Art: Weibo @-两儀月華-
Chương 125: Nhánh 101 [07] Trộm đồ, lẻn vào EMO
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Chiều tối, Văn Bán Lĩnh ra khỏi phòng ngủ.
Không một bóng người.
Anh ta rót một cốc nước, uống một hớp, sau đó quét mắt một vòng bốn phía, chú ý thấy cuốn sách và tờ giấy trên mặt bản, anh ta nhìn trái nhìn phải, giống như thờ ơ không quan tâm đi qua đó.
Vừa nhìn, lập tức sửng sốt.
"Khụ khụ."
Văn Bán Lĩnh sặc nước.
Biểu tình trên mặt anh ta rạn nứt, dừng mấy giây, vươn tay, cầm tờ giấy trên bàn trà lên.
Hình vẽ quen thuộc đập vào mắt, sắc mặt Văn Bán Lĩnh đã đen sì.
"Còn phải điền tờ khai nữa?"
Giọng của Mặc Khuynh truyền đến, thấp thoáng mất kiên nhẫn.
Đi được mấy bước, cô lại nói: "Biết rồi, cúp đây."
Thấy Hoắc Tư lại chuẩn bị lặp lại một lần nữa, Mặc Khuynh phiền phát bực dứt khoát cúp máy.
Cô đi vào phòng khách, đúng lúc này, một cái bóng vụt tới, hai tay nhắm thẳng cô đánh úp tới.
Ánh mắt Mặc Khuynh lóe lên hung ác, không né tránh, nhanh chóng bắt được cổ tay người kia, sau đó siết chặt, khiến đối phương đau đến mức phải hít vào một ngụm khí lạnh.
"Anh trúng gió gì thế hả?" Mặc Khuynh nhíu mày, nhìn chằm chằm Văn Bán Lĩnh.
Văn Bán Lĩnh giãy dụa, rống lên với Mặc Khuynh: "Có phải Qua Bốc Lâm cũng đến đây không hả?!"
"Không."
"Vậy tờ giấy này của cô ở đâu ra?" Cổ tay của Văn Bán Lĩnh bị Mặc Khuynh siết đau đến mức mấy ngón tay cong lại, nhưng tay kia vẫn cầm một tờ giấy hất mạnh, "Cô đến Đế thành, xem bệnh hay thi gì đó đều là ngụy trang, đây mới là mục đích thật sự có đúng không?!"
Ánh mắt của Mặc Khuynh di chuyển, dừng lại trên mặt giấy.
Dừng nửa khắc, cô thả cổ tay Văn Bán Lĩnh ra, sau đó đoạt tờ giấy về.
"Tôi vẽ đấy." Mặc Khuynh quét mắt, cầm tờ giấy kia vẫy vẫy, hỏi Văn Bán Lĩnh, "Anh từng thấy rồi?"
"Cô còn giả vờ!"
Văn Bán Lĩnh sắp tức chết, mái tóc đỏ cũng dựng cả lên, suýt thì nổ tung.
"Tôi nói..."
Mặc Khuynh chậm rãi đi tới.
Văn Bán Lĩnh cứng đờ tại chỗ.
Cuối cùng, Mặc Khuynh đứng ở trước mặt Văn Bán Lĩnh, hơi nghiêng người, dọa cho Văn Bán Lĩnh vội ngả người về sau, cô mới chậm rãi nhả từng chữ: "Cái này do tôi vẽ. Anh từng thấy rồi?"
Văn Bán Lĩnh không biết vì sao bỗng nuốt ực một cái.
Sợ sệt.
Trên người cô gái này có một loại cảm giác áp bức đáng sợ, giống như đã được tôi luyện qua máu tươi và sinh tử, mang theo thứ sát khí nồng nặc mùi nguy hiểm.
Chỉ vậy đã dọa cho anh ta cứng đờ.
Văn Bán Lĩnh mím chặt môi, nửa khắc sau, anh ta hít vào một hơi, lấy hết dũng khí rống lên: "Cô ngang tàng cái gì hả!"
Mặc Khuynh túm cổ áo anh ta xách lên, uy hiếp: "Anh có tin tôi có thể ở ngay tại nhà anh, đánh cho anh cha mẹ cũng không nhận ra không?"
"..."
Văn Bán Lĩnh cực kỳ tin.
Mẹ nó.
Anh ta thầm mắng trong lòng.
Sau đó nhắm tịt mắt, rống to: "Tôi từng thấy rồi!"
Chậc.
Biết sợ rồi.
Mặc Khuynh thả tay.
Sau đó, cô chậm rãi xoay người, ung dung đi tới ngồi xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo, lười biếng tựa về sau, hai ngón tay kẹp tờ giấy.
Cô mở miệng: "Nói đi."
Văn Bán Lĩnh vuốt lại áo, bĩu môi: "Nói cái gì?"
Ánh mắt Mặc Khuynh lóe lên tàn khốc.
Văn Bán Lĩnh thấy đầu gối mình lại mềm nhũn, nhưng anh ta kiên cường chống đỡ cho bản thân đứng thẳng, đầu ngẩng cao, cao ngạo nói: "Qua Bốc Lâm biết đấy, sao cô không đi hỏi cậu ta?"
"Đừng bắt tôi phải lặp lại." Giọng nói lạnh lẽo.
Theo sau là cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy dọc lên đến tận đỉnh đầu, Văn Bán Lĩnh rùng mình một cái, da đầu cũng run lên.
Dừng mấy giây, Văn Bán Lĩnh không đầu không đuôi hỏi: "Cô biết EMO không?"
"Ừm."
"Bọn họ có Ban nghiên cứu số 09, chuyên môn phụ trách nghiên cứu các loại dụng cụ chữa bệnh không được sử dụng phổ biến." Văn Bán Lĩnh nói, "Gần đây, hình như họ mới có được một dụng cụ chữa bệnh..."
Dừng hai giây, Văn Bán Lĩnh nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay cô: "Hình dáng giống hệt với thứ cô vẽ ra kia."
"Ồ?"
Mặc Khuynh rất có hứng thú híp mắt.
Cô hỏi: "Sở thích của anh cũng nhiều nhỉ, quan tâm đến cả cái này."
"Bởi vì trước đây tôi từng nhìn thấy, trong cuốn sổ tay cá nhân của đội trưởng tiền nhiệm." Văn Bán Lĩnh lại nói, "Ngoài ra, nó cũng nằm trong danh sách đồ cất giữ của căn cứ, số hiệu 1021, dụng cụ chữa bệnh."
Sổ tay đồ cất giữ của căn cứ, Mặc Khuynh chỉ biên soạn 499 món, những thứ ở sau đó cô đều không biết.
Mà cuốn sổ đó chỉ có các đội trưởng của nhánh Hành Động mới được chạm vào.
Mặc Khuynh nghĩ nghĩ, hỏi: "Số hiệu 1021 là nhiệm vụ mới của anh?"
Văn Bán Lĩnh nghẹn họng, hồi lâu mới cứng nhắc nói: "Không phải, tôi đang nghỉ ngơi."
Mặc Khuynh tiếp tục hỏi: "Vậy anh muốn có nó không?"
"..."
Đừng nói trực tiếp như thế có được không, uyển chuyển một chút thì chết ai hả!
"Tôi cũng khá muốn có." Mặc Khuynh vuốt cằm, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Cô muốn cái rắm!
Văn Bán Lĩnh gào thét trong lòng.
"Có phải cô không nghe hiểu tiếng người không? Tôi nói rồi, nó đang ở trong Ban nghiên cứu số 09 của EMO!" Văn Bán Lĩnh tức giận nói, "Bọn họ là dân Tây y, khinh thường nhất chính là Đông y các cô, cô còn muốn tìm họ lấy?"
Mặc Khuynh nói như đương nhiên: "Bọn họ không cho thì chúng ta trộm."
"..."
Văn Bán Lĩnh lại sửng sốt.
Đây là lời mà một người sắp thi khảo hạch lên nhân viên chính thức của căn cứ số 08 nên nói sao?!
Dù cô có nghĩ như thế thật thì cũng đừng có nói ra chứ!
Tự nhiên nói ra như thế, người không biết còn tưởng cô đang làm việc chính nghĩa!
Đúng lúc này, cửa mở ra, Mẫn Sưởng nghe được câu cuối, nghi hoặc tiếp lời: "Trộm cái gì?"
Mặc Khuynh nghiêng đầu, nhìn ra cửa, nói: "Về đúng lúc lắm."
"..."
Không biết vì sao, Mẫn Sưởng bỗng cảm thấy mình về rất không đúng lúc.
*
Một tiếng sau.
"Kế hoạch của anh là gì?"
Mẫn Sưởng xem xong toàn bộ tư liệu về món dụng cụ kia ở trong máy tính của Văn Bán Lĩnh, thình lình ngẩng đầu hỏi anh ta.
Văn Bán Lĩnh bị hỏi như vậy thì sừng cồ lên: "Tôi làm gì có kế hoạch nào?"
"Địa chỉ của ban người ta, bản đồ địa hình cũng lấy được luôn rồi, cái này mà gọi là không có kế hoạch gì?" Mẫn Sưởng trực tiếp chọc thủng.
"..." Văn Bán Lĩnh quay đầu đi, mắt đảo liên tục, "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
Mặc Khuynh cầm một chùm nho đi tới.
Văn Bán Lĩnh ụp nồi: "Cậu nghĩ tôi và mấy người giống nhau à, nhìn vừa mắt là phải có cho bằng được. Tôi đường đường là đội trưởng của đội Hành động số 02, sao có thể làm mấy chuyện như trộm cắp?"
Mặc Khuynh hỏi: "Anh tính trộm thế nào?"
"..."
Văn Bán Lĩnh hoàn toàn nghẹn lời.
Khuôn mặt anh ta cứng đờ, hoàn toàn không có gì để nói.
"Chỉ cần được đánh dấu là vật phẩm trong sổ tay đồ cất giữ của căn cứ thì có thể thu gom vô điều kiện." Mặc Khuynh ném một quả nho vào miệng, ung dung tự tại nói, "Sao anh không xin bên trên cho sử dụng thủ đoạn chính quy, mà lại một mình hành động?"
Văn Bán Lĩnh giật mình: "Sao cô biết?"
"Anh nghỉ phép để nghiên cứu cái này, không phải quá rõ ràng rồi sao?" Mặc Khuynh hỏi lại.
"..."
Văn Bán Lĩnh không đáp.
Con nhỏ này, xem ra cũng khá có đầu óc.
"Một khi đã báo cáo lên thì sau khi lấy được vật phẩm sẽ phải lập tức chuyển vào kho." Văn Bán Lĩnh không thể tiếp tục chối, chỉ đành thành thật nói, "Tôi muốn nghiên cứu thử xem cái thứ đấy là thứ gì."
"Vậy hợp tác đi." Mặc Khuynh sảng khoái nói.
"Hợp tác cái gì?" Văn Bán Lĩnh không hiểu.
"Trùng hợp," Mặc Khuynh bắt chéo chân, chậm rãi nói, "Tôi muốn dùng nó cứu Cốc Vạn Vạn một mạng."
Văn Bán Lĩnh sợ hãi: "Cô có thể cứu cậu ta?"
"Ừm." Mặc Khuynh gật đầu, hơi rũ mắt, tầm mắt dừng ở tấm ảnh trên màn hình máy tính, "Có cái này thì có thể cứu."
Văn Bán Lĩnh kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng, anh ta liếm cánh môi khô khốc, chỉ vào màn hình máy tính: "Cô biết cái thứ đồ chơi này?"
"Ừm."
Mặc Khuynh đáp.
"Rốt cuộc nó để làm gì--" Văn Bán Lĩnh muốn truy hỏi.
Nhưng mà, Mặc Khuynh không để ý anh ta, đứng dậy: "Tôi đi gọi điện thoại."
Văn Bán Lĩnh: "..."
Cảm giác bị làm lơ đúng là cực kỳ khó chịu.
(*) Chào mừng bạn gia nhập hội những đồng đội thường xuyên bị lão tổ cho ăn bơ haha
...
Mặc Khuynh đứng ngoài ban công gọi điện cho Thẩm Kỳ.
Lúc quay lại, chỉ thấy Mẫn Sưởng.
"Có chuyện gì?" Mặc Khuynh hỏi.
Mẫn Sưởng chần chừ mở miệng: "Thứ này cũng là do cô làm sao..."
"A, ừ." Mặc Khuynh thản nhiên thừa nhận.
"..."
Mẫn Sưởng nuốt ực một cái.
Chỉ mới xem ảnh chụp đã biết thứ này được làm ra phức tạp tinh vi thế nào, thậm chí còn khó nhằn hơn cả bộ châm cứu và bộ dao giải phẫu kia.
Cậu ta xem xong bức vẽ kia của Mặc Khuynh, dù chỉ là một tấm phác thảo, thì mức độ tinh tế thể hiện ra từ đó vẫn là thứ mà kỹ thuật hiện tại khó có thể đạt tới.
Nhưng...
Đây còn là một trăm năm trước.
"Không cần ngạc nhiên quá thế." Mặc Khuynh chuyển tay cầm điện thoại, nâng mắt, không nhanh không chậm nói, "Người ở thế hệ chúng tôi, không kém hơn bây giờ."
Mẫn Sưởng thở ra một hơi, ổn định lại tâm tình, hỏi: "Vậy thứ đó hiện tại có thể phục chế lại không?"
"Không thể."
"Vì sao?"
"Thiếu nguyên liệu." Mặc Khuynh nói.
Lại là nguyên liệu.
Mẫn Sưởng nghĩ đến bộ châm cứu kia của Mặc Khuynh, chợt hỏi: "Liên quan đến văn minh thượng cổ kia sao?"
Mặc Khuynh hơi bất ngờ nhìn cậu ta.
Sau đó, cô nhớ ra đúng là mình từng đề cập chuyện này, gật đầu: "Ừm."
Đây cũng là lý do vì sao cô nói không thể cứu Cốc Vạn Vạn.
Thuốc giải của cô cùng lắm có thể kéo dài cái mạng cho Cốc Vạn Vạn, có thể sống bao lâu thì phải xem vận may của cậu ta.
Khả năng trị liệu của bộ châm cứu có hạn, cũng không có cách nào trị tận gốc cho Cốc Vạn Vạn.
Chỉ có thứ này...
Nhưng mà, bộ dụng cụ này thì chỉ còn một món duy nhất trên đời.
Có thể từ bản vẽ mà phục chế lại nó, nhưng nguyên liệu chế tạo ra nó cực kỳ hiếm có, hiện tại khó mà đào từ đâu ra được.
Đương nhiên, Mặc Khuynh cũng không ngờ, nghĩ cái gì thì cái đó tự ló mặt ra.
Mẫn Sưởng nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng hỏi: "Cô chắc chắn món dụng cụ của hiện tại là bộ cô đã làm ra?"
Mặc Khuynh nhún vai: "Phải nhìn mới biết được."
*
Hôm sau, Văn Bán Lĩnh, Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh đều ở nhà không ra ngoài.
Văn Bán Linh không muốn "thông đồng làm bậy" với bọn họ, dựa vào chút kiêu ngạo cuối cùng chống đỡ, chờ trong phòng ngủ của mình, dù có hồi hộp ra sao cũng nhất định không chịu đi tìm Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng.
Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng thì hợp ý nhau hơn, mục tiêu rõ ràng, thống nhất hành động, kế hoạch dần dần được lập ra từng bước, sắp đi tới hoàn thiện.
Lập kế hoạch xong, Mẫn Sưởng bỗng nhíu mày.
Cậu ta nói: "Thiếu tiền."
Mặc Khuynh hỏi: "Thiếu bao nhiêu?"
Mẫn Sưởng giơ tay, báo mấy con số cho Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nhướng mày.
- - Khá tốn kém ha.
"Đây chính là điều kiện tiên quyết để đẩy nhanh tốc độ." Mẫn Sưởng nói, "Kịp hay không còn phải tính lại thêm mấy lần, nếu còn phải đảm bảo chất lượng, thì còn cần nhiều hơn nữa."
Đây đúng là một vấn đề.
Một trăm năm trước, Mặc Khuynh làm rất nhiều việc, đều không cần lo đến vấn đề "dự toán."
Dù sao đều sẽ có Giang Diên giải quyết.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng ngồi ở bàn trà "bàn việc" không hẹn mà cùng nhìn ra cửa.
Sao lại có tiếng gõ cửa?
Mẫn Sưởng dọn lại giấy tờ trên mặt bàn trước.
Mặc Khuynh muốn đi mở cửa, nhưng mà, Văn Bán Lĩnh đã từ trong phòng ngủ xông ra, hùng hùng hổ hổ: "Gõ cái gì mà gõ, vội muốn đi đầu thai à!"
Văn Bán Lĩnh mở cửa.
"Sao lại là cậu?" Vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài, Văn Bán Lĩnh ngây đơ ra, ánh mắt thoáng cái chuyển thành căng thẳng, cảnh giác hỏi, "Sao cậu vào được đây?"
"Đi theo nhân viên giao đồ ăn ngoài."
Cốc Vạn Vạn cà lơ phất phơ đáp, lười nhác tùy ý.
Văn Bán Lĩnh nghiến răng, hỏi tiếp: "Sao cậu biết nhà của tôi?"
"Rất dễ hỏi thăm." Cốc Vạn Vạn cười tủm tỉm.
"Cậu đến đây làm gì hả!"
"Đến tìm Mặc Khuynh xem bệnh."
"Xem cái gì mà xem, cút!" Văn Bán Lĩnh chỉ ra ngoài, giọng điệu hùng hổ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Thầm Bạn Thân Của Anh Trai
2. Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
3. Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
4. Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
=====================================
Căn cứ to như thế, người anh ta không muốn gặp nhất là Qua Bốc Lâm.
Mà người thứ hai, chính là kẻ đang đứng trước mặt đây.
Có điên không hả?!
Vốn muốn nghiêm túc nghỉ ngơi một thời gian, tranh thủ làm chút chuyện, kết quả lại không ngừng bị chọc điên.
"Văn đội trưởng."
Cốc Vạn Vạn nắm lấy mép cửa, khuôn mặt lộ ra tươi cười hiền lành, đi lên từng bước, nghiêng người áp sát Văn Bán Lĩnh.
(*) Ồ, cái cặp này...
"Cậu đang âm mưu tính toán cái gì hả, tránh xa tôi ra!"
Văn Bán Lĩnh lập tức lùi về sau.
Nếu đổi lại là người khác, Văn Bán Lĩnh đã sớm tung quyền rồi.
Cốc Vạn Vạn thì không được.
Bởi vì, một quyền này của anh ta đánh xuống, Cốc Vạn Vạn đi đời nhà ma là cái chắc.
"Một chút thành ý." Cốc Vạn Vạn tiếp tục đi lên, gần như là áp sát Văn Bán Lĩnh, đồng thời tay đưa lên, đặt hai cái túi to vào tay Văn Bán Lĩnh.
Văn Bán Lĩnh rũ mắt nhìn, là máy chơi game bản giới hạn anh ta thèm muốn bấy lâu nay...
Mẹ nó!
Thằng oắt này muốn hối lộ!
Văn Bán Lĩnh rất muốn ném hai cái túi to này vào mặt Cốc Vạn Vạn, nhưng mà anh ta thật sự... có hơi tiếc.
Cùng lúc đó, Cốc Vạn Vạn hướng vào trong gọi lớn: "Mặc tiểu thư có nhà không?"
"Vào đi."
Tiếng của Mặc Khuynh truyền đến.
Cốc Vạn Vạn quét mắt qua, nhìn thấy Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, khẽ cong môi.
Cậu ta vừa định đổi giày thì Mặc Khuynh bỗng chống má nhìn về phía này, ánh mắt mang theo đánh giá, giống như đang quét giá trị của cậu ta.
Sống lưng Cốc Vạn Vạn chợt lạnh, trong lòng run rẩy.
Sau đó, Mặc Khuynh hơi cong môi, chậm rãi hỏi: "Nghe nói nhà cậu rất có tiền?"
"..."
Cốc Vạn Vạn theo bản năng sờ sờ túi mình.
Vào đúng lúc này, Văn Bán Lĩnh không biết nổi lòng hiếu thắng từ đâu, tranh trước nói: "Nhà tôi cũng có tiền."
Mặc Khuynh liếc anh ta một cái: "Anh có tác dụng khác."
Văn Bán Lĩnh nhẹ giọng hừ hừ.
- - Anh ta còn chưa đồng ý sẽ hợp tác với họ đâu!
"Đợi đã."
Cốc Vạn Vạn lên tiếng, trong lúc thay giày tranh thủ suy nghĩ.
Sau đó, cậu ta đi dép vào phòng khách, ánh mắt mang theo đánh giá đảo qua ba người, chợt cười: "Có chuyện gì mà tôi không biết sao?"
Mặc Khuynh đùa nghịch cây bút trong tay, đi thẳng vào vấn đề: "Muốn sống không?"
"Nếu mấy người lên kế hoạch bắt cóc tôi thì cũng được thôi." Cốc Vạn Vạn sờ sờ cổ, nói, "Nhưng mà, tiền chuộc đến tay, chúng ta chia đôi."
Văn Bán Lĩnh không nhịn được, nhắm hướng gáy Cốc Vạn Vạn mà vỗ: "Đầu óc cậu có vấn đề đấy à?!"
Nhưng mà, con ma ốm này giống như có mắt mọc sau lưng đã đoán được động tác của Văn Bán Lĩnh, nhẹ nhàng tránh được.
Văn Bán Lĩnh vỗ vào khoảng không, ngẩn người.
"Nào." Mặc Khuynh đứng dậy, vỗ vỗ tay, thân thiết nói với Cốc Vạn Vạn, "Chúng ta nói chuyện."
- -- Lời tác giả ---
Giang Khắc: Tự nhiên có dự cảm xấu...
***
88: kkk 2 chương phúc lợi 4k lượt bình chọn wattpad, không ngờ tăng lẹ vậy luôn á, yêu mọi người quá trời luôn:*:*:*