Phía trên Mặc Tinh mặc một chiếc áo lông dê màu trắng, dưới ánh đèn trắng ở hành lang, dấu hôn màu đỏ chi chít trên cổ cô, cùng màu da cô với cả quần áo hình thành nên sự đối lập rõ nét.
Giống như trên tờ giấy trắng đột nhiên có một điểm đen, Mặc Lôi thấy thì cực kỳ chói mắt, chói đến đau mắt.
Mặc Tinh bị anh ấy nhìn thì có hơi xấu hổ, cô đưa tay ra che cổ áo theo bản năng, nhưng như thế lại có hơi giấu đầu hở đuôi, cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó lại để tay xuống.
Bởi vì cô bị túm ra, cửa phòng mở ra, Mặc Lôi không dám tin cộng với vô cùng đau đớn, anh ấy nhìn Mặc Tinh một lúc, sau đó nhìn vào phòng theo cánh cửa đang mở rộng.
Trên chiếc giường lớn màu hồng thiếu nữ, Tiêu Cảnh Nam thản nhiên ngồi trên giường. Trên người anh đang đắp chiếc chăn màu lam từng chuyên thuộc về Mặc Tinh, nửa người trên để trần có vài vết cào nổi bật.
Còn dưới sàn nhà cạnh giường, còn rơi lả tả vài món nội y của nam nữ, ái muội lại xen lẫn *, liếc mắt là có thể nhìn ra vừa rồi đã xảy ra cái gì.
Mặc Tinh căng thẳng, cô lập tức đi đóng cửa phòng lại, nhưng Mặc Lôi đã nhanh chóng đá văng cửa phòng ra: "Tiêu, Cảnh, Nam!"
"Anh tốt lành." Tiêu Cảnh Nam nhìn anh ấy, rồi gật nhẹ đầu ra hiệu.
"!" Mặc Lôi nổi da gà, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng: "Tôi không khỏe, không khỏe một tí nào! Anh, cái đồ hồ ly tinh thối tha không biết xấu hổ!"
Tiêu Cảnh Nam mong môi, giọng nói hơi lạnh: "Thật ra em cũng không khỏe lắm, anh thân là một người đàn ông, chắc anh biết cắt ngang người khác là một chuyện thất đức cỡ nào nhỉ? Nếu không phải vì anh thật sự là quá dốt, em cũng có chút nghi ngờ là anh đang cố ý.
"Đừng gọi tôi là anh, ai cho phép anh gọi tôi là anh?" Mặc Lôi tức giận quát: "Giờ mới tám rưỡi, anh đã đưa Tinh Tinh lên giường rồi, có biết xấu hổ không vậy?"
Tiêu Cảnh Nam cũng không cãi nhau, anh chỉ chậm rãi nói: "Sau này chuyện như thế này sẽ chỉ nhiều lên sẽ không ít đi, anh thích ứng sớm một chút thì hơn."
Mặc Lôi thở mạnh: "Anh..."
"Không thích ứng cũng hết cách, em và Mặc Tinh đều trẻ tuổi, nội tiết tố dồi dào, loại chuyện này là không tránh được. Đợi sau khi cô ấy chính thức trở thành vợ em, * là nghĩa vụ vợ chồng, càng không tránh được nữa." Tiêu Cảnh Nam nói.
Ngoại trừ thối tha không biết xấu hổ ra, lúc này Mặc Lôi cũng không nghĩ ra từ khác để mắng Tiêu Cảnh Nam. Anh ấy trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhất thời lại bị sự mặt dày của người sau chọc tức đến nỗi không nói nên lời.
"Anh, Tiêu Cảnh Nam anh ấy..." Hai người tranh chấp như này, bên cạnh vẫn còn một người giúp việc, Mặc Tinh đỏ mặt. Cô kéo góc áo Mặc Lôi, muốn nói chuyện Tiêu Cảnh Nam bị bỏ thuốc.
Nhưng cô vừa mở miệng, đã bị Mặc Lôi xấu hổ ngắt lời: "Em đừng nói chuyện!"
Vừa nghe thấy cái mở đầu này, anh ấy liền biết Tinh Tinh muốn nói giúp cho Tiêu Cảnh Nam! Đứa em gái mà anh ấy cưng chiều trong lòng bàn tay bao nhiêu năm, thế mà bây giờ lại nói giúp cho người đàn ông khác... Tiêu Cảnh Nam, tên hồ ly tinh thối không biết xấu hổ này, cũng không biết anh ta đã rót lời ngon tiếng ngọt gì cho Mặc Tinh!
Mấy lần Mặc Tinh muốn giải thích, nhưng Mặc Lôi hoàn toàn không nghe, cả quá trình đều căm tức nhìn Tiêu Cảnh Nam.
"Anh cố tình cắt ngang tôi và Mặc Tinh, chắc không phải là ghen tị em khỏe hơn anh đấy chứ?" Tiêu Cảnh Nam nhướng mày, ung dung nói.
Mặc Lôi tức đến nỗi mặt xanh mét: "Qủy mới ghen tị anh!"
"Cơ thể không khỏe, là phải đi khám bác sĩ, thật sự không được, thì uống thuốc tráng dương cũng được, không cần phải quấy rầy hạnh phúc của em gái như vậy." Tiêu Cảnh Nam tiếp tục nói.
Mắt thấy hai người càng nói càng vô lý, khuôn mặt Mặc Tinh lúc đỏ lúc trắng, cô ngắt lời hai người đang cãi nhau: “Đủ rồi.”
Cô quay đầu nhìn về phía Mặc Lôi, thấp giọng nói: "Mẹ đã bỏ thuốc Tiêu Cảnh Nam... anh đi đi, anh cãi nhau như thế này sẽ chỉ khiến em lúng túng thôi."
"Không có việc gì mẹ cho tên khốn này uống thuốc gì cơ chứ?" Mặc Lôi kinh ngạc nói.
Bên cạnh, thỉnh thoảng người giúp việc lại ngẩng đầu lên, lén nhìn vào trong phòng, ánh mắt lại có hơi mơ màng, khuôn mặt còn đỏ ửng khả nghi.
Mặc Tinh khẽ nhíu mày, đóng cửa lại, nói với người giúp việc: "Cô đi xuống trước đi."
"Tôi cứ ở đây thì hơn, nếu cô chủ cậu chủ có sai bảo gì, tôi cũng dễ đi làm luôn." Người giúp việc nói.
Mặc Tinh thản nhiên nói: "Không cần nữa, cô đi xuống đi, chuyện hôm nay đừng nói lung tung ra ngoài."
Nghe thấy vậy, người giúp việc tâm không cam tình không nguyện đáp một tiếng, đi xuống.
"Cô ta tới lúc nào?" Mặc Tinh nhíu mày nhìn bóng lưng của người giúp việc.
Mặc Lôi bĩu môi: "Tới đây khoảng gần hai năm rồi, vẫn như trước kia không có quy củ gì cả!"
"Thế sao không sa thải cô ta?" Mặc Tinh hỏi.
Mặc Lôi phiền chán cào tóc: "Mẹ không cho! Người này tên là Lý Hân, là một bà con xa của bố, nói là bà con ca, trên thực tế không biết xa tít đâu rồi!"
"Nhà cô ta có không biết bao nhiêu người bám vào bố, nói là muốn bố giới thiệu đàn ông... thôi bỏ đi, nói đơn giản hơn, chính là người này tới nhà ta làm người giúp việc, bố không đồng ý, nhưng mẹ lo vì chuyện này mà bố bị đồng hương nói ra nói vào, thế là giữ Lý Hân ở lại!"
"Người này bình thường không hiểu quy củ không nói, cô ta còn cứ bảo mình là thân thích của nhà chúng ta, bắt nạt người khác, sau lưng còn cứ nói luyên thuyên, phiền chết đi được!"
Nghe vậy, Mặc Tinh suy nghĩ, sau đó cô nói: "Hôm khác em nói với mẹ, sa thải Lý Hân."
Cái loại người thấy người sang bắt quàng làm họ, nói luyên thuyên, thích hóng hớt lại còn ỷ thế bắt nạt người khác này, để ở trong nhà sớm muộn gì cũng có chuyện xấu.
"Tốt nhất là nhanh chóng sa thải cô ta." Mặc Lôi u ám nói: "Trước đó cô ta còn muốn câu dẫn anh, may mà chị dâu em tin anh, không cãi nhau với anh vì cái này."
Mặc Tinh hỏi: "Anh không nói với mẹ chuyện này à? Cô ta như thế còn không sa thải đi à?"
"Nói rồi." Mặc Lôi bất mãn nói: "Mẹ bảo cái loại tiểu nhân này là khó dây vào nhất, nếu sa thải cô ta vì chuyện này, có khi cô ta về nhà cô ta sẽ nói là anh muốn * cô ta. Mẹ còn bảo thanh danh bên ngoài của anh không tốt, có thể người khác tin cô ta hơn."
Đối với cái này, Mặc Tinh từ chối cho ý kiến.
Mặc Lôi nhăn mũi: "Em đừng chuyển chủ đề, sao mẹ lại bỏ thuốc Tiêu Cảnh Nam? Bà ấy muốn làm gì? Bà ấy không sợ Tiêu Cảnh Nam nghĩ sai là em bỏ thuốc, rồi làm khó em hả?"
"Có khả năng là mẹ sợ chuyện em mang thai giả bị ông cụ Tiêu phát hiện." Mặc Tinh mệt mỏi day day mi tâm: "Chuyện này anh đừng nói gì với mẹ nữa, em nói cho."
Mặc Lôi hàm hồ đáp một tiếng, sau đó nhìn cánh cửa phòng với vẻ mặt không rõ.
"Còn về chuyện của em và Tiêu Cảnh Nam, anh đừng nhúng tay vào nữa, em có tính toán." Mặc Tinh dừng một chút, nói khéo: "Chuyện em mang thai giả không thể bị ông cụ Tiêu phát hiện, cho nên sau này... đến buổi tối, anh đừng gõ cửa phòng em, cái này sẽ chỉ khiến em rơi vào tình huống xấu hổ thôi."
Trầm Mặc.
Mặc Lôi siết chặt nắm tay, đôi mắt dần hiện lên tơ máu.
Một lúc sau, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi nói: "Thế em cam tâm sau này sống cùng Tiêu Cảnh Nam à?"
"Không có gì cam tâm hay không cam tâm, anh ấy từ bỏ em, thế nhà họ An thì sao? Nhà họ Tiêu thì sao? Nhà họ Mặc thì sao?" Mặc Tinh nhếch môi: "Em đã hưởng thụ tiền và địa vị của nhà họ Mặc mang đến cho em, những chuyện bây giờ, cũng là cái mà em không tránh được."
Những lời này là Tiêu Cảnh Nam nói với cô, rất tàn nhẫn, nhưng cũng là sự thật.