Vân Mân cũng không khách sáo nữa, cô ta bèn cầm lấy sản phẩm đặc biệt từ quê nhà của Lâm Hiểu, nhắc nhở Mặc Tinh rằng ngày mai cô nhớ đi làm đúng giờ, sau đó cô ta mới rời đi.
“Mặc Tinh, cô nói xem rốt cuộc là chị Mân muốn làm gì?” Lâm Hiểu đóng cửa ký túc xá lại, khó hiểu nhìn cô nói: “Loại người như Tưởng Na Na, không biết chị ta giữ lại là có ý gì, sao không đuổi cô ta đi, định giữ qua năm mới hay sao?”
Mặc Tinh lắc đầu, nói rằng cô không biết, sau đó lấy dụng cụ lau chùi, quét sạch đi mớ tóc lộn xộn trên sàn.
“Tôi nghĩ, chị Mân không sa thải Tưởng Na Na, có lẽ là bởi vì có người chống lưng cho Tưởng Na Na!” Lâm Hiểu ngồi trở lại trên giường, trầm ngâm nói: “Mặc Tinh, trước lúc bố mẹ cô không nhận cô, tôi thấy cô lúc nào cũng lịch sự, tử tế với Tưởng Na Na.”
Mặc Tinh bỏ những sợi tóc đó vào thùng rác, sau đó thay vào một cái túi rác mới, nhẹ giọng nói: "Trước đây tôi đối tốt với cô ta, liệu cô ta có cảm kích không?"
Lâm Hiểu nghiêm túc nghĩ lại: “... Hình như cô ta mắng người càng ngày càng giỏi.”
“Ừ.” Mặc Tinh nói xong rồi đi ra ngoài vứt rác, lúc quay lại thì thấy Lâm Hiểu đang đứng ở giữa ký túc xá, trên tay cầm điện thoại di động, hai mắt đã khóc sưng lên.
Mặc Tinh mím môi, bước tới và đưa cho cô ấy một ít khăn giấy.
Lâm Hiểu lấy khăn giấy xì mũi, hai mắt đỏ hoe nghẹn ngào: “Anh ấy và tôi… chia tay rồi!”
“Lau nước mắt đi đã.” Mặc Tinh sửng sốt một lát, sau đó đưa cho cô ấy cả hộp khăn giấy, rồi lẳng lặng đem nó vứt vào thùng rác.
Lâm Hiểu lấy ra một ít khăn giấy lau khoé mắt.
Mặc Tinh mím môi liếc nhìn thùng rác đang đóng lại, rồi lại nhìn những mẩu khăn giấy rơi lả tả bên ngoài thùng rác.
“Cô có biết anh ấy nói gì không?” Lâm Hiểu sụt sịt, nước mắt lại tuôn trào, vừa xấu hổ, vừa tức giận, bất lực: “Anh ấy nói anh ấy không thể chịu đựng được việc tôi ở bên những người đàn ông khác… bất cứ khi nào anh ấy nghĩ rằng tôi đang ngủ với những người đàn ông khác, anh ấy cảm thấy... rằng tôi thật bẩn thỉu..."
"Nhưng chẳng phải tôi đã làm tất cả những điều này là vì anh ấy sao? Nói mới nhớ, anh ấy là người đã tìm người đàn ông đầu tiên cho tôi. Sau sự việc đó, tôi muốn chia tay anh ấy. Anh ấy nói anh ấy là đồ khốn, nói anh ấy có lỗi với tôi và nói tuyệt đối không... không khinh thường tôi vì chuyện này, vậy mà... bây giờ anh ấy đòi chia tay với tôi!"
"Nhưng bây giờ... anh ấy... anh ấy nói anh ấy không thể chịu đựng được nữa, anh ấy nói anh ấy đang thích... một nữ sinh mới tốt nghiệp đại học. Anh ấy nói anh ấy có lỗi với tôi, anh ấy thực sự không còn yêu tôi nữa..."
Lâm Hiểu nắm lấy cánh tay Mặc Tinh, khàn giọng hỏi: "Cô nói xem những gì tôi làm vì anh ấy chưa đủ hay áo? Tại sao anh ấy… lại đối xử với tôi như thế?”
Mặc Tinh chỉ đưa khăn giấy cho cô ấy, không nói lời nào.
Tình yêu thì không có ai đúng ai sai, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.
Trong hơn một tháng tiếp theo, Mặc Tinh vẫn làm việc như bình thường trong câu lạc bộ Dream.
Vì Vương Như đã đích thân tổ chức tiệc sinh nhật cho ấy, cho nên những người đến câu lạc bộ Dream để tìm thú tiêu khiển đã thôi không gây rắc rối, lăng mạ cô nữa, thi thoảng có vài người liếc nhìn Mặc Tinh vì thấy cô xinh đẹp mà thôi.
Bùi Ngọc Tùng có mấy lần đến câu lạc bộ Dream nhưng anh ta đều bị Vân Mân chặn lại, không cho làm phiền Mặc Tinh.
Lễ đính hôn của An Thiếu Sâm và Đường Thiến vừa hay được tổ chức vào ngày Quốc khánh.
Gia đình họ An viện cớ không có đủ người phục vụ nên muốn mượn tạm Mặc Tinh. Mặc Lôi đã trực tiếp thuê cho nhà họ An hơn 100 người cả nam cả nữ có ngoại hình tầm trung, cao hơn 1m5 để làm bồi bàn. Món quà mà Mặc Lôi tặng trước cho An Thiếu Sâm và Đường Thiến đã khiến cho hai nhà mất mặt vô cùng trước bao nhiêu quan khách đến dự.
Ngoài chuyện đó ra thì cũng chẳng có gì nữa, hơn một tháng nay cô không gặp Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết, cô cũng đã tăng thêm mấy cân thịt, không mỏng manh đến nỗi gió thổi bay được.
“Hôm nay tôi được nghỉ, đi mua sắm đi?” Sau khi chia tay với bạn trai, Lâm Hiểu đột nhiên hốc hác đi rất nhiều, gương mặt nhợt nhạt và lớp trang điểm đậm cũng không thể che đi hai đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ.
Mặc Tinh đang định đồng ý thì điện thoại cô đột nhiên vang lên: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”
Trên màn hình điện thoại hiện lên dòng tên “Mặc Lôi”, cô cầm điện thoại di động vào phòng tắm trước khi nhấn nút gọi.
“Hôm nay em được nghỉ à?” Mặc Lôi thẳng thắn nói, giọng anh ấy có phần chán nản và cáu kỉnh hơn so với thường ngày.
Mặc Tinh ậm ừ, cau mày hỏi: "Anh lại gặp chuyện gì à?"
"Hôm nay em đừng đi ra ngoài nhé. Buổi chiều anh đã hẹn với Tiêu Cảnh Nam ở câu lạc bộ Dream. Em đừng tắt máy nhé, để ý anh gọi đấy." Mặc Lôi nói xong liền cúp máy.
Mặc Tinh giật mình, bàn tay cầm điện thoại cứng đến nỗi các khớp xương trở nên trắng bệch. Cô mím chặt môi, trên trán toát ra một lớp mồ hôi.
Đã hơn một tháng không gặp Tiêu Cảnh Nam, cũng không có ai làm khó cô nữa, suýt chút nữa thì cô quên mất kế hoạch này.
Nghĩ đến việc mình thất bại trong việc dụ dỗ Tiêu Cảnh Nam, sắc mặt Mặc Tinh đột nhiên lo lắng, cô run rẩy cầm điện thoại di động lên, do dự, mãi sau mới gọi điện thoại cho Mặc Lôi.
Sau khi kết nối, cô nuốt nước bọt và nói nhẹ nhàng: "Anh, khoảng thời gian này Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết không có đến câu lạc bộ Dream, quản lý mới và cả chị Mân cũng thôi không làm khó em nữa rồi, liệu anh có thể…”
Cô thực sự sợ những thủ đoạn, chiêu trò của Tiêu Cảnh Nam.
“Không!” Mặc Lôi trực tiếp ngắt lời cô, anh ấy lớn giọng nói: “Ừ khoảng thời gian này Tiêu Cảnh Nam không có đến câu lạc bộ Dream gây khó dễ với em nhưng ai chắc là họ sẽ không làm chứ, nhỡ sau này bọn họ tìm em thì sao?”
"Còn cả những vị khách đó, bọn họ không động tay động chân với em chẳng qua là nể tình bác Vương Như vì đã tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho em! Đợi thêm một thời gian nữa, liệu họ có còn đối xử như thế không? Tên khốn Tiêu Cảnh Nam đó lại là con ruột của bác Vương, em nghĩ bác ấy sẽ mãi đứng về phía em sao?”
Mặc Tinh cụp mắt xuống, lông mi khẽ run lên.
Cô đã từng nghĩ đến những gì mà anh trai mình đang nói, nhưng... Cô nhắm mắt lại, và mỗi khi nghĩ đến cảnh Tiêu Cảnh Nam đánh gãy chân cô bằng gậy đánh gôn hai năm trước, lưng cô lại toát mồ hôi lạnh.
Sợ hãi, cô thực sự sợ Tiêu Cảnh Nam!
"Được rồi, quyết vậy đi!" Mặc Lôi sốt ruột nói: "Anh đã chuẩn bị camera bé bằng lỗ kim cho em. Anh cũng đã chuẩn bị cho em một ít đồ lót gợi cảm. Em đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu có chuyện gì thì cứ đổ hết lỗi lên đầu anh là được!”
Mặc Tinh cổ họng hơi thắt lại, khóe mắt của cô có chút cay cay: “Anh..."
“Thôi không nói nữa, anh còn nhiều việc phải chuẩn bị, cúp máy đây!” Mặc Lôi nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Mặc Tinh liếc nhìn tấm ảnh chụp chung của hai anh em trên màn hình điện thoại di động, ở bên bồn hoa ngập nắng, anh trai choàng tay qua vai cô, hai người cười rất tươi.
Khi cô ngắm lại những bức ảnh cách đây hai năm, một cảm giác xa xăm chợt ùa tới, lấp đầy trái tim Mặc Tinh.
Cô liếm môi và bóp mạnh chiếc điện thoại. Cô sợ Tiêu Cảnh Nam, nhưng cô thực sự không muốn ở lại câu lạc bộ Dream này nữa...
Cạch cạch!
“Mặc Tinh?” Lâm Hiểu gõ cửa phòng tắm hét lên.
Mặc Tinh cất điện thoại di động, mở cửa phòng tắm, cố nén cảm xúc phức tạp của mình lại: “Tôi xin lỗi, hôm nay tôi có việc nên không đi mua sắm cùng cô được. Hôm nay Diệp Diệc Văn cũng được nghỉ, hay là cô rủ cô ta đi.”
Lâm Hiểu nhìn thẳng mắt cô, không nói gì cả.