"Muốn." Giang Khắc thẳng thắn.
Mặc Khuynh mặt không đổi sắc, chỉ nói: "Ra cửa rẽ trái, tôi tha cho anh một mạng."
Giang Khắc chuyển chủ đề: "Nhưng hẳn là căn cứ số 08 đã từng nghiên cứu cô rồi."
"Thông minh."
Mặc Khuynh tặng cho hắn một ánh mắt tán tưởng, lại hỏi: "Muốn biết họ nghiên cứu ra cái gì không?"
"Không muốn." Giang Khắc chuyển tầm mắt, dừng ở đồ ăn trên bàn, ung dung nói, "Nếu bọn họ thật sự nghiên cứu ra cái gì thì đã không thả cho cô ra ngoài."
Không chỉ có thế.
Lấy trình độ nghiên cứu khoa học của căn cứ số 08, nếu bọn họ không tra được cái gì từ Mặc Khuynh, thì hắn cũng không thể tra được thêm cái gì.
Mặc Khuynh cười.
Tuy không cùng một người, nhưng bộ não này của Giang Khắc vẫn tính là không uổng phí khuôn mặt đó.
Ăn uống xong, Mặc Khuynh và Giang Khắc ra về.
Giang Khắc lấy điện thoại ra, hỏi: "Ở đâu?"
"Nhà bạn."
"Địa chỉ."
Liếc hắn một cái, Mặc Khuynh đọc địa chỉ.
Giang Khắc không lái xe đến, không thể đưa Mặc Khuynh về, bèn đặt xe trên mạng cho cô.
Xe nhận đơn cách đây một cây số.
Hai người đứng ở ven đường chờ.
"Chuyện Trừ Chướng Nghi..." Mặc Khuynh gợi chuyện.
"Nhắm một mắt mở một mắt." Giang Khắc nói.
Mặc Khuynh cười, sảng khoái nói: "Xem như tôi thiếu anh một lần."
Xe cộ như thoi đưa, người đi đường như nêm cối.
Xung quanh có vô số ánh mắt, nhưng mà ý cười cực nhạt kia của Mặc Khuynh chỉ có một mình Giang Khắc nhìn thấy.
Nụ cười của cô thẳng thắn vô tư, không có lấy một chút mập mờ.
Có lẽ trước đó, có đôi lúc cô vẫn không phân rõ được Giang Khắc và Giang Diên, nhưng hiện tại, Giang Khắc có thể chắc chắn -- cô đã hoàn toàn phân biệt được bọn họ là hai người.
Thế nên, cô không còn tìm kiếm bóng dáng của người khác trên hắn nữa.
Cũng đúng.
Cô đã biết được kết cục của Giang Diên.
Chỉ là, lúc nhận ra điều này, tâm trạng của Giang Khắc lại trở nên kỳ lạ.
Giang Khắc nhìn cô chăm chú, chốc lát sau, nói: "Được."
Xe đã đến, dừng ở bên đường.
Giang Khắc đi tới, mở cửa xe.
Mặc Khuynh ngồi vào.
Giang Khắc đóng cửa xe, lại không đi luôn mà chống tay lên đỉnh xe, tay kia thì gác trên bệ cửa, hơi khom người, nói với Mặc Khuynh: "Lần sau không cần xấu hổ."
"Anh muốn chết--"
Bị hắn nhắc đi nhắc lại chuyện này, Mặc Khuynh đã không nhẫn được nữa.
Giang Khắc lại cười.
Hắn nhấc tay lên, cứ như làm ảo thuật, lấy ra cặp kính đen kia của Mặc Khuynh, đặt vào tay cô.
Mặc Khuynh ngẩn người.
Lúc ăn cơm, cô lấy kính xuống, lúc sau lại quên mất.
Chỉ một giây ngẩn người này, Giang Khắc đã đứng thẳng người, tài xế đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
Mặc Khuynh còn ngồi trong xe, tay cầm cặp kính kia, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm. Cô quay đầu, nhìn phía sau.
Một bóng dáng cao lớn vẫn còn đứng ở đó.
Không biết vì sao, nhìn có hơi cô đơn.