Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 79: Tiêu Cảnh Nam chiêu trò dương đông kích tây của anh thật lợi hại!



Mặc Tinh ngồi trên giường bệnh ăn thanh long, không nói một lời nào, dù là trước kia hay bây giờ, cô và Hứa Thư Di cũng được xem là không thân thiết.

"Tài năng của một người luật sư giỏi không phải chỉ là những lời nói hùng hồn, luật sư phía đối phương sẽ tìm ra hàng nghìn lỗi sai nếu con cứ nói năng không suy nghĩ như thế này đấy, biết chưa?" Trương Hàn gõ vào đầu Hứa Thư Di.

Hai mắt Hứa Thư Di tròn xoe, cô trở nên yên tĩnh như thể công tắc tạm dừng được nhấn vậy.

Nhưng cô ấy chỉ yên lặng được khoảng 10 phút: "Cô tên Mặc Tinh đúng không? Mặc Tinh, lần này sau khi cô xuất viện, cô nhất định phải quay lại câu lạc bộ Dream làm việc sao?"

"... Ừm." Động tác ăn thanh long của Mặc Tinh dừng lại, trong mắt thoáng qua một chút buồn xen lẫn lo lắng, không biết kế hoạch quyến rũ Tiêu Cảnh Nam của cô có thành công hay không.

Mà cho dù có thành công, anh sẽ buông tha, để cô rời khỏi câu lạc bộ Dream sao? Nói không chừng sau khi chơi chán, anh có thể làm bẽ mặt cô bằng cách giữ cô ở lại đó.

Nhưng dù chỉ có một tia hi vọng mong manh, cô cũng phải thử, vì bây giờ cô cũng không còn cách nào khác.

"Vẫn phải quay lại đó sao…" gương mặt búp bê của Hứa Thư Di phụng phịu, cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhảy dựng lên, hai tay ôm lấy cổ Trương Hàn, hai chân vắt qua eo anh ta, như đang treo trên người Trương Hàn vậy.

Nhìn thấy cảnh này, Mặc Tinh không cẩn thận bị sặc, ho lên hai tiếng, cô vội lấy khăn lau thanh long đang dính đầy trên miệng.

"Con mau xuống cho ta!" Trương Hàn sợ Hứa Thư Di ngã xuống bèn dùng hai tay đỡ cô ấy.

"Thầy..." Hứa Thư Di hai tay vẫn ôm lấy cổ Trương Hàn, nũng nịu: "Thầy không phải là bạn tốt của cái người họ Tiêu đó sao? Thế thầy hãy đi xin anh ta buông tha cho Mặc Tinh đi mà."

Mặc Tinh sững sờ một lúc, cô đã tiếng nghe nói Tiêu Cảnh Nam có một người bạn thân là luật sư, nhưng đang ở nước ngoài du học, cô cũng chưa từng gặp qua, thì ra người đó là Trương Hàn.

Đôi mắt cô sáng lên, nếu như Trương Hàn có thể nói giúp cô trước mặt Tiêu Cảnh Nam, đó cũng là một cách hay.

Trương Hàn trầm ngâm liếc nhìn cô, sau đó đẩy cặp kính vàng đang bị Hứa Thư Di làm cho sắp rơi xuống lên: "Con xuống trước đi."

"Thầy đồng ý trước đi!" Hứa Thư Di sống chết cũng không chịu uống: "Thầy à, trách nhiệm của luật sư không phải là trừng trị cái ác và bảo vệ cái thiện sao? Mặc Tinh bị Tiêu Cảnh Nam ức hiếp thành ra bộ dạng như thế này, thầy hãy giúp cô ấy đi mà."

Trương Hàn bình tĩnh nói: "Điều con đang nói là nhiệm vụ của công tố viên và cảnh sát, còn luật sư chỉ vì tiền bạc mà phục vụ thôi."

Nhìn thấy anh ta có vẻ như không muốn giúp, Mặc Tinh định mở miệng, nói: "Lòng tốt của cô Hứa tôi xin nhận", lời nói dường như đang ở ngay trên môi, cô lại không thể nào nói ra được, nuốt lại vào trong.

Cô nắm chặt ga giường, mắt cụp xuống, hơi thở gấp gáp hơn bình thường.

Nhận ra được Trương Hàn có vẻ rất yêu thương cô học trò Hứa Thư Di này, nếu như anh ta đồng ý, thì việc cô có thể rời khỏi câu lạc bộ Dream sẽ dễ hơn rất nhiều.

"Thầy!" Hứa Thư Di lại làm nũng: "Nếu thầy không đồng ý, con sẽ không xuống!"

Trương Hàn vẫn không lay chuyển: “Vậy thì con cứ bám như thế đi, có mỏi tay ngã xuống thì cũng đừng có trách ta.”

“...” Hứa Thư Di sững người, cô lẩm bẩm: “Chả trách thầy và Tiêu Cảnh Nam là bạn tốt của nhau, hai người quả thực là những con người vô tâm giống như...”

Mặc Tinh nuốt miếng thanh long vào miệng, trong mắt thoáng lên một tia buồn bã: “Cám ơn cô Hứa đã giúp tôi hai lần, cô cũng đừng làm khó luật sư Trương nữa, tình cảnh của mỗi người khác nhau, chắc luật sư Trương cũng có cái khó của mình.”

Hứa Thư Di buông tay khỏi cổ Trương Hàn, ngã xuống đất, cô vặn cơ thể mình sang hai bên, nói: “Thực ra thầy của tôi không phải người xấu, bố mẹ thầy đã bảo không được xen vào vụ án của anh trai cô, thầy ấy lập tức rút đơn kiện.”

“Phía các cô rút đơn kiện vì bố mẹ của luật sư Trương sao?” Mặc Tinh đột nhiên ngẩng đầu, nét mặt cô thoáng vẻ ngạc nhiên.

“Đúng thế!” nhìn thấy Mặc Tinh kích động như vậy, Hứa Thư Di đột nhiên không biết nên giải thích thế nào: “Bố mẹ của thầy và bố mẹ cô là chỗ quen biết, vì thế bố mẹ thầy đã bảo không được can thiệp vào vụ án của anh trai cô, thầy đã lập tức rút đơn kiện.”

Cô ấy nói đến mức líu cả lưỡi, cuối cùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không, không có gì.” Mặc Tinh bỏ miếng thanh long xuống, vẻ mặt bình thường trở lại, nhưng tay cô vẫn nắm chặt ga giường.

Chiến thuật dương đông kích tây của Tiêu Cảnh Nam quả thực lợi hại, anh ta vừa không bị chuyện của anh trai cô làm cho bực tức, ngược lại còn lấy được mảnh đất của nhà họ Mặc ở thành phố G.

Hứa Thư Di thở dài một tiếng, cô cảm thấy có chút áy náy vì không giúp được gì cho Mặc Tinh, mắt cô ấy nhòe đi, nói muốn đi vệ sinh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mặc Tinh liếc mắt về phía nhà vệ sinh, mím chặt môi.

“Cô Mặc và Tiểu Di đã gặp nhau như thế nào?”

Mặc Tinh ngẩng đầu lên nhìn Trương Hàn, rồi lại cúi xuống lấy miếng thanh long, nói: “Tôi làm việc ở câu lạc bộ Dream, cô Hứa là khách ở đó, tình cờ gặp nhau một lần.”

“Là vô tình gặp, hay cố ý?” Trương Hàn đẩy gọng kính vàng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, mắt kính phản xạ ánh sáng, không thể nhìn rõ thần sắc ánh mắt của anh ta.

Mùi thuốc khử trùng bao trùm lấy căn phòng, bình thường ga giường màu trắng kết hợp với sàn nhà màu be sẽ khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng lúc này đây lại khiến cho người ta cảm thấy có chút chói mắt.

Mặc Tinh chống hai tay xuống giường, ngả người vào gối, nói: “Lần đầu tiên tôi gặp cô Hứa là lúc Bí thư thành ủy Thành phố vừa nhậm chức, lúc mà báo chí cũng chưa có một chút tin tức gì.”

Cô cười nhạt: “Lẽ nào Trương luật sư cho rằng, tôi vừa mới ra tù, làm gì có tư cách để biết về tin tức của Bí thư Thành phố?”

“Không nhất thiết là như thế.” Trương Hàn chậm rãi bóc chuối: “Nhà họ Mặc đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, nhưng cậu Mặc Lôi vẫn thường xuyên liên lạc với cô.”

Mặc Tinh hơi nhíu mày: “Giả sử tôi biết cô Hứa là con gái của tân Bí thư thành ủy Thành phố, thì anh cho rằng tôi có thể làm gì để khiến cô ấy đến câu lạc bộ Dream chứ?”

“Tiểu Di luôn được gia đình bao bọc rất tốt, con bé mới tốt nghiệp được hai tháng, chưa hiểu rõ phức tạp ở xã hội này, luôn có lòng nhiệt tình giúp đỡ mọi người.” Trương Hàn cắn một miếng chuối, chậm rãi nói: “Nhưng điều này không có nghĩa là những người bên cạnh con bé không hiểu lòng người.”

Mặc Tinh khịt mũi, cô ném miếng thanh long còn đang ăn dở vào thùng rác: “Thế thì phải làm phiền “người có thể hiểu rõ tâm cơ của người khác” hãy đi khuyên cô ấy, đừng để cô ấy quan tâm đến một kẻ phạm tội giết người như tôi, tôi không đáng để nhận sự quan tâm ấy.”

“Tôi rất vui lòng giúp cô vấn đề này.” Trương Hàn hơi nhướng mày, cắn thêm hai miếng chuối rồi ném thẳng nó vào thùng rác, anh nói: “Nhưng Tiểu Di rất cứng đầu, mong cô Mặc đây từ nay về sau cũng đừng gặp lại con bé, hãy tránh xa con bé một chút.”

Mặc Tinh nén cơn giận, lãnh đạm nói: “Cũng mong luật sư Trương gửi lời cảm ơn của tôi đến cô Hứa, nói với cô ấy, đừng tùy tiện tốt bụng với người khác như thế, cô ấy…” ‘lòng tốt của cô ấy có thể mang lại gánh nặng cho người khác.’

Mặc Tinh nói được một nửa, nửa còn lại thì dừng lại, không nói ra, cô nói với Trương Hàn: “Nói giúp tôi một câu cám ơn tới cô ấy là được rồi. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, luật sư Trương về thong thả, không tiễn!”

“Cám ơn cô đã hiểu, đổi lại, tôi sẽ giúp cô nói vài lời trước mặt Cảnh Nam, nhưng lựa chọn như thế nào là việc của cậu ấy, tôi cũng không dám bảo đảm.”

Mặc Tinh sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng của anh ta, nói: “Cám ơn.”

Trương Hàn không đáp lại.

Anh ta lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, khoảnh khắc cánh của phòng khép lại, tia nắng cuối cùng theo đó cũng bị nhốt ở bên ngoài cửa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv