Đôi chân thon dài của Tiêu Cảnh Nam vắt chéo lên nhau, ngả người vào ghế, lạnh lùng nói: “Vậy thì cô cũng nên biết rằng cổ phiếu rớt giá do tin tức sai lệch như vậy cũng không thể gây ra bất kì tổn thất nào với tập đoàn Tiêu Thị.”
“Đương nhiên rồi. Tập đoàn Tiêu Thị lâu đời như thế, sự thay đổi nhỏ trong giá trị cổ phiếu cũng chẳng có chút đáng sợ nào, chỉ là tổn thất vài trăm tỉ thôi mà. Thế nhưng, một người doanh nhân như anh Cảnh Nam, có lẽ sẽ không vì một người không quan trọng mà gánh vác những tốt thất không đáng có này đâu nhỉ?” An Sơ Tuyết chậm rãi nói.
“Vì một người không quan trọng thì đương nhiên không xứng đáng rồi.” Tiêu Cảnh Nam hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt lạnh lùng: “Thế nhưng hy sinh vài trăm tỷ để giải thoát khỏi người chạm đến giới hạn của tôi thì rất xứng đáng.”
Im lặng.
Đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Nụ cười trên khuôn mặt An Sơ Tuyết cứng đờ lại, phải một lúc lâu sau cô ta mới trở lại bình thường.
Cô ta đi vòng qua tách trà bị vỡ trên mặt đất, đẩy xe lăn lùi về phía sau một bước: “Anh Cảnh Nam nói nghe nghiêm trọng quá. Cũng giống như em vừa mới nói, em không theo dõi hay tìm người theo dõi anh, em cũng không cần thiết phải làm thế. Em đến câu lạc bộ cũng chỉ vì muốn nói với anh về việc lễ đính hôn của anh trai em sẽ diễn ra vào tháng tới mà thôi.”
Hình bóng của cô ta phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Cảnh Nam, đôi mắt của anh vẫn thờ ơ.
Anh cầm tách trà lên, vừa đặt lên miệng, trong đầu anh đã hiện ra hình ảnh đùi của Mặc Tinh toàn là những vết sẹo, vết phồng rộp chằng chịt, anh khẽ cau mày, lại đặt tách trà xuống.
“Nếu như anh Cảnh Nam vẫn cảm thấy không thoải mái, em có thể đảm bảo rằng sau này không có sự cho phép của anh em sẽ không đến câu lạc bộ nữa.” An Sơ Tuyết cười khổ nói.
“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam nhẹ nhàng đáp lại, anh cũng không muốn cô ta quá xấu hổ, vì vậy anh chuyển chủ đề: “Cô nói cô đến gặp tôi để nói về việc tháng sau anh trai cô kết hôn?”
An Sơ Tuyết khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Tối hôm qua, trong bữa tiệc sinh nhật của bác gái, người nhà em đều biết việc Mặc Tinh có dây dưa với anh trai em rồi. Bố mẹ em không yên tâm, sợ Mặc Tinh sẽ chạy đến làm loạn trong bữa tiệc đính hôn của anh trai em với Đường Thiến, vì vậy bố mẹ bảo em đến đây tìm anh.”
“Tìm tôi?” Hai chữ “dây dưa” khiến cho ánh mắt Tiêu Cảnh Nam tối sầm lại, lồng ngực anh cảm giác ngột ngạt, vì vậy anh nhẹ nhàng kéo áo ra.
“Vâng.” Hành động của anh nằm trọn trong ánh mắt của An Sơ Tuyết, tay phải cô ta khẽ nắm chặt lại rồi nhanh chóng thả lỏng ra: “Mặc Tinh là nhân viên của câu lạc bộ, anh là ông chủ của câu lạc bộ, anh xem có thể nào thu xếp công việc cho cô ta vào mấy ngày anh trai em đính hôn được không? Hơn nữa, anh dặn dò mấy nhân viên trông chừng cô ta, không cho cô ta có cơ hội chạy đến làm loạn?”
…
Sau khi Mặc Tinh đến bệnh viện, bác sĩ đã chọc vết phồng rộp bằng kim vô trùng, làm sạch mủ bên trong và quấn băng gạc cho cô.
Do bề mặt tiếp xúc lớn nên tình trạng bỏng nước nghiêm trọng hơn nhiều, cô phải nhập viện truyền dịch.
Bác sĩ trao đổi về một vài vấn đề cấp bách sau đó rời đi.
“Do nước trà làm bỏng à?” Vân Mân ngồi dựa vào tường, giọng nói trong trẻo và mượt mà của cô ta càng thêm quyến rũ khi cô ta nâng giọng ở cuối câu.
Phần lớn chân phải của Mặc Tinh đều bị quấn băng, cô chỉ được nằm mà không được cử động nên rất khó chịu, cô “vâng” một tiếng, hai tay chống vào thành giường, khó khăn ngồi dậy.
“Haiz, cô ta ra tay nặng đấy.” Vân Mân thở dài: “Cô An làm cô bị bỏng, Tổng giám đốc Tiêu không nói gì sao?”
Mặc Tinh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh ta bảo khi nào khỏe mạnh rồi đi làm lại.”
“Không nói cô An à?” Vân Mân tò mò hòi.
Mặc Tinh nhướng mắt, thờ ơ liếc nhìn cô ta, một lúc sau mới nói: “Không.”
“Trái tim đàn ông vô cùng sâu sắc, thật sự khó hiểu.” Vân Mân đứng dậy, đột nhiên nói một câu kì lạ.
Mặc Tinh không biết những lời này của cô ta có ý gì, cô cũng không muốn biết. Cô mím môi, ngại ngùng nói: “Chị Vân Mân, tôi có thể mượn chị tiền thuốc và tiền viện phí trước được không? Ra viện tôi sẽ trả chị.”
Cô đi ra ngoài quá vội vàng nên cũng không đem theo điện thoại và ví tiền.
“Cứ xem như là bị thương do công việc, câu lạc bộ sẽ trả tiền, cô không cần lo đâu.” Vân Mân nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt cô, duỗi ngón tay mảnh khảnh, khẽ chạm vào đó, rồi cau mày: “Khuôn mặt xinh đẹp như này, thật đáng tiếc.”
Mặc Tinh theo bản năng nghiêng đầu đi, tóc mái lưa thưa che đi vết sẹo trên trán: “Vậy thì cảm ơn chị Vân.”
Cô không có bảo hiểm y tế, nếu như câu lạc bộ không trả tiền, thì tiền viện phí lần này sẽ tiêu tốn một phần ba số tiền tiết kiệm của cô.
“Lúc nào cũng nói cảm ơn, cô có mệt không hả? Vân Mân nhíu mày, nhìn ra cửa sổ nói: “Anh trai với chị dâu của cô vừa vào đây, có cần tôi ra ngoài gọi họ không?”
Mặc Tinh không chút do dự lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn chị Vân.”
Anh trai và chị dâu đến đây để tháo băng, nếu như để bọn họ biết cô bị thương thì họ sẽ rất lo lắng.
“Được thôi.” Vân Mân nhẹ nhàng đi ngồi xuống bên cạnh giường, chống cằm nhìn cô, nhanh chóng đổi đề tài: “Tổng giám đốc Tiêu đánh gãy chân của cô, còn bắt cô đến câu lạc bộ làm, cô có hận anh ấy không?”
Sắc mặt Mặc Tinh trắng bệch, cô có hận anh không?
Đương nhiên là cô có hận rồi, thế nhưng cô sợ anh nhiều hơn.
Chỉ là dù cô có hận anh hay không thì mối quan hệ giữa cô và giám đốc chưa đủ thân để cô nói ra.
“Tôi dọa cô à?” Vân Mân mỉm cười, sắc mặt sáng ngời: “Vậy thì để tôi đổi câu hỏi, cô có muốn rời khỏi Câu lạc bộ Dream không?”
Mặc Tinh mím môi, cô khẽ cau mày, không biết tại sao hôm nay quản lý đột nhiên lại hỏi mình những câu riêng tư như vậy.
Nếu như cô nói “muốn”, có lẽ giám đốc sẽ không vui lòng.
Nhưng nếu cô nói “không muốn” thì rõ ràng là cô đang nói dối.
Tiến thoái lưỡng nan, cô cũng không biết nên trả lời thế nào mới phải.
“Thôi bỏ đi, không đùa cô nữa, cô đừng sợ.” Vân Mân đứng lên, kéo chiếc váy có chút nhăn nhúm do vừa ngồi xuống: “Tôi còn có việc phải đi trước đây, điện thoại và ví tiền của cô lát nữa sẽ bảo Lâm Hiểu mang tới.”
Vân Mân đi ra đến cửa thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Tốt nhất cô đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Câu lạc bộ Dream, tôi sợ rằng có vài người sẽ không nương tay đâu.”
Cô ta mỉm cười, sau đó rời đi.
Còn Mặc Tinh cứ thế ngồi nắm chặt ga giường, lời nói của cô ta khiến đầu óc cô trống rỗng.
Giám đốc biết cô muốn rời đi nên mới nói lời này để cảnh cáo cô? Hay đó chỉ là một câu nói đơn thuần không có ý gì khác?
Trong đầu Mặc Tinh có một mớ hỗn độn, khi Mặc Lôi và Thủy Thanh Lan đi theo Lâm Hiểu vào phòng bệnh, đầu óc cô càng rối bời hơn.
Cô cau mày nhìn Lâm Hiểu, nụ cười khô khốc của đối phương hiện lên trong mắt cô.
“Sao em lại bị thương thế này? Cả đùi toàn là vết thương thế này? Có nghiêm trọng không? Bây giờ còn đau không?” Băng trên đầu Mặc Lôi đã được tháo ra, nhưng vết sẹo to bằng móng tay cái vẫn còn đó.
Anh ấy lo lắng hỏi một loạt, thấy Mặc Tinh không trả lời, anh nóng lòng muốn gỡ băng gạc để xem vết thương của cô.
“Anh bảo đến thăm Tinh Tinh mà sao làm loạn lên thế, cởi băng gạc ra bị nhiễm trùng thì sao?” Thủy Thanh Lan vỗ vỗ tay Mặc Lôi, ngồi xuống giường ôm lấy Mặc Tinh, nhìn xuống vết thương trên đùi cô: “Tinh Tinh, em bị bỏng… rộng thế này à?”
Nói đến đây, mắt cô ấy đã đỏ hoe.
Trước đây, cô ấy luôn ngưỡng mộ Mặc Tinh, cảm thấy Mặc Tinh được cả nhà chiều chuộng thật hạnh phúc. Thế nhưng kể từ khi va chạm cách đây hai năm xảy ra, mọi thứ đã thay đổi.