Nhưng mà… cô không thể.
Nếu cô làm như vậy, Tiêu Cảnh Nam sẽ không bỏ qua cho nhà họ Mặc!
“Mặc Tinh, có phải cô cảm thấy ngại khi mượn tiền của tôi không?” An Sơ Tuyết châm chước một chút rồi đề nghị: “Như vậy đi, chú Hướng chắc cũng sắp đến đây rồi, hay là tôi giúp cô khuyên nhủ bọn họ, để bọn họ đồng ý cho cô về nhà họ Mặc.”
Bên cạnh có người đang hóng chuyện, mỉm cười nói: “Vừa hay, tổng giám đốc Mặc đến rồi kìa.”
“Không cần đâu, cảm ơn cô An.” Mặc Tinh kiềm chế cơn giận trong lòng, cong môi, nhưng đáy mắt lại không có bất kỳ ý cười nào.
“Có phải cô lo lắng chuyện chú Mặc không đồng ý cho cô trở về?” An Sơ Tuyết kéo tay cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Cô đừng nghĩ nhiều quá, nếu không thử thì làm sao biết có thành công được hay không? Dù sao đi chăng nữa cô vẫn là người nhà họ Mặc, chú Mặc sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.”
Cô ta nói xong, căn bản không cho Mặc Tinh cơ hội từ chối, lập tức vẫy tay về phía Mặc Vệ Quốc: “Chú Mặc, chú và dì có thể lại đây một chút không ạ?”
“Tôi nói không cần, cô không hiểu tiếng người sao!” Mặc Tinh dùng sức rút tay ra, gằn từng câu từng chữ.
Bố cll căn bản không muốn nhìn thấy cô, nếu như cô gặp bọn họ, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
Thậm chí thái độ của mẹ sẽ thế nào, cô còn không biết nữa.
An Sơ Tuyết ngơ ngẩn nhìn tay mình bị hất ra, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra sự đau đớn.
Mắt cô ta đỏ ửng, khi nước mắt của cô ta sắp rơi xuống, cô ta còn cố ngăn dòng nước mắt chảy ra.
“Mặc Tinh, cô nổi điên làm gì vậy?” An Thiếu Sâm đi đến trước mặt Mặc Tinh, đáy mắt màu hổ phách tràn đầy sự chán ghét và tức giận: “Sơ Tuyết có lòng tốt nên mới giúp cô, cô có thái độ gì vậy!”
Thấy vậy, những người xung quanh túm năm tụm ba lại bình luận.
“Cô An bị cô ta làm gãy chân còn không khởi tố cô ta, đã thế bây giờ cô ấy có lòng tốt muốn giúp đỡ, thế mà trái lại cô ta còn diễu võ dương oai!”
“Cuộc sống bây giờ là thế đó, người tốt thì không được đền đáp xứng đáng, trong khi người thiếu tiền thiếu nợ người khác lại là đại gia!”
“Mặc Tinh này thật không biết tốt xấu!”
Mặc Tinh hít sâu một hơi, trong tiếng chửi rủa của mọi người, cô cố gắng đè nén cơn giận đang dâng lên trong lòng: “Nếu tôi khiến cô An và anh Giang không thoải mái, tôi xin lỗi.”
Cô khom lưng một góc 90 độ: “Thực sự rất xin lỗi. Nhưng mà chuyện của tôi không phiền hai người phiền lòng đâu. Tôi cũng hy vọng anh và em gái của anh có thể tôn trọng ý kiến của tôi, cảm ơn.”
Nói xong, cô xoay người định rời đi, lại vừa vặn gặp phải hai vợ chồng Mặc Vệ Quốc đang đi đến.
Mặc Vệ Quốc mặc đồ âu đi giày da, anh tuấn nho nhã, người đứng bên cạnh ông ta là Vu Tĩnh Vận. Bà ta khoác trên mình một bộ lễ phục dạ hội dài màu xám nhạt, trong sự nho nhã đó còn mang thêm chút cảm giác yếu đuối.
Vừa nhìn thấy MẶc Tinh, sắc mặt hai người ngay lập tức thay đổi.
Đáy mắt Vu Tĩnh Vận khẽ lóe lên sự đau lòng, theo bản năng muốn tiến về phía trước, nhưng mới đi được một bước đã bị Mặc Vệ Quốc kéo lại.
Bà ta cúi đầu lau khóe mắt, không nhìn con gái mình nữa.
Cổ họng Mặc Tinh khô rát, một tiếng bố mẹ nghẹn nơi cuống họng, không nói ra được mà cũng không nuốt xuống được khiến cô vô cùng khó chịu.
Cho dù đã hai năm trôi qua, nhưng cô vẫn khó có thể tin được, bố mẹ luôn yêu thương cô sẽ lựa chọn vứt bỏ cô, chỉ để giữ vững lợi ích của nhà họ Mặc.
“Chú Mặc, dì, hai người đừng trách Mặc Tinh. Cô ấy chưa nói gì cả.” An Sơ Tuyết ngẩng mặt, miễn cưỡng tươi cười.
“Nó lại bắt nạt cháu sao?” Mặc Vệ Quốc cao giọng hỏi.
Ánh mắt An Sơ Tuyết trốn tránh, không dám nhìn ông ta: “Chú Mặc, chú đừng hiểu lầm, Mặc Tinh không bắt nạt cháu.”
“Mặc Tinh!” Thấy vậy, Mặc Vệ Quốc trực tiếp kết luận rằng Mặc Tinh đã bắt nạt An Sơ Tuyết. Ông ta giận dữ hét lên: “Sơ Tuyết đã không so đo với mày nên mày mới có thể ra khỏi ngục giam. Bây giờ mày lại lấy oán trả ơn như thế à?”
Khuôn mặt tuấn tú của An Thiếu Sâm căng thẳng, lạnh lùng nhìn về phía Mặc Tinh.
Trước kia anh ta chỉ nghĩ rằng cô chỉ hơi ham chơi, ngoài ra cũng không có khuyết điểm nào lớn. Cho đến khi chuyện hai năm trước xảy ra, cô đụng phải Sơ Tuyết, lúc đó anh ta mới ý thức được cô căn bản là một người phụ nữ lòng lang dạ sói!
“Tôi đã làm gì mà ông bảo tôi lấy oán báo ân?” Mặc Tinh nhìn thẳng vào mắt Mặc Vệ Quốc. Vẻ mặt cô vô cùng thờ ơ, chỉ là tay đã nắm chặt lấy quần áo, dùng sức đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Mặc Vệ Quốc bị hỏi đến mức nghẹn họng, dưới đông đảo ánh mắt xem trò vui của mọi người, mặt ông ta đỏ bừng lên: “Lúc nãy mày bắt nạt Sơ Tuyết, chuyện rõ như ban ngày ai cũng biết!”
Mặc Tinh cho rằng bản thân có thể nhịn nhục được, nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân mình: “Rõ như ban ngày? Ông đã nhìn thấy rồi sao?”
Cô cười lạnh, không chút nào che giấu sự châm chọc trong giọng nói của mình: “Không phải trước kia ông dạy tôi rằng chuyện gì cũng không nên nhìn bề ngoài, mà còn phải xem bản chất, nguyên nhân và chứng cứ sao? Ông đã thấy chưa? Hay ông lúc nào cũng cho rằng tôi bắt nạt cô An là chuyện đương nhiên?”
“Nếu như không phải mày bắt nạt thì sao Sơ Tuyết lại tủi thân như thế?” Mặc Vệ Quốc chưa bao giờ mất phong độ để tranh luận với người khác trước mặt mọi người như lúc này. Lúc này lỗ tai và cổ ông ta y hệt như sắc mặt của mình, đỏ như sắp tuôn ra máu.
Mặc Tinh cảm thấy buồn cười: “Cô An tủi thân là tại tôi bắt nạt cô ta, lý lẽ của ông kiểu gì vậy? Chẳng lẽ không thể là do Tiểu Trương, Tiểu Lý, Tiểu Vương bắt nạt cô ta? Chẳng lẽ không thể là do cô ta cố ý diễn kịch cho người ta xem à?”
Bốp!
Một cái tát dừng ngay trên mặt Mặc Tinh, nóng rát, hệt như ngày đó khi cô bị bố mình đánh ở Câu lạc bộ Dream.
Mặc Vệ Quốc dùng một tay chỉ vào Mặc Tinh, một tay khác giữ chặt lồng ngực. Mặt ông ta giận giữ đến mức đỏ bừng lên, có vẻ ông ta đang khó chịu đến cùng cực
“Mau, mau uống thuốc!” Vu Tĩnh Vận nhanh chóng lấy thuốc từ trong túi xách ra, bà ta vừa cho Mặc Vệ Quốc uống thuốc vừa nói: “Mặc Tinh, coi như con nể mặt mẹ, con đừng chọc giận bố con nữa.”
“Tôi... tôi không phải ba... của nó!” Mặc dù đã khó chịu đến mức này, thế nhưng Mặc Vệ Quốc còn không quên nhấn mạnh rằng Mặc Tinh và nhà họ Mặc bọn họ không có quan hệ gì nữa.
An Sơ Tuyết lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt, đôi mắt đỏ ửng nổi bật trên gương mặt trắng nõn nà: “Chú Mặc, dì, cháu thật sự không trách Mặc Tinh đâu ạ. Khoảng thời gian này cô ấy vẫn luôn làm việc ở Câu lạc bộ Dream, thật sự rất đáng thương. Mọi người vẫn nên cho cô ấy quay về nhà họ Mặc đi.”
Nghe được mấy chữ làm việc ở Câu lạc bộ Dream, mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau.
“Loại phụ nữ lòng dạ hiểm độc này, nhà họ Mặc chúng tôi không cần!” Mặc Vệ Quốc uống thuốc xong thì cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Nhưng tình cảnh như vậy khiến ông ta vô cùng lúng túng, mặt của ông ta vẫn đỏ ửng.
Mặc Tinh hơi ngửa đầu lên, đè nén sự chua xót nơi khóe mắt.
Nơi này quá ồn ào, hai vợ chồng ông bà An vội vàng chạy tới.
Bà An đi đến trước mặt An Sơ Tuyết, nhìn từ trên xuống dưới một lần. Bà ta thấy cô ta không sao mới thẳng lưng bước đến trước mặt Mặc Tinh: “Mặc Tinh, sao lại là cô?”
Trong câu nói của bà ta mang theo sự chán ghét và căm phẫn.
“Tôi xin phép đi trước.” Mặc Tinh liếc mắt nhìn bố mẹ mình đang an ủi An Sơ Tuyết, trái tim trở nên vô cùng đau đớn.
Cô buông lễ phục dạ hội đã bị nắm chặt đến nỗi hiện lên nếp nhăn ra, xoay người định rời đi.
“Cô đợi đã!” Bà An túm chặt lấy cô từ phía sau, hùng hùng hổ hổ quát: “Ai cho cô tới đây? Cô có thiệp mời không? Nếu như cô không có thiệp mời, bây giờ cô phải rời đi ngay lập tức. Bằng không tôi sợ rằng loại tội phạm giết người như cô ở đây lại đầu độc người khác, hoặc là cô sẽ lại làm những việc nguy hiểm khác ảnh hưởng đến an toàn của mọi người!”
Mặc Tinh mím chặt môi, đưa mắt nhìn đám người xung quanh, bao gồm cả bố mẹ cô đang ở trong đó. Những người đó không phải giữ thái độ thờ ơ vì những chuyện không liên quan thì cũng là những người đối lập với cô, ngay cả chỉ đứng ra nói giúp cô một câu cũng không có lấy một người.
Dáng vẻ này của cô khiến An Thiếu Sâm không khỏi đau lòng. Anh ta mở miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị ông An đá chân.
Yết hầu của anh ta chuyển động, cố gắng dời tầm mắt của mình khỏi Mặc Tinh.
“Là cháu bảo cô ta tới đây, dì có ý kiến sao?” Đúng lúc này giọng nói của Tiêu Cảnh Nam vang lên.