An Sơ Tuyết cắn môi nhìn ông ta, tia sáng cuối cùng trong đôi mắt đã biến mất, đôi mắt dâng lên một tầng thủy quang.
Cô ta luôn nghĩ rằng cô ta không giống Mặc Tinh, cô ta thức thời, hiểu được khi nào tiến khi nào lùi, còn Mặc Tinh thì khác, cô chính là phú nhị đại quần là áo lượt không biết cái gì hết, cái gì cũng không cân nhắc.
Nhưng hôm nay cô ta mới biết, hóa ra cô ta cũng chẳng khác gì Mặc Tinh, đợi đến khi trở thành gánh nặng rồi, sẽ bị tất cả mọi người vứt bỏ mà không chút do dự.
Ông Lâm không để ý đến cô ta nữa, mà là cao giọng hỏi mọi người: "Tất cả đã nhớ chưa hả?"
Không ai hé răng. Ông ta lại hỏi mấy lần nữa, nhận được lời đáp của mọi người thì mới bỏ qua.
"Ông ngoại bảo con biến thành như thế này vì một người đàn ông, còn khuyến cáo mọi người nữa, thế ông thì sao? Hiện giờ chẳng phải ông cũng vì một người phụ nữ mà không cần thể diện nữa đấy sao..."
An Sơ Tuyết còn chưa nói hết câu...
Bốp!
Ông Lâm đã tát cô ta một cái: "Đừng so sánh ông với cháu, cháu hoàn toàn không biết ông đang làm cái gì!"
Ông ta kích động, lúc quát đến mấy chữ cuối cùng thì đã phá giọng.
Mọi người câm như hến.
An Sơ Tuyết ôm má, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, nước mắt lăn xuống. Còn ông Lâm thì còn không thèm nhìn cô ta, trực tiếp lạnh mặt rời đi.
"Con què chết tiệt, không biết nói chuyện thì đừng nói!" Tưởng Na Na mắng cô ta mấy câu, sau đó yêu kiều gọi rồi đuổi theo ông Lâm.
Nhìn thấy cảnh này, mặt bà An biến sắc: "Sơ Tuyết, sao con lại nói ông ngoại con như thế? Chúng ta đưa ra quyết định như thế này, cũng là vì tốt cho gia đình, giờ con không làm giám đốc tài vụ nữa thì có sao đâu?"
"Tóm lại con không ở công ty nữa, thì cũng là đám anh con bố con với cả ông nội con lãnh đạo công ty, công ty cũng chẳng rơi vào tay người khác! Sao hôm nay con không hiểu chuyện thế!"
Ông An đứng bên cạnh, kéo ống tay áo bà ta, muốn nói lại thôi.
"Con không hiểu chuyện ư?" An Sơ Tuyết nói to như này, đây là lần đầu tiên cô ta cứng rắn với người trong nhà. Cô ta cười lạnh một tiếng, lau nước mắt, rồi chạy ra ngoài.
Không hiểu cô ta!
Tất cả đều không hiểu cô ta!
Hóa ra bọn họ cũng chẳng khác gì Mặc Vệ Quốc, một khi nhận ra ai đó không còn tác dụng nữa, thì sẽ không chút do dự đá người đó đi! Mặc kệ trước đây cô ta đã làm được bao nhiêu việc đi chăng nữa, bình thường cô ta thể hiện tốt cỡ nào đi chăng nữa, bọn họ đều sẽ chọn quên đi!
Cô ta sẽ khiến cho những người trong nhà hối hận, cũng sẽ khiến cho ông nội Tiêu hối hận, khiến cho Mặc Tinh hối hận vì đã bẫy cô ta! Đây là bọn họ nợ cô ta!
*
Trong quán món cay Tứ Xuyên, Mặc Tinh với Tiêu Cảnh Nam đang ăn cơm, đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, rồi đưa cho cô, anh hơi nhíu mày: "Sao ông ta vẫn còn liên lạc vậy?"
Điện thoại hiển thị là Tào Diên.
"Có ít việc cần ông ta hỗ trợ." Mặc Tinh trả lời đơn giản một câu, cô nhận lấy điện thoại, sau đó nghe máy: "Chào ông Tào."
"Ừ, được, phiền ông làm theo thỏa thuận trước đó của chúng ta. Ừm... được, cảm ơn, sau này tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ cho ông."
Mặc Tinh cúp máy.
Tiêu Cảnh Nam yên lặng ăn cơm, chờ cô giải thích với anh, nhưng chờ một lúc, thì ngoại trừ đưa điện thoại cho anh ra, sau đó thì ăn cơm, cô hoàn toàn không có ý nói chuyện.
"Tào Diên làm trinh thám danh tiếng tốt lắm, trước đó Vân Mân nói với tôi, thời tuổi ngây thơ rất nhiều nữ sinh đều từng có nguyện vọng tìm nửa còn lại là cảnh sát, quân nhân hoặc trinh thám." Tiêu Cảnh Nam gắp thức ăn cho cô.
Mặc Tinh nhìn anh một lúc.
Tiêu Cảnh Nam chuyển tầm mắt, cầm giấy ăn lau miệng: "Tôi chỉ hỏi tò mò về tâm tư của cô gái như em thôi, trước đây tôi chưa hiểu. Người yêu thì chỉ có hiểu nhau thì mới cố gắng giảm bớt xảy ra mâu thuẫn."
"Ò, có thể là tôi không giống những cô gái khác, từ nhỏ đến lớn tôi đều chỉ muốn gả cho tổng tài bá đạo." Mặc Tinh nói.
Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mặc Tinh thả đầu đũa vào trong nồi nước lẩu, dừng lại, gắp cho anh một miếng thịt: "Tổng tài bá đạo đó tên là Tiêu Cảnh Nam."
"Nhưng trước kia tôi không phải là tổng tài." Tiêu Cảnh Nam dùng đũa đảo miếng thịt đó, chưa ăn.
Mặc Tinh bỏ một miếng thịt vào trong miệng mình: "Nhưng anh đã được định sẵn rồi."
Cô liếc mắt nhìn miếng thịt bị anh lật qua lật lại, cô hỏi: "Sao anh không ăn? Tôi nhớ là anh thích ăn cái này mà, bây giờ anh không thích nữa à?"
"Lần đầu tiên em gắp thịt cho tôi, tôi không nỡ ăn." Giọng nói của Tiêu Cảnh Nam như bình thường, nhưng nghe vào thì hình như có hơi uất ức.
Mặc Tinh mím môi, không lên tiếng, nhưng mà cô lại gắp cho anh mấy đũa nữa.
Lúc này Tiêu Cảnh Nam mới không dày vò miếng thịt đó nữa, anh ưu nhã gắp nó lên: "Chuyện gì cần Tào Diên giúp thế? Có liên quan đến Sơ Tuyết à?"
"Ừ." Mặc Tinh gật đầu, nhưng không có giải thích nhiều.
Tiêu Cảnh Nam lại hỏi: "Để tôi đoán một chút, vẫn có liên quan đến nữ giúp việc bị em đuổi đi đó hả? Tên là Lý Hân đúng không?"
Mặc Tinh dừng lại động tác ăn cơm, cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp, nhưng lần này cô chưa có trả lời.
"Nếu đổi thành em của trước đây, dưới cơn xúc động đuổi Lý Hân đi là một chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng em của bây giờ sẽ không làm như thế, em không chút lưu tình đuổi cô ta đi như thế, cô ta ghi hận em, chắc chắn sẽ nghĩ cách gây bất lợi cho em."
Tiêu Cảnh Nam dừng một lát, rồi nói tiếp: "Sự việc dị thường ắt có yêu quái."
"... Tôi không chơi lại anh với An Sơ Tuyết, hình như cũng không phải nhục như thế." Tâm tư của bọn họ quá nhiều, có thể cô mới mở đầu, thì bọn họ đã đoán ra mọi động tác của cô rồi.
Tư duy tỉ mỉ như thế, thật sự khiến cho người ta vừa sợ vừa bội phục vừa ghét, ở trước mặt bọn họ, cô giống như một người không có riêng tư vậy.
Tiêu Cảnh Nam cầm cái cốc của cô sang, rót một cốc nước chanh cho cô: "Em cũng không cần tự tin như vậy."
Mặc Tinh uống nước ép, chờ anh nói tiếp.
"Lần này em đã bẫy được Sơ Tuyết rồi, không phải sao? Đầu tiên là chân tướng vụ tai nạn xe cộ bại lộ, giá cổ phiếu của tập đoàn An Thị lao dốc, sau đó là chuyện lần này, em lợi dụng việc mang bầu bẫy cô ta, khiến cho ông nội trút giận lên người cô ta."
"Cuối cùng là cô ta đã thanh toán sớm khoản tiền còn lại cho tập đoàn Mặc Thị, dẫn tới tập đoàn An Thị thất bại lúc cạnh tranh đấu thầu. Một loạt sự việc theo nhau mà đến, trước mắt tạm thời thì nhà họ An và nhà họ Lâm đã lựa chọn từ bỏ cô ta rồi.
Tiêu Cảnh Nam khẽ mỉm cười, đưa ra kết luận: "Tâm tính của cô ta bùng nổ rồi, lần này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội là Lý Hân."
Anh cầm cốc nước trái cây lên, đưa đến trước mặt cô rồi chạm với cô một cái: "Nào, trước tiên chúc mừng cục cưng nhà tôi thành công nào."
"... Cảm ơn." Mặc Tinh vẫn không quen cái kiểu xưng hô như cục cưng hay bảo bối này, cô cầm cốc lên uống vài ngụm, nhiệt độ trên khuôn mặt mới hạ xuống.
Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Cảnh Nam đưa cô về công ty, rồi mới lái xe về tập đoàn Tiêu Thị.
Khi Mặc Tinh đi vào tập đoàn Mặc Thị, thì vẫn chưa đến giờ làm việc, mấy nhân viên đang nói chuyện.
"Các cô đã nghe nói chưa, trưa nay lúc Hà Vĩnh Minh đi ăn cơm, bị người ta bỏ thuốc, sau đó có mấy phú nhị đại thích đàn ông đã làm anh ta!"
"Ồ? Cô nghe được ở đâu vậy, sao tôi không biết?"
"Cũng không phải là nghe nói, có người chặn tài khoản wechat của Hà Vĩnh Minh, sau đó dùng chữ và hình chụp trực tiếp đăng lên vòng bạn bè của anh ta. Mấy phú nhị đại đấy đều đã thừa nhận, Hà Vĩnh Minh cũng biết là bị người ta làm rồi, nhưng căn bản là không dám hé răng!"