"Hôm nay không phải là thứ năm sao?" Trác Thiên Hạo kinh ngạc nói.
Cô lễ tân như nghĩ tới điều gì đó, cô ta liếc mắt quan sát anh ta và Mặc Tinh một cái, không có vạch trần: "Hôm nay là thứ tư."
"Thì ra là thế, tôi nhớ nhầm ngày." Trác Thiên Hạo chợt vỗ đầu một cái, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hối lỗi: "Bận rộn quá, thế mà tôi lại nhớ nhầm chuyện quan trọng thế này!"
Cô lễ tân không nói thêm gì nữa, cô ta mỉm cười với hai người xong rồi định đi.
"Phiền cô chờ một chút." Mặc Tinh nói: "Cô có thể hẹn giám đốc Thương cho chúng tôi không? Không cần lâu, đợi ông ta bàn xong chuyện với cậu Chung, cho chúng tôi năm phút là được rồi."
Cô lễ tân dừng bước: "Xin lỗi, thời gian của giám đốc Thương đã được bố trí hết rồi."
"Được rồi, cảm ơn." Mặc Tinh nở nụ cười với cô ấy.
Cô lễ tân nói câu không có gì, liền quay lại chỗ của mình, chỉ có điều thỉnh thoảng ánh mắt vẫn quét về phía hai người Mặc Tinh, đề phòng hai người thừa nước đục thả câu đi lên tầng.
Trác Thiên Hạo nhíu mày: "Sau khi giám đốc gửi cho tôi nhiệm vụ, tôi đã gọi điện cho phía giám đốc Thương. Nhưng người nghe máy là trợ lý của ông ta, nói là lộ trình một tháng gần đây của giám đốc Thương đã đầy rồi, muốn gặp thì chúng tôi phải xếp lịch vào một tháng sau."
"Bình thường gặp phải tình huống như thế này, các anh sẽ giải quyết như thế nào?" Mặc Tinh hỏi.
Trác Thiên Hạo: "Cách đơn giản có hiệu quả nhất chính là kiện, vừa nói đến tiền lãi và tiền vi phạm hợp đồng, dưới tình huống bình thường trong công ty có tiền thì sẽ biết sợ, công ty không có tiền, chúng ta cũng có thể đề nghị tòa án bán đấu giá tài sản cố định của công ty đối phương để trả tiền."
"Nhưng cách này không có tác dụng với tập đoàn An Thị, đoàn luật sư của chúng ta không bằng luật sư của họ, vả lại bọn họ sẽ không coi tí tiền vi phạm hợp đồng và khoản lãi kếch xù đó ra gì. Kiện thì bọn họ có thể dây dưa, cùng lắm thì bồi thường ít tiền, chúng ta vẫn không có cách nào lấy được ngay khoản một trăm
sáu mươi triệu tệ đó.
Mặc Tinh không ở trong công ty, cô không biết những góc khuất trong đó: "Nếu trong tay bọn họ có tiền, tại sao bọn họ thà trả tiền vi phạm hợp đồng và tiền lãi, cũng không chịu trả tiền? Như thế chẳng phải là tốn thêm nhiều tiền sao?"
"Tài chính có phí tổn..." Không ngờ cô không có kiến thức cơ bản, Trác Thiên Hạo diễn đạt bằng một cách khác: "Bất kể công ty có lớn đến đâu, để giảm bớt chi phí thời gian, vốn lưu động của bọn họ đều được dự toán trước, mỗi một đồng đều đã được tính toán xong trước, mà nguồn tiền dư thừa thì sẽ chọn đầu tư vào cổ phiếu, trái phiếu chính phủ hoặc là cách quản lý của công ty khác để công ty..."
Đằng trước Mặc Tinh còn có thể nghe hiểu, đằng sau càng nghe cô càng mơ hồ, căn bản không biết anh ta đang nói cái gì, cô như đang nghe thiên thư vậy.
Mỗi chữ nói ra cô đều biết, nhưng khi ghép thành một câu, thì cô không biết nó có ý gì nữa.
"Nói đơn giản hơn một chút, nguồn tiền lưu động là có hạn, mà gần đây tập đoàn Mặc Thị cần khoản tiền một trăm sáu mươi triệu tệ này. Tập đoàn An Thị giữ số tiền này, là để ngăn cản chúng ta tranh giành một dự án với bọn họ.
"Thế so sánh giữa chút tiền vi phạm hợp đồng và tiền lãi với lại lợi ích mà dự án này mang tới, căn bản chính là chín trâu mất một sợi lông." Trác Thiên Hạo nói.
Lúc này, Mặc Tinh mới hiểu ra: "Chính là tôi với một người phải vào kinh dự thi, để nâng cao xác suất đỗ anh ta đã trộm tiền đi đường của tôi, không để tôi đi thi, là ý này à?"
"..."Trác Thiên Hạo một lời khó nói hết: "Hòm hòm là ý này đây. Bộ phận tài vụ đã làm xong dự thảo kinh doanh rồi, chính là để bảo đảm nguồn tiền vận hành ổn định. Kết quả tập đoàn An Thị bất ngờ làm như này, mắt xích nguồn tiền của chúng ta sẽ có một chút vấn đề nhỏ."
Mắt xích nguồn tiền vốn... Mặc Tinh nhíu mày: "Vậy tập đoàn Mặc Thị sẽ tổn thất rất lớn sao?"
Bất luận là công ty lớn hay công ty nhỏ, nguồn tiền lưu động xảy ra vấn đều thì đều là một chuyện rất nghiêm trọng. Một công ty có tiền đồ tương lao rất tốt đẹp, có thể sẽ vì vấn đề nguồn vốn ngàn vạn, dẫn tới hỏng cả mắt xích nguồn tiền vốn, công ty trực tiếp phá sản.
"... Những cái này chẳng là gì đối với tập đoàn Mặc Thị." Trác Thiên Hạo muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa, anh ta nói: "Cô Mặc... Mặc Tinh, cô về cô phải đọc thêm ít sách chuyên ngành về phương diện này nữa nhé."
Ý ngoài mặt chữ, nền tảng thật sự là quá kém.
Mặc Tinh gật đầu, đúng là cô phải bổ sung kiến thức ở phương diện này.
Kế hoạch hẹn gặp giám đốc Thương của hai người thất bại, hai người đành phải chờ đợi. Đợi sau khi giám đốc Thương với Trương Thiệu Ninh nói chuyện xong, có lẽ bọn họ có thể chặn giám đốc Thương.
Hai người đợi một mạch gần năm tiếng đồng hồ.
Mặc Tinh có bệnh đau dạ dày, không ăn cơm đúng giờ, dạ dày sẽ hơi khó chịu.
Thất sắc mặt cô hơi kém, Trác Thiên Hạo đề nghị hai người đi về trước, ngày mai rồi đến tiếp, Mặc Tinh từ chối, sau đó cô đi đến chỗ máy lọc nước rót cốc nước ấm.
Uống nước ấm vào xong, dạ dày đã đỡ hơn nhiều. Mặc Tinh lấy điện thoại ra, tự đặt cháo cho mình, sau khi hỏi ý kiến Trác Thiên Hạo, cô lại đặt cho anh ta một phần bánh bao.
Vừa đặt đơn xong, cửa thang máy mở ra, một người đàn ông già bụng boa và Trương Thiệu Ninh được một đám người vây quanh đi ra khỏi thang máy.
"Tới rồi." Mặc Tinh không quen người đàn ông này, nhưng cô từng gặp Trương Thiệu Ninh ở trên đám cưới của Tưởng Na Na và ông cụ Lâm, rất đơn giản liền có thể đoán ra thân phận của người đàn ông già.
Trác Thiên Hạo đứng lên, đi về phía người đàn ông già: "Giám đốc Thương, dừng bước."
"Giám đốc Thương, có người gọi ông." Trương Thiệu Ninh giơ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ số lượng có hạn trên cổ tay, anh ta phàn nàn: "Giờ cũng đã bảy giờ rồi, tôi chưa ăn tối muộn như này bao giờ đâu."
Giám đốc Thương mỉm cười: "Người gọi tôi, tôi hoàn toàn không quen, có thể lại là người ở công ty nhỏ nào đó muốn hợp tác với tập đoàn An Thị ấy mà, không cần để ý đến anh ta."
"Thế thì còn tạm được." Trương Thiệu Ninh khẽ ngẩng cằm lên: "Ruồi nhặng gì cũng dám ở đây gọi bậy kêu bậy, cũng không nhìn xem người mà anh ta gọi đang ở cùng ai."
Hai mắt giám đốc Thương lóe lên, ông ta mỉm cười: "Bên phía khách sạn đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta tới đó là ăn được luôn."
Trác Thiên Hạo và Mặc Tinh ở đằng sau gọi mấy tiếng đều không ai để ý, trái lại có mấy bảo vệ của tập đoàn An Thị đi tới, ngăn hai người lại.
Mắt thấy giám đốc Thương và đám Trương Thiệu Ninh sắp đi xa, trong đầu Mặc Tinh chợt hiện lên câu nói mà giám đốc đã nói với cô lúc sáng.
"Tại sao không lợi dụng tài nguyên của mình một cách hợp lý? Thể hiện mình thanh cao sao?"
Mặc Tinh đẩy mấy tên bảo vệ ra, cô lạnh mặt nói: "Trong bụng tôi là huyết mạch của nhà họ Tiêu, tôi khuyên mấy anh tốt nhất là đừng động tay."
Mấy bảo vệ kinh ngạc với sức lực của cô, lúc này nghe thấy lời cô nói thì càng kinh ngạc hơn, mấy người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám chặn cô lại nữa.
Người của nhà họ An đứng trước mặt ông cụ Tiêu cũng chỉ dám ngoan ngoãn nghe giáo huấn, càng đừng nói đến mấy người bọn họ.
Trác Thiên Hạo cũng có hơi kinh hãi, anh ta đợi cùng với Mặc Tinh cả nửa ngày trời, đối phương cũng không bày ra tính khí đại tiểu thư, sao đột nhiên lại kiêu ngạo rồi thế này?
"Giám đốc Thương dừng bước!" Mặc Tinh gọi một tiếng, không ai chặn đường, cô đi thẳng mấy bước tiến lên, chặn trước người mấy người giám đốc Thương.
Lúc cô bị bảo vệ chặn lại, giám đốc Thương có thể nói là những bảo vệ đó có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, cũng có thể nói lái là ông ta không nghe thấy tiếng cô.
Nhưng giờ, cô đã chặn trước mặt ông ta rồi, nếu mà còn đuổi Mặc Tinh đi nữa, thì cái này không nể mặt nhà họ Mặc và cũng là không nể mặt Tiêu Cảnh Nam.