“Đi thôi.” Tiêu Cảnh Nam không quan tâm tới thái độ đó của cô, dễ dàng bỏ gạt cô về: “Cô đẩy xe lăn đi.”
Mặc Tinh đứng ngây người tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn thẳng anh nói: “Nhất định phải như thế này sao?"
“Mặc Tinh, tôi không có nhiều kiên nhẫn.” Tiêu Cảnh Nam lắc chai sâm panh trong tay nhấp một ngụm, dáng vẻ chuyển động của anh thật gợi cảm và quyến rũ, khiến vô số khách hàng nữ phải quay lại.
Nhưng đối với Mặc Tinh, dù có quyến rũ đến đâu, anh cũng chỉ là một con quỷ. Trước mặt quỷ, cô không còn cách nào khác là phải nghe lời.
Cô cúi đầu, tự giễu cười, cam chịu đi về phía sau xe lăn.
Đối với Tiêu Cảnh Nam, vị trí của An Sơ Tuyết và cô khác hẳn nhau một trời một vực. Cô nghĩ anh sẽ lắng nghe cô sao?
“Để anh trai tôi làm.” An Sơ Tuyết trong mắt tràn đầy ghen tị và oán hận, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ lo lắng: “Mặc Tinh mặc quần áo lao động đến đây, đã khiến người khác khinh thường rồi, nếu lại đẩy tôi ngồi xe lăn nữa, tôi sợ người khác sẽ nghĩ cô ta là người hầu mất."
“Bản thân cô ta còn không quan tâm, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?” An Thiếu Sâm lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp rời đi.
“Vậy thì phiền toái cô rồi, Mặc Tinh.” An Sơ Tuyết cười dịu dàng: “Đi theo anh tôi đi, bố mẹ tôi, bọn họ đang ở phía trước.”
“Ngày nào cũng diễn kịch như vậy, cô không mệt sao?” Mặc Tinh vừa nói vừa châm chọc đẩy xe lăn về phía trước.
An Sơ Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, mặt có chút vô tội và bối rối: “Diễn cái gì? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?"
Mặc Tinh bị cô ta làm cho chán ghét, mím môi, không nói thêm nữa, chỉ lẳng lặng đẩy xe lăn đi theo An Thiếu Sâm.
Không bao lâu sau khi bọn họ đã đến chỗ bố mẹ của An Sơ Tuyết và An Thiếu Sâm.
Ngay khi Mặc Tinh dừng lại, cô đã bị bà An với nét mặt khó coi đẩy ra.
Bà An rất khoẻ, với lai lúc đó cô cũng không có phòng bị, ngay lập tức loạng choạng ngã xuống bàn phía sau.
Rầm!
Mặt bàn cọ vào đất phát ra âm thanh chát chúa, rượu và thức ăn rơi vãi khắp sàn.
Mặc Tinh ngã trên mặt đất, đau nhức đốt sống đuôi, cô cắn chặt môi, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thấy vậy, Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, tiến lên một bước, nhưng ngay sau đó anh lùi lại, lạnh lùng quan sát.
“Sơ Tuyết, con thế nào rồi?” Bà An kiểm tra An Sơ Tuyết từ trên xuống dưới, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng: “Tại sao con lại ở cùng kẻ giết người này? Cô ta không làm thương con chứ?”
“Mẹ, đừng nói như vậy với Mặc Tinh, dù sao cô ta cũng từng là bạn tốt của con.” An Sơ Tuyết nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt có chút không vui.
“Con coi bọn họ là bạn, nhưng bọn họ coi con là ai chứ?” Bà An nghẹn ngào một hồi, sau đó nói tiếp: “Năm đó, nếu không phải cứu kịp thời, không biết… con có còn sống trên đời này nữa không."
Hành động, lời nói của bà ta, khiến vô số người đi qua đều chỉ trỏ vào Mặc Tinh đang ngồi trên mặt đất.
"Cô ta không phải vào tù vì âm mưu giết người sao? Làm sao cô ta có thể ở đây?"
"Cô An đúng là người tốt bụng. Nể tình là bạn của nhau nên cô ấy không truy tố cô ta tội cố ý giết người. Cho nên sau hai năm ngồi tù, cô ta đã được thả ra."
"Cô An tốt bụng thật đấy, người khác định giết cô ấy, mà cô ấy vẫn còn nhớ tình cũ."
"Tại sao bảo vệ lại cho cô ta vào? Ai có thể đảm bảo an toàn cho tính mạng của chúng ta đây?"
Mặc Tinh ngồi trên mặt đất, cắn chặt môi, cho dù trong miệng truyền đến mùi máu tanh, nhưng cô vẫn không hề buông ra.
Trong cơn xuất thần, những người này không chế nhạo thì cũng ngồi bên lề nhìn cô với thái độ khinh bỉ hoặc khinh thường, giống hệt cảnh tượng hai năm trước, sắc mặt cô bỗng trở nên tái nhợt và cơ thể không ngừng run rẩy.
Cô rõ ràng là không làm chuyện đó, vậy tại sao mọi người lại không tin cô chứ?
Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam với vẻ mặt cầu xin, nhưng anh đứng ở kia uống sâm panh, khinh thường nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét lạnh lùng.
Cô hé môi, nhưng cổ họng như cục bông gòn, không nói được lời nào.
Cô ngây người nhìn xung quanh, An Thiếu Sâm, An Sơ Tuyết, bà An, ông An, và những người nổi tiếng quyền lực kia... Cô cơ bản đều biết những người ở đây, nhưng tất cả đều nhìn cô một cách kinh tởm, như thể đang nhìn những con giòi ghê tởm.
“Còn chưa đứng dậy à, chờ người đến giúp sao?” Tiêu Cảnh Nam nuốt nước miếng, lạnh lùng nói.
"Cô ta chắc là ngã đau, nên đứng dậy không nổi." An Sơ Tuyết quay xe lăn tới chỗ Mặc Tinh, lo lắng vươn một tay ra: “Cô đau ở đâu? Có muốn đến bệnh viện khám không?"
Hai mắt đối diện nhìn nhau, Mặc Tinh có thể thấy rõ sự tự hào ẩn sâu trong mắt An Sơ Tuyết, mặc kệ cô ta, hai tay cô chống đỡ trên mặt đất, chậm rãi đứng lên một cách khó khăn.
Tóc mái lởm chởm của cô bay lên do động tác vừa rồi, để lộ ra vết sẹo hình lưỡi liềm rõ ràng, và đáy quần của cô cũng ướt cả một vùng do rượu đổ vào.
Vài người ở cách đó không xa, chỉ trỏ vào cô, cười không ngớt, cười bộ quần áo cô đang mặc, cười vết sẹo trên trán ấy, và cười nhạo vì chiếc quần ướt sũng của cô.
Còn người đàn ông cô từng yêu cả đời, đang đứng trước mặt cô, giống như đám người trong bữa tiệc, vô cớ chà đạp lên nhân phẩm của cô: “Đừng có đứng đần ra thế, dọn dẹp đi, đây là nghề của cô mà."
“Ừ.” Mặc Tinh cúi đầu đáp ứng, giọng nói của cô run lên.
Cô không nhìn ai nữa, cô hỏi người phục vụ bàn tiệc về chỗ để dụng cụ dọn dẹp, còn mọi người ai nấy vẫn náo nhiệt nhìn cảnh tượng trước mắt. Mặc Tinh cụp mắt xuống, lặng lẽ dọn dẹp nơi đây.
"Mặc Tinh," Đường Thiến đi tới, nhẹ nhàng đá văng Mặc Tinh đang ngồi xổm trên mặt đất: “Này, những người chị em tốt ngày xưa của cô nhờ tôi hỏi, cô có phải là nhân viên dọn dẹp vệ sinh không? Nếu thế thì bồn cầu tắc nghẽn phải làm thế nào hả? Trực tiếp dùng tay có làm sạch được không?”
Mặc Tinh đứng lên, liếc mắt nhìn mấy người bạn thân hai năm trước, ánh mắt cô nhìn Đường Thiến như một vũng nước đọng.
Đường Thiến trông thấy ánh mắt đó rất khó chịu: “Tôi đang hỏi cô đấy!”
“Có người sắp vồ lấy bạn trai của cô kìa.” Mặc Tinh thu hồi ánh mắt lại, lúc Đường Thiến đi tìm An Thiếu Sâm, cô không chần chừ mà ném giẻ vào thùng, sau đó xách thùng đi ra khỏi sảnh tiệc.
Cô cất đồ đạc lại chỗ cũ, khi chuẩn bị quay lại yến tiệc thì gặp An Thiếu Sâm ở cửa.
Cô chỉ khẽ liếc anh ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đi vào yến tiệc.
Nhưng anh ta bất ngờ tóm lấy cô khi cô đi ngang qua, và kéo Mặc Tinh lên cầu thang.
“Buông tôi ra!” Mặc Tinh khó khăn giãy dụa.
An Thiếu Sâm dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Đừng nhúc nhích nếu không muốn người khác chú ý."
Mặc Tinh mím chặt môi, đi theo anh ta tới chỗ cầu thang, thấp giọng hỏi: "Anh tìm có việc gì?"
“Vết thương ở chân thế nào rồi?” An Thiếu Sâm nói, ngồi xổm xuống kéo ống quần của cô lên.
Mặc Tinh lui về phía sau, tránh đụng phải anh: “Không liên quan gì đến anh."
“Hôm đó cô quỳ lâu như vậy, lại còn không chịu nhận thuốc bôi mỡ của tôi, không sợ chân mình phế sao?” An Thiếu Sâm ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt khó chịu.
Mặc Tinh cũng lười đôi co, cô nói lại một lần nữa: "Không liên quan gì đến anh."
Cả đời này, cô không muốn dây dưa gì với bất cứ ai nhà họ An, càng không muốn gây sự với nhà bọn họ.
Nói xong cô nhấc chân định đi ra ngoài, An Thiếu Sâm đột nhiên ôm lấy bả vai cô từ phía sau.