Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 35: Năm đó đáng lẽ ra phải bắn văng lên tường



“Nếu Mặc Lôi xảy ra chuyện gì thì tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho cô!”

Trên trán Mặc Vệ Quốc nổi đầy gân xanh: “Hai năm trước tôi đã từng nói, cô không còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Mặc bọn tôi nữa, tại sao cô vẫn còn dây dưa với Mặc Lôi? Có phải muốn hại chết nó mới yên lòng không?”

“Mối quan hệ huyết thống có thể nói cắt đứt là cắt đứt sao?” Trong miệng cô xộc lên mùi máu tươi, Mặc Tinh lau khoé miệng thì mới phát hiện khoé miệng của mình bị đánh rách: “Nếu ông hối hận vì đã sinh ra tôi ra thì tại sao năm đó không bắn văng tôi lên tường đi!”

Mặc Tinh tưởng rằng sau khi Mặc Vệ Quốc biết được chuyện cô tự sát thì ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến cô hơn, hừm, là cô đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.

Mặc Vệ Quốc thở phì phò, sắc mặt ông ta dữ tợn, nhưng vẫn lo lắng người khác sẽ nghe thấy nên ông ta đành đè nén giọng xuống và gầm nhẹ: “Mặc Lôi đối xử tốt với cô như thế, nếu cô còn có chút lương tâm thì đừng làm liên lụy đến nó thêm nữa!”

Nghe vậy, Mặc Tinh siết chặt lấy góc áo, khẽ ngẩng đầu lên để ép nước mắt không chảy xuống.

Nếu không phải sợ Tiêu Cảnh Nam giận cá chém thớt nhà họ Mặc thì cô đã sớm chết đi cho xong chuyện, không cần phải sống đau khổ nhục nhã như vậy nữa.

Nhưng trong mắt của Mặc Vệ Quốc, cô hoá ra cũng chỉ là một gánh nặng!

“Nếu cô tìm Mặc Lôi chính là vì muốn tiền thì tôi có thể cho cô.” Suy cho cùng Mặc Tinh cũng từng là đứa con gái mà ông ta hết mực nuông chiều, nhìn thấy cô như vậy, Mặc Vệ Quốc có hơi mềm lòng.

Ông ta mở chiếc cặp công sở ra, ký vào một tấm chi phiếu và đưa đến trước mặt Mặc Tinh: “Tôi đưa cô 900 triệu trước, cô gửi số thẻ ngân hàng cho thư ký của tôi. Tôi sẽ kêu cậu ta chuyển cho thêm cô 6 tỷ, sau này đừng dây dưa với nhà họ Mặc nữa.”

“900 triệu?”

Mặc Tinh nhận lấy chi phiếu, rũ mắt xuống nhìn con số ở phía trên rồi cười: “Tương đương với tiền lương trong sáu năm của tôi.”

Mặc Vệ Quốc bỏ cây bút vào trong chiếc cặp công sở rồi nói: “Chỉ cần cô an phận thì 6 tỷ này đủ để cô tiêu dùng cả đời. Hôm nay do cô mà tôi bị từ chối hợp tác, thôi chuyện này tôi sẽ không tính toán với cô, nhưng về sau cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Mặc Tinh mỉm cười nhìn ông ta rồi xé nát tấm chi phiếu kia. ném vào mặt Mặc Vệ Quốc: “Hợp tác? Hợp tác về cái gì? Hợp tác với Tiêu Cảnh Nam sao?”

“Cô...” Mặc Vệ Quốc tức giận muốn nổi trận lôi đình, vừa định mở miệng thì bị Mặc Tinh chế nhạo cắt ngang:

“Tiêu Cảnh Nam không hợp tác với ông thì tại sao đổ lên đầu tôi? Chính là vì tôi đã làm tổn thương đến người yêu quý của Tiêu Cảnh Nam nên anh ta ghét tôi sao?”

Mặc Tinh cười đáng thương: “Ha ha ha, các người đều nói tôi làm thương An Sơ Tuyết, tại sao lại không tin tôi là bị vu oan chứ? Chính là vì An Sơ Tuyết dịu dàng hào phóng, còn tôi là cô chiêu ăn chơi trác táng sao? Hả? Mấy người oan ức, vậy lẽ nào tôi không oan ức sao? Ai thương xót cho tôi?”

Trong lòng Mặc Tinh giờ đây rối bời, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang nói những gì, chỉ biết có những chuyện đã kìm nén ở trong lòng quá lâu rồi, ép đến mức cô sắp thở không nổi.

Tại sao ai cũng trách cô?

Tại sao ai nấy đều nói cô là người có lỗi?

Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì chứ?

Cô không làm cái gì cả mà lại bị người mình yêu nhất đánh gãy chân, bị ném vào trong tù hai năm trời, bị lưu đày đến câu lạc bộ Dream sống nhục nhã qua ngày, lẽ nào người oan ức nhất không phải là cô sao?

Mặc Tinh trước kia đốn mạt, nhưng ở trước mặt Mặc Vệ Quốc cô cũng chưa từng khốn nạn như vậy. Ông ta tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, tay che lấy lồng ngực như thể sắp không thở nổi nữa.

Thấy vậy, Mặc Tinh cũng muốn bỏ mặc, để cho ông ta cảm nhận một chút hương vị bị người thân ruồng bỏ.

Nhưng chính vì quá hiểu rõ sự tuyệt vọng khi bị người thân ruồng bỏ nên cô không thể cam tâm, làm điều tương tự ấy với Mặc Vệ Quốc.

“Thuốc đâu?” Mặc Tinh kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong mình, cô đi tới chỗ Mặc Vệ Quốc hỏi.

Mặc Vệ Quốc lại tái phát cơn đau tim, từng hơi thở của ông ta đều vô cùng nặng nhọc, nhưng dù vậy, ông ta vẫn rụt cổ nói: “Không cần… không cần cô quan tâm!”

“Có phải ông vẫn giữ thói quen để nó trong cặp công sở như lúc trước, đúng không?” Mặc Tinh mặc kệ lời từ chối của ông ta, cô cầm lấy chiếc cặp công sở, mở ra, lấy lọ thuốc rồi nhét thuốc vào miệng ông ta.

Lọ thuốc không quá to, nếu bỏ vào túi thì sẽ tiện hơn, nhưng có lẽ Mặc Vệ Quốc sợ để trong áo sẽ có nếp nhăn, ảnh hưởng đến hình ảnh bản thân nên đành cất vào cặp.

Mặc Vệ Quốc dần dần trở lại bình thường nhưng vẫn có cái nhìn không tốt về Mặc Tinh.

“Hôm nay là do ông xuất hiện trước mặt tôi cho nên đừng có trách tôi. Sau này, chỉ cần ông đừng đến chỗ tôi, tôi nhất định sẽ không tới chỗ ông gây chuyện đâu.”

Mặc Tinh cũng chẳng muốn ở đây đôi co với ông ta làm gì, nói xong cô liền trực tiếp rời đi.

Có thể là do cầu thang chuyển động quá mạnh nên khi cô bước ra ngoài thấy mấy người đang dựa vào đầu cầu thang, ngoẹo cổ nhìn vào bên trong.

Nhìn thấy Mặc Tinh đi ra, bọn họ thấy rõ những vết tát rõ ràng trên mặt cô, cười nhạt rồi rời đi.

Mặc Vệ Quốc cũng mau chóng bước ra, nhưng không thèm nhìn lấy Mặc Tinh dù chỉ một lần, ông ta ngay lập tức đi đến lối thang máy để chờ thang máy.

Không ngờ rằng khi cánh cửa thang máy mở ra thì An Sơ Tuyết đẩy xe lăn đi ra: “Chú Mặc, thật trùng hợp”

“Đúng là có chút trùng hợp” Mặc Vệ Quốc nở nụ cười hiền lành: “Vừa hay gần đây chú có vài món đồ bổ tốt cho sức khoẻ, cháu xem khi nào thích hợp thì chú sẽ bảo người gửi qua cho cháu”.

“Vậy thì cám ơn chú Mặc trước ạ” An Sơ Tuyết liếc mắt nhìn Mặc Tinh và mỉm cười nói: “Nhưng mà Mặc Tinh mới ra viện, cơ thể không được tốt, chú đem những thứ đồ bổ đó có phải cho cô ta dưỡng sức khoẻ có khi tốt hơn đấy ạ?”

“Nó làm chân của cháu thương đến nông nỗi này, không có tư cách dùng những thứ đồ bổ đó.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Mặc Vệ Quốc biến mất, ông ta cau mày nói: “Những thứ đồ bổ đó chú cho người đem qua cho cháu, chú còn có việc, đi trước đây.”

Nói xong, ông ta đi ngang qua An Sơ Tuyết và bước vào thang máy.

“Mặc Tinh làm việc ở đây đó ạ, chú không qua xem cô ta rồi đi sao?” An Sơ Tuyết vẻ mặt vô tội nói.

Mặc Vệ Quốc trực tiếp nhấn nút đóng cửa, giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của An Sơ Tuyết.

An Sơ Tuyết nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, cô ta khẽ cong khoé môi, sau đó quay xe lăn đi về phía Mặc Tinh, than thở: “Chú Mặc là một người tốt bụng, sao lại vì chuyện của cô mà tuyệt tình như thế nhỉ? Tôi đã bảo là việc này không nên trách cô nhưng mà chú Mặc cứ… hazz.”

“Ở đây chỉ có hai chúng ta, cô An không cần diễn kịch đâu.” Mặc Tinh lạnh lùng nhìn An Sơ Tuyết, cảm thấy mình trước đây thật ngốc nghếch khi coi cô ta là bạn.

“Diễn kịch cái gì?” An Sơ Tuyết thở dài, bất lực nói: “Mặc Tinh, tuy rằng cô có lỗi với tôi nhưng tôi thật sự không hề trách…”

Mặc Tinh trực tiếp ngắt lời cô ta: “Năm đó sự thật như nào thì như vậy, cả hai chúng ta ai cũng đều biết rõ, cô An không cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm khi làm ra vẻ vô tội, giả tạo như vậy sao?”

“Biết rõ?” An Sơ Tuyết chậm rãi phun ra câu này rồi cười một tiếng.

Nụ cười của cô ta có chút kỳ quái, giống như là giễu cợt hoặc là tự mãn thì đúng hơn. Mặc Tinh nổi hết da gà khi nghe những lời đó, cô cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu: “Cô An còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

“Tôi đến đây để đưa thuốc cho cô” An Sơ Tuyết lấy ra một lọ thuốc mỡ: “Tôi nhớ trên chân cô có vết bầm, thoa một chút lên đi, nhưng không biết loại thuốc này có thể giúp mặt cô bớt sưng không?”

Mặc Tinh cúi đầu nhìn thuốc mỡ nhưng không nhận lấy, thứ mà An Sơ Tuyết "tốt bụng” đưa tới cô không dám sử dụng.

“Đừng khách sáo với tôi, cầm lấy đi!” An Sơ Tuyết nhét thuốc mỡ vào trong tay của cô, nhìn dấu bàn tay trên khuôn mặt của Mặc Tinh rồi lo lắng nói:

"Ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy? Nhìn dáng tay giống như một người đàn ông".

Cô ta dường như đã suy đoán ra điều gì, đột nhiên che miệng lại và kinh ngạc nói: "Lẽ... lẽ nào là chú Mặc đánh sao? Thậm chí đến những đứa trẻ ở trên vùng núi không được đến trường, chú ấy cũng sẽ cảm thấy lo lắng. Một người tốt như vậy, tại sao lại đánh con gái của mình nặng như vậy chứ?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv