"Rõ ràng quá rồi, giống như phim thần tượng, bong bóng màu hồng bay lên này." Có vẻ tâm trạng bà Lục rất tốt: "Có hai trợ lý ra ngoài một cái là đi tìm ông cụ Tiêu rồi, chắc hẳn ông ấy biết chuyện Mặc Tinh bị cô An và tổng giám đốc An chọc tức phải nhập viện ngay thôi."
Mặc Tinh thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Lần này làm phiền bác rồi."
"Đừng khách sáo như vậy, cái nhấc tay thôi mà." Bà Lục đi tới trước mặt cô, tò mò quan sát cô: "Sắc mặt là trang điểm ra, cái này cô biết, mồ hôi trên mặt là như thế nào?"
Mặc Tinh lấy ra một túi nước nhỏ từ cái gối đầu bên cạnh, bên trên túi nước có một cái ống dài nhỏ, mà nước trong túi thì chẳng còn mấy nữa rồi.
"Túi nước giấu trong áo khoác, vòi nước theo phía sau lưng giấu đến trong tóc, cháu chỉ cần bóp túi nước một chút, cái ống rất nhỏ, nước chảy ra đi qua tóc rồi chảy đến mặt, quả thực là rất giống trán toát ra mồ hôi lạnh."
Đầu tiên bà Lục sửng sốt, sau đó là cười to: "Không ổn, cô buồn cười quá... nếu không phải các cháu gọi điện nói trước với cô, cô cũng bị lừa giống tổng giám đốc An rồi!"
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, nếu diễn mà không thật, không lừa được An Sơ Tuyết và tổng giám đốc An, thì bên phía ông cụ Tiêu cũng không dễ gạt.
"Cô thấy bây giờ hai người rất tình cảm, chuẩn bị khi nào thì kết hôn?" Bà Lục mỉm cười nói: "Đúng lúc tiểu Sầm vẫn chưa kết hôn, cô muốn để thằng bé cướp hoa cưới, rồi mau mau dẫn con dâu về cho cô."
Mặc Tinh chớp mắt, nhìn sang Tiêu Cảnh Nam.
"Kết hôn thì chúng tôi vẫn chưa xác định là lúc nào, nhưng chắc chắn sẽ kết hôn." Tiêu Cảnh Nam nói: "Nếu tới lúc đó mà bác sĩ Lục vẫn chưa kết hôn, hoan nghênh anh áy tới làm phù rể."
Nghe thấy vậy, độ cong nơi khóe miệng của bà Lục lớn hơn vài phần: "Cái đó là chắc chắn rồi, cho thằng bé dính được không khí vui mừng của hai người tất nhiên là rất tốt."
"Bác cũng không cần lo lắng thế đâu." Mặc Tinh nói: "Bác sĩ Lục tướng mạo tốt bằng cấp cao gia thế cũng tốt, một thời gian trước cháu còn bắt gặp một người muốn theo đuổi anh ấy, nói không chừng anh ấy sẽ kết hôn trước cháu và Tiêu Cảnh Nam đấy ạ."
Bà Lục khẽ thở dài: "Người theo đuổi thằng bé thì không phải thiếu, khổ nỗi thằng bé không coi trọng người ta, làm cô phát sầu đây."
Bà ấy dừng lại, còn nói thêm: "Thật ra thằng bé rất vừa ý cô gái là cháu đấy, chỉ đáng tiếc, cháu là hoa đã có chủ."
"Viện trưởng Ứng nói như vậy, làm tôi có cảm giác nguy cơ đấy." Tiêu Cảnh Nam nói.
"Tổng giám đốc Tiêu nói đùa rồi." Bà Lục mỉm cười nói: "Tiểu Sầm chỉ là khá nghiêng về phía kiểu con gái như Tinh Tinh, nhưng tuyệt đối sẽ không hoành đao đoạt ái, làm người thứ ba."
Tiêu Cảnh Nam cong môi: "Rất nhiên là tôi tin tưởng phẩm chất của bác sĩ Lục."
Lúc này, có người gõ cửa, sau khi được đồng ý cho vào, mới đẩy cửa đi vào.
Lục Ngôn Sầm mặc áo bờ lu trắng đi vào, trên khuôn mặt anh tuấn toát ra mồ hôi khả nghi, anh ấy chần chừ một vòng trong phòng bệnh, ánh mắt dừng trên người Mặc Tinh: "Nghe nói cô Mặc phát bệnh à?"
"Làm phiền bác sĩ Lục quan tâm." Tiêu Cảnh Nam cất bước, yên lặng chắn trước mặt anh ấy, vừa khéo chặt đứt ánh mắt của anh ấy đang nhìn Mặc Tinh: "Mặc Tinh không có gì đáng lo."
Lục Ngôn Sầm mỉm cười: "Vậy thì tốt, vừa nãy tôi nghe nói cô Mặc tái phát bệnh phù phổi, tôi còn tưởng là tổng giám đốc Tiêu lại làm chuyện gì làm cô ấy tức giận, không phải thì tốt."
"Con này, con nói năng kiểu gì đấy?" Bà Lục đi đến trước mặt anh ấy, vỗ nhẹ lên đầu anh ấy, rồi tức giận nói: "Tổng giám đốc Tiêu và Mặc Tinh tình cảm tốt như này, nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều còn không kịp, sao lại làm ra chuyện chọc tức Tinh Tinh chứ?"
Lục Ngôn Sầm nói: "Trước kia, chuyện như thế này quá nhiều, lại cộng thêm bác cả thường xuyên nhắc tới bên tai con, con vô thức liên kết chuyện này với tổng giám đốc Tiêu thôi. Nếu những lời vừa rồi khiến tổng giám đốc Tiêu bất mãn, xin anh lượng thứ."
Bà Lục tiếp lời: "Tiểu Sầm và chị dâu tôi rất thân, chị dâu tôi lại thương Tinh Tinh, lúc nào cũng dặn tiểu Sầm chăm sóc thêm cho Tinh Tinh, còn thích nói chuyện của các cháu cho tiểu Sầm nghe, cũng không trách được Tiểu Sầm sẽ nghĩ như vậy, tổng giám đốc Tiêu đừng trách."
"Đều là vì tốt cho Mặc Tinh, tôi phải cảm ơn mới phải." Lúc Tiêu Cảnh Nam nói chuyện, anh còn dừng lại mát xa cho Mặc Tinh, chân trái đã xoa bóp được hòm hòm rồi, anh chuẩn bị cho cô lật người, xoa bóp chân trái cho cô.
Nhưng lời đến bên môi, lại nuốt vào, tay anh sờ vào chăn, trong ánh mắt kinh ngạc của Mặc Tinh, xoa eo cho cô.
Nếu anh xốc chăn lên xoa bóp eo cho Mặc Tinh, thì cũng chẳng có gì, nhưng tay anh tiến vào trong chăn xoa eo cho cô như thế này, thoạt nhìn có thêm vài phần mập mờ.... hoặc nói là sắc khí.
"Nếu Tinh Tinh không sao, tôi và Tiểu Sầm đi trước đây." Thấy thế, bà Lục rất là thức thời nói.
Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn hai mẹ con, anh nói: "Vâng."
Dừng một lát, anh lại nói: "Cảm ơn sự quan tâm của viện trưởng Ứng và bác sĩ Lục dành cho Mặc Tinh."
"Không cần khách khí như vậy." Bà Lục mỉm cười: "Dù sao thì tôi cũng được tính là trưởng bối của Tinh Tinh, còn tiểu Sầm, thằng bé là bác sĩ chữa chính của Tinh Tinh, quan tâm hơn một chút về bệnh tình của cô ấy cũng là chuyện nên làm."
Mấy người lại khách khí một trận nữa, bà Lục và Lục Ngôn Sầm cùng đi ra ngoài.
Sau khi hai người đi được một đoạn, Lục Ngôn Sầm mới dừng bước, nói với bà Lục: "Mẹ không cần thăm dò như thế, đúng là ngay từ đầu bác cả có ý muốn làm mối cho con và cô Mặc."
"Nhưng từ sau khi biết cô Mặc và tổng giám đốc Tiêu là quan hệ bạn trai bạn gái, bác ấy đã dừng cái suy nghĩ này lại rồi, bác ấy chỉ dặn con chăm sóc cho cô Mặc thêm thôi, nếu cô Mặc xảy ra chuyện gì ở chỗ này, chắc chắn phải thông báo ngay cho bác ấy."
Bà Lục quay đầu lại nhìn anh ấy, vén lọn tóc xà xuống ra sau tai: "Con đa nghi rồi."
"Có phải con đa nghi hay không, trong lòng mẹ rõ hơn con." Lục Ngôn Sầm nói.
Bà Lục cũng không phủ nhận, nhưng mà bà ấy nói: "Mặc dù ngay từ đầu mẹ và bố con có suy nghĩ không sinh con, nhưng suy cho cùng thì con cũng là con trai ruột của chúng ta, sau khi đón con về, những chuyện mà bọn mẹ làm cũng đều là vì tốt cho con."
"Con chưa từng phủ nhận điểm này." Lục Ngôn Sầm nói.
Bà Lục muốn nói lại thôi.
Lục Ngôn Sầm: "Con và bác cả thân như mẹ con, lời mà bà ấy nói con sẽ nghe, nhưng con cũng có năng lực suy nghĩ độc lập của riêng mình."
"Huống hồ, ngay từ đầu bà ấy muốn tác hợp con với cô Mặc, cũng không chỉ vì thương cô Mặc, mà còn vì bà ấy thật sự nghĩ cô Mặc là một cô gái tốt, làm bạn gái của con thì rất tốt."
Bà Lục nói khéo: "Bao nhiêu người như vậy, cô gái tốt không chỉ có một. Tuy cô Mặc rất tốt, nhưng không thích hợp cho con yêu."
"Mẹ nói chuyện với con thì không cần vòng vo như vậy đâu, hiện giờ bác cả chỉ đơn thuần bảo con chiếu cố cô Mặc nhiều hơn, không có ý nghĩ khác. Hơn nữa con có giới hạn và nguyên tắc của mình, con sẽ không chen chân vào tình cảm của người khác." Trên nét mặt của Lục Ngôn Sầm đã hiện lên vẻ bực mình.
Bà Lục bất đắc dĩ nói: "Là mẹ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mẹ xin lỗi."
"Xin lỗi có tác dụng, thì còn cần quà làm cái gì? Vừa nãy mẹ nói như vậy, mẹ không thấy con và cô Mặc với cả tổng giám đốc Tiêu đều xấu hổ à?" Lục Ngôn Sầm cũng không muốn ầm ĩ với mẹ ruột quá khó nhìn.
"Mẹ sai!" Bà Lục hơi tức giận rồi: "Giờ mẹ sẽ đi chọn quà cho Tinh Tinh, được rồi chứ?"
Lục Ngôn Sầm ừ một tiếng: "Thế con thì sao?"
"Con cũng có." Bà Lục nói.