Tiêu Cảnh Nam lườm anh ta một cái: “Môn ngữ văn của cậu là do giáo viên thể dục dạy à? Không phân biệt được lý tính và tuyệt tình à?”
“Người thi ngữ văn luôn đứng số 1 từ dưới lên như cậu không có tư cách nói tôi như vậy.” Trương Hàn giơ chân lên định đá anh nhưng lại bị một câu nói thản nhiên của Tiêu Cảnh Nam cắt ngang: “Bộ quần áo này 360 triệu, giá hữu nghị rồi đấy, 1 đạp 60 triệu, đạp xong thì chuyển khoản cho tôi. Nếu quên số tài khoản của tôi rồi cũng không sao, tôi bảo trợ lý gửi vào tin nhắn điện thoại cho cậu.”
Trương Hàn thu chân lại với tốc độ ánh sáng: “Mồm mép của mấy người theo chủ nghĩa tư bản thật khó chịu.”
Tiêu Cảnh Nam mặc kệ anh ta.
“Nhưng thành thật mà nói, cô cả An quá nhiều tâm tư, cậu vẫn nên đề phòng một chút.” Trương Hàn thờ dài: “Có mấy lần, tôi đã rơi vào cái hố mà cô ta đào, thế nhưng, cũng không thể trách cô ta được. Nói chung là cũng rất khó nói.”
Tiêu Cảnh Nam nói: “Đừng so sánh IQ thấp tịt của cậu với tôi như thế.”
“Tiêu Cảnh Nam…” Trương Hàn tiếp tục pha café: “Cậu không đả kích tôi cậu sẽ chết à?”
Tiêu Cảnh Nam nhẹ giọng nói: “Không chết, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái.”
“…” Hương café lan tỏa khắp căn phòng, Trương Hàn thở dài một hơi: “Café này ngon đấy, để nó ở chỗ cậu thật lãng phí, lát nữa tôi sẽ mang đi.”
Tiêu Cảnh Nam chậm rãi “ừ” một tiếng: “Trong nhà tôi vẫn còn nhiều lắm, nếu như cậu thích thì mang hết đi.”
“Uống xong mang đi cũng không muộn.” Trương Hàn đặt cốc café xuống trong ánh mắt ghét bỏ của Tiêu Cảnh Nam, tò mò nói: “Rốt cuộc hai năm trước Mặc Tinh đã chọc tức cậu thế nào mà cậu đánh gãy chân, cho cô ấy ngồi tù vẫn còn chưa đủ, cậu còn phải giữ cô ấy lại trong Câu lạc bộ Dream nữa?”
Hai mắt Tiêu Cảnh Nam sáng lên, liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu muốn biết à?”
Trương Hàn gật đầu: “Tôi hơi tò mò.”
“Vậy thì tiếp tục tò mò đi.” Hai chân đang vắt chéo của Tiêu Cảnh Nam đổi vị trí cho nhau, anh cúi đầu kéo cà vạt, khẽ cau mày.’
“… Đúng là một kẻ độc ác.” Trương Hàn cầm chiếc kính gọng vàng trên bàn café, đeo lên: “Cảnh Nam, cậu làm như thế cũng được rồi đấy, cho cô ấy một con đường sống, như vậy đều tốt cho cả cậu và cô ấy.”
Không biết mới nghĩ đến điều gì, Tiêu Cảnh Nam khịt mũi nói: “Chú dì bảo cậu đến cầu xin thay cho Mặc Tinh à?”
“Coi như là thế đi.” Trương Hàn xoa lông mày, bất lực nói: “Còn có cả học trò ngốc nghếch ngọt ngào của tôi nữa, suốt ngày ở bên tai tôi lảm nhảm mấy chuyện Mặc Tinh thật đáng thương, sau này khi biết tôi với cậu là bạn rồi, sống chết đòi tôi đi cầu xin cậu cho Mặc Tinh đấy.”
Tiêu Cảnh Nam cụp mắt xuống, ánh mặt trời sau lưng anh chiếu vào khuôn mặt điển trai, nửa khuôn mặt anh ẩn hiện trong bóng tối, không nhìn rõ sắc mặt ra sao.
Thế vậy, Trương Hàn nói: “Tôi cũng chỉ nói bừa vậy thôi, hoàn thành nhiệm vụ bố mẹ và học trò giao cho tôi rồi, còn cậu làm thế nào tôi cũng không can thiệp. Chỉ là…”
Anh ta cố ý kéo dài giọng điệu, ánh mắt nhìn vào Tiêu Cảnh Nam, đầy ý tứ.
Tiêu Cảnh Nam: “Hả?”
“Gần đây, Vân Mân nói với tôi vài chuyện hay ho về cậu và Mặc Tinh.” Trương Hàn đẩy gọng kính lên, nói đầy ẩn ý: “Với tư cách là một luật sư, cá nhân tôi khuyên cậu không nên làm gì quá đáng quá, nếu không sau này cậu hối hận cũng không kịp đâu.
Tiêu Cảnh Nam mỉm cười, thản nhiên nói: “Cậu cũng đừng làm luật sư nữa, thay vào đó cậu nên làm chuyên gia tư vấn tình cảm đi, đi làm người truyền cảm hứng. Tài ăn nói của cậu cũng được đấy.”
“Không nghe lời anh em, sau này chịu thiệt thòi.” Trương Hàn chẹp miệng, lặc mạng bột café, đi về phía cửa: “Đi đây.”
Sau khi cánh cửa được đóng lại, Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, anh gõ mấy cái lên mặt bàn.
Hối hận?
Cho tới bây giờ, anh cũng chưa biết hai chữ này được viết thế nào.
Reng…
Điện thoại rung lên, là mẹ anh gọi điện bảo anh về nhà ăn cơm. Anh định từ chối theo thói quen, nhưng khi lời nói đến môi, anh lại chặn lại, khẽ “vâng” một tiếng.
Tiêu Cảnh Nam lái xe trở về nhà họ Tiêu, ném chìa khóa cho người giúp việc rồi đi vào phòng ăn.
Trong nhà họ Tiêu có không ít người, ngoại trừ bà nội anh qua đời do bệnh tật mấy năm trước, ông nội anh, thêm cả các chú các bác và cả gia đình anh nữa thì cũng trên dưới 20 người. Hai người cô của anh đều đã lập gia đình nên không sống ở nhà họ Tiêu.
Tuy nhiên, ngoại trừ các ngày lễ, các gia đình đều ăn riêng. Ông nội anh thích nhà chú, căn bản đều ăn cơm ở bên đó, cũng không quá tình cảm với nhà anh và nhà bác, nhưng cũng không quá lạnh nhạt.
“Con ngồi đi.” Vương Như mỉm cười, khóe mặt nhăn lại, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sức hút của bà: “Dì Trương đã làm một bàn đồ ăn toàn món con thích đấy.”
Tiêu Cảnh Nam ngồi xuống lấy giấy ướt lau tay: “Bố còn chưa về sao?”
“Đúng. Hợp tác bên nước Anh xảy ra chút vấn đề, chuyến công tác của bố cũng kéo dài một tháng.” Vương Như cụp mắt xuống, sắc mặt bà lộ rõ vẻ buồn bã.
Tiêu Cảnh Nam khịt mũi, bỏ khăn ướt xuống: “Là hợp đồng có vấn đề nên phải ở lại thêm 1 tháng, hay là tình nhân có vấn đề nên phải ở lại thêm 1 tháng?”
Vương Như thở dài, bất lực nói: “Sao con không để lại chút thể diện nào cho mẹ thế, con nói vậy khiến mẹ cảm thấy mất mặt.”
“Tính toán thời gian thì người phụ nữ kia chắc đã sinh rồi.” Tiêu Cảnh Nam cầm đũa lên, ăn một miếng thức ăn nhưng không cảm nhận được vị gì.
“Đúng, gần như vậy.” Vương Như tao nhã ăn một miếng: “Chỉ là mẹ không biết, ông ấy có thể ham của lạ bao lâu.”
Vương Như vừa dứt lời, hai mẹ con chỉ lặng lẽ ăn, mãi lâu sau cũng không nói gì thêm.
“Mấy hôm nay bà An lại tìm mẹ, đại loại ý là Thiếu Sâm sắp đính hôn rồi, cũng không biết người làm em gái như An Sơ Tuyết bao giờ mới có thể kết hôn.” Vương Như buổi tối ăn rất ít, bà ấy vừa mới ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống.
Tiêu Cảnh Nam nuốt thức ăn trong miệng, dùng khăn giấy lau khóe miệng: “Người nhà họ An này thật sự không biết lúc nào mới dừng.”
“Vậy con có dự định gì không?” Vương Như cười hỏi.
Tiêu Cảnh Nam dựa lưng vào ghế: “Không phải mẹ không thích An Sơ Tuyết sao?”
“Thế nhưng hai năm nay nhà họ An truyền tin An Sơ Tuyết bị thương đi khắp nơi, còn yêu cầu giới truyền thông ám chỉ rằng hai nhà chúng ta sẽ thành thông gia nữa.”
“Nếu như con không cưới cô ta, nhà họ An sẽ hành động, tung tin tức con hủy bỏ hôn ước với An Sơ Tuyết vì ghét bỏ con bé bị thương ở chân ra ngoài, giá trị cổ phiếu của tập đoàn Tiêu Thị chắc chắn sẽ có biến động. Kết quả tốt nhất là tổn thất vài nghìn tỷ, bốc hai hàng nghìn cổ phiếu cũng là chuyện bình thường.”
“Nói nhỏ thì cũng chỉ là tổn thất một ít tiền, nhà họ Tiêu không quan tâm đến số tiền ít ỏi này, thế nhưng nói lỡn ra thì ông nội cũng đã hơn 80 tuổi rồi.”
“Vốn dĩ ông cũng đã luôn quý mến chú của con, nếu như con lại vì những chuyện không quan trọng khiến công ty chịu tổn thất, thì mẹ sợ rằng bản di chúc ông đã viết xong xuôi sẽ bị thay đổi một chút.”
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Nam đơ người: “Mẹ cảm thấy kết hôn chỉ là một chuyện không quan trọng?”
Nếu như con không có người mình thích thì đó là một chuyện không quan trọng.” Vương Như bảo dì Trương bê bát canh đến, bà khẽ ăn từng miếng nhỏ.
Tiêu Cảnh Nam đặt ngón tay lên bàn, vô thức gõ thành tiếng.
Mắt nhìn theo phản ứng của anh, Vương Như cười tủm tỉm: “Con không nói nữa là có ý gì? Con có người mình thích rồi à?”
“Mẹ không cần phải kiểm tra con, nếu như con thích Mặc Tinh, con đã đính hôn với cô ấy từ 2 năm trước rồi.” Tiêu Cảnh Nam nói.