Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 291: Con đây là muốn mưu sát sao



Nghe vậy, Vu Tĩnh Vận đi đến bên cạnh Mặc Tinh, rồi lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có phải con có chỗ nào không khỏe không? Hay là bây giờ chúng ta đi bệnh viện khám nhé?"

"... Không cần, con không sao." Mặc Tinh liếc mắt nhìn đôi mắt đỏ sưng húp chưa tan của bà ấy, cô cúi đầu nói.

Bố con nhà họ Mặc đang cãi nhau nghe thấy vậy, thì vội vàng đi tới, hỏi han ân cần, hỏi Mặc Tinh có cần đi bệnh viện không.

Mặc Lôi coi thường dáng vẻ này của Mặc Vệ Quốc, anh ấy châm chọc: "Thấy Tinh Tinh có ích rồi, liền đối xử tốt với Tinh Tinh như vậy, khi cảm thấy Tinh Tinh vô dụng, thì nhìn em ấy một cái cũng không chịu, người như bố quả đúng là uổng công làm bố!"

"Chú ý thái độ của con!" Mặc Vệ Quốc nghiêm nghị quát: "Cho dù bố làm cái gì, thì cũng đều là vì bảo vệ nhà họ Mặc, giữ gìn tập đoàn Mặc Thị! Nếu không phải con và Tinh Tinh cả ngày chỉ biết gây sự, không giúp được một việc gì, bố cần phải vất vả như này sao?"

Mặc Lôi bị ông ta nói cho đỏ bừng mặt, anh ấy giơ nắm đấm lên định đánh vào cái ghế, nhưng cuối cùng lại giơ cái ghế ở trên không trung một lúc, rồi đập xuống đất phát ra tiểng rầm một cái.

"Đù!"

Nếu người này không phải bố anh, thì có mười cái ghế cũng không đủ cho anh đập!

Cái ghế rơi xuống cạnh chân Mặc Vệ Quốc, sau đó lăn về phía Mặc Tinh,

lăn đến trước chân cô, bị Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, đá một cước sang bên cạnh. Anh mím chặt môi, kéo cô sang bên cạnh.

Một tiếng chú ý của Mặc Lôi kẹt trong cổ họng, lại nuốt trở vào, anh ấy nhìn Tiêu Cảnh Nam ánh mắt dừng ở bàn tay đang để ở eo Mặc Tinh, anh ấy rất là bất mãn hừ hai tiếng.

Thu lại phản ứng của anh ấy vào mắt, Tiêu Cảnh Nam ôm Mặc Tinh chặt hơn một chút, anh còn hơi nhếch môi nhìn anh ấy.

"..." Mặc Lôi: "!!!"

Trời ơi!

Mặc dù chiếc ghế chưa đập đến trên người Mặc Vệ Quốc, nhưng ông ta thấy ông ta cách cái ghế không xa, sắc mặt vẫn khó coi đến cực điểm. Ông ta đã bị động tác vừa rồi của Mặc Lôi dọa rồi, một lúc sau mới phụ hồi tinh thần: "Mặc Lôi, con đây là muốn mưu sát à?"

"Nếu con mà muốn mưu sát, bây giờ bố sẽ không đứng ở đây nữa đâu!"Từ sau vụ tai nạn xe cộ hai năm trước, quan hệ bố con của Mặc Lôi và Mặc Vệ Quốc càng ngày càng xấu đi.

Mắt thấy hai người càng cãi càng hăng, Vu Tĩnh Vận đỏ mắt quát: "Tất cả im miệng!"

Bà ấy nhìn Mặc Lôi, rồi lại nhìn Mặc Vệ Quốc, khản cổ nói: "Tinh Tinh vừa về nhà, hai người không thể yên lặng một chút à?"

"Nể mặt Tinh Tinh, hôm nay con không cãi nhau với bố!" Mặc Lôi nhìn Mặc Vệ Quốc rồi hừ một một tiếng, anh quay đầu đi ra ngoài, Thủy Thanh Lan xin lỗi mấy người một tiếng, sau đó đi theo anh ấy.

Bị con trai quát như này ngay trước mặt Tiêu Cảnh Nam, Mặc Vệ Quốc có hơi không chịu được. Ông ta ho khan hai tiếng: "Cũng là vợ tôi nuông chiều, mấy đứa con càng lớn càng không hiểu chuyện, Cảnh Nam đừng chê."

"Không chê không chê." Tiêu Cảnh Nam mỉm cười nói: "Dưới sự giáo dục của ông, cậu Mặc vẫn có thể lấy tình thân làm trọng, thật đúng là đáng quý, tôi phải cảm ơn ông mới đúng."

Nụ cười trên khuôn mặt Mặc Vệ Quốc cứng đờ: "Hai anh em chúng nó không làm nên trò trống gì, ưu điểm duy nhất có thể kể ra chính là ***** ****, coi như là đã di truyền.

Ba người đều không tiếp lời, bọn họ nhìn ông ta với nét mặt khác thường.

"Người hòm hòm tuổi tôi, đều đã thay mấy người vợ rồi, chưa thay vợ, bí mật thì cũng nuôi không ít vợ bé." Mặc Vệ Quốc giận dữ nói: "Bọn họ cũng từng hỏi tôi, nói là vợ tôi kéo chân tôi, hỏi tôi tại sao không thay một người vợ."

Lúc ông ta nói những cái này, Vu Tĩnh Vận luôn nhìn ông ta, không tức giận, không kinh ngạc, cũng không có phụ họa, nếu có thì chỉ là một sự yên lặng của tĩnh lặng.

Mặc Vệ Quốc bị ánh mắt của bà ấy nhìn cho có hơi chột dạ, ông ta né tránh ánh mắt của bà ấy, tiếp tục nói: "Thật ra cũng không vì cái gì, chính là con người tôi chung tình, sau khi thừa nhận một người thì rất ít thay đổi, giống cậu vậy."

Nghe thấy vậy, Tiêu Cảnh Nam liên tục xua tay, anh nói như có điều ám chỉ: "Ông tuyệt đối đừng nói như vậy, phương diện này tôi khác ông, nhưng ở một số mặt chắc chắn ông mạnh hơn tôi."

Hai người khách sáo qua khách sáo lại, hai bên nói chuyện đều có ý cả, ai cũng có ý đồ của người đó.

Mặc Tinh nhìn hai người, cô hơi ngẩn người.

Trước kia mười tám tuổi, cô ghét nhất là lá mặt lá trái như thế này giữa người trưởng thành, cô cũng từng thống hận những người lợi dụng người thân để đổi chác lợi ích.

Nhưng bây giờ cô phát hiện, sau khi trưởng thành căn bản là không thể tránh khỏi trường hợp như thế, mà hiện tại cô... đang muốn lợi dụng nhà họ Mặc để đối đầu với ông cụ Tiêu và đám An Sơ Tuyết.

Cô, đang dần dần biến thành người mà cô chán ghét.

"Cơm đã chuẩn bị xong rồi, Vệ Quốc, ông và Cảnh Nam xuống trước đi." Vu Tĩnh Vận hít mũi, lau khóe mắt, gượng cười: "Tôi và Tinh Tinh cất xong đồ là xuống."

Mặc Vệ Quốc nhíu mày nói: "Ăn cơm xong rồi cất không được à? Như thế phải để Cảnh Nam chờ bao lâu?"

"Không sao." Tiêu Cảnh Nam nói: "Đúng lúc tôi có chút chuyện trên công ty phải xin ông chỉ bảo, cần một chút thời gian."

Mặc Vệ Quốc mỉm cười, dịu dàng nói với anh: "Cậu còn trẻ, nhưng kinh nghiệm quản lý công ty thì không kém tôi, chắc chắn không dùng được hai chữ xin chỉ bảo. Nếu đã như vậy, chúng ta ra phòng trước đợi một lát."

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Vu Tĩnh Vận: "Người đã lớn tuổi rồi, mà không biết chuyện gấp hay chuyện được từ từ, không có mắt nhìn."

"Mặc Vệ Quốc, tôi theo ông gần ba mươi năm, có phải trong mắt ông, bây giờ tôi không có chỗ nào tốt, phải không hả?" Nước mắt của Vu Tĩnh Vận chảy xuống, bà ấy cất cao giọng.

Liên tiếp bị người trong nhà không nể mặt, mặt Mặc Vệ Quốc xanh mét: "Đột nhiên quát cái gì mà quát, bà vào thời kỳ mãn kinh à!"

Ông ta có hơi quẫn bách nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam, cố gắng cong môi: "Phụ nữ chính là có chút tật xấu này đấy, tóc dài hiểu biết ngắn, cả ngày chỉ so đo từng tí những chuyện tình yêu thôi, không thông cảm cho đàn ông vất vả ở bên ngoài gì cả!"

"Lát nữa gặp." Tiêu Cảnh Nam cong môi với Mặc Tinh, sau đó đi ra khỏi phòng cùng với Mặc Vệ Quốc.

Mặc Tinh đi qua đóng cửa lại, khi cô quay người đi vào phòng, cô thấy Vu Tĩnh Vận vẫn ngẩn người nhìn về phía cửa, nước mắt chảy ra, còn ánh mắt thì hiện lên vẻ phức tạp mà cô chưa từng thấy.

"Con bảo, mẹ có giống như những gì bố con nói không, ngoại trừ khóc ra... thì không làm tốt cái gì cả?" Vu Tĩnh Vận lau khóe mắt, vì khóc nên lúc nói có âm vỡ nho nhỏ.

Mặc Tinh bị bà ấy hỏi đến nỗi dừng một chút, từ khi cô có trí nhớ, mẹ chính là phu nhân toàn chức. Công ty có bố cô xử lý, việc nhà có người giúp việc, bị hỏi như này, cô mới phát hiện cô hoàn toàn không biết mẹ cô giỏi cái gì...

"Mẹ làm vợ chưa có làm tốt, làm mẹ cũng chưa làm tốt, từ trên trình độ nào đó mà nói thì bố con nói mẹ đã nói ra rồi khóc cái gì cũng không hỏi, trái lại cũng không sai." Vu Tĩnh Vận cười đến thê lương.

Trong đầu Mặc Tinh chợt lóe lên những lời mà anh trai cô nói, cô như hóc ở cổ: "... Là con chưa làm đứa con gái tốt."

"Đều tại mẹ, những chuyện này đều tại mẹ..." Vu Tĩnh Vận thất hồn lạc phách nhắc mãi mấy câu, ánh mắt trống rỗng đi đến bên cạnh va ly, lấy đồ ở bên trong ra, dốc lòng dốc sức sắp xếp hành lý cho Mặc Tinh.

Mặc Tinh mím môi, đi đến bên cạnh bà ấy, làm như Tiêu Cảnh Nam an ủi cô, khô khan an ủi Vu Tĩnh Vận: "Mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv