Mọi người nghe thấy vậy, tam quan vỡ vụn.
"Đù mé, còn có thể luận như vậy nữa hả?"
"Chậc, để bà ta nói như vậy, con gái bà ta thật đúng là không có tí sai lầm nào nữa rồi!"
"Trước tiên không nói đến vấn đề tam quan, chỉ nguyên với cái chỉ số thông mình này của bà ta, có thể sinh ra được đứa con gái như An Sơ Tuyết, tôi phục rồi đấy!"
"Đáng thương nhất vẫn là Đường Thiến, vị hôn phu hoàn toàn không thích cô ta."
Đường Thiến bị bọn họ nói cho mà mặt hết đỏ lại tím, cô ta thật sự muốn chạy lấy người rồi đấy, nhưng là cô ta lại không thể.
Cô ta đỏ mặt đi đến trước mặt An Thiếu Sâm, dùng hết sức kéo anh ta: "An Thiếu Sâm, anh quỳ cũng quỳ rồi, xin lỗi cũng đã nói rồi, bây giờ có thể đi rồi chứ?"
"Em đi đi, anh có lỗi với em." An Thiếu Sâm quỳ trên mặt đất, cả người không nhúc nhích, mặc kệ Đường Thiến và bà An nói gì, anh ta cũng mặt lạnh không đáp, chỉ là cách một thời gian ngắn, lại hô xin lỗi Mặc Tinh.
Bà An thấy không có cách nào đưa An Thiếu Sâm đi, bà ta liền đi vào câu lạc bộ Dream tìm người: "Quản lý câu lạc bộ các cô đâu? Bảo anh ta ra gặp tôi?"
"Vâng, bà chờ chút." Nhân viên công tác nói.
Đúng lúc, Vân Mân đang đi xuống, dáng vẻ xinh đẹp thướt tha, cô ta cười tươi: "Sao bà An lại nóng tính thế? Tiểu Chu, mau đi pha ấm trà cho bà An, hạ nhiệt."
"Không cần!" Bà An tức giận nói: "Cửa câu lạc bộ cũng thuộc sự quản lý của các cô đúng không? Cô mau làm cho những người kia tản đi đi, phải làm gì thì đi làm cái gì."
Vân Mân khẽ thở dài: "Bà đánh giá tôi cao quá rồi đấy, khách hàng tới đây không phú thì quý, đâu phải là người mà một quản lý nho nhỏ như tôi quản được? Tôi đành phải xin lỗi bà rồi."
Mặc cho bà An đe dọa hay dụ dỗ, Vân Mân đều nói xin lỗi, cô ta nói là không quản được những vị khách đó, mong bà ta thứ lỗi, thế nên bà An tức lắm.
*
Tập đoàn Tiêu Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Tiêu Cảnh Nam đã nối máy, khi nghe thấy yêu cầu của người ở đầu dây bên kia, anh nói với vẻ khó xử: "Bố cũng biết, con vừa bị cách chức tổng giám đốc, trong tay chỉ có năm phần trăm cổ phần cũng bị thu hồi rồi, bây giờ còn bị người ta lấy danh phạm tội kinh tế để điều tra. Loạn trong giặc ngoài, con nào dám đi đắc tội người ta chứ?"
"Con đừng có mà giỡn mặt bố!" Ông Tiêu trầm giọng nói: "Dì Lâm con nói bên chỗ câu lạc bộ Dream đã bị vây chặt như nêm rồi, con là người lãnh đạo câu lạc bộ đó, lẽ nào không nên ra mặt xử lý à?"
Tiêu Cảnh Nam gõ lên mặt bàn vài cái: "Bố thương dì Lâm như vậy, hay là bố ra mặt xử lý một chút đi? Những người vây xung quanh cửa toàn là những tiểu bối, bố nói chắc là bọn họ sẽ nghe đó."
"Hồ nháo!" Ông Tiêu nói: "Những người đó toàn là con cháu nhà giàu với cả quan nhị đại, quan tam đại, nếu bố mà ra mặt, thì chỉ gây thêm rắc rối không cần thiết cho nhà họ Tiêu mà thôi!"
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi: "Nếu bố kiên quyết yêu cầu như vậy, con kiên trì không đi thì lại có vẻ là con không hiểu chuyện. Vậy thế này đi, con nói với ông nội một tiếng, nói là bố vì anh hùng cứu mỹ nhân, bố và dì Lâm có một đoạn hôn nhân không tình cảm, để bố..."
"Cảnh Nam!" Ông Tiêu ngắt lời anh, mang theo chút ý cảnh cáo.
Tiêu Cảnh Nam cười nhạo nói: "Con đi cũng không được, không đi cũng không được, thế thì con thật sự không biết phải làm thế nào rồi. Trong công ty còn một đống việc cần con xử lý, con cúp trước đây."
Nói xong, anh cũng không cho bên kia cơ hội phản ứng, thẳng tay cúp điện thoại luôn.
Tiêu Cảnh Nam tiếp tục xem văn kiện, xem một lúc lại chưa có lật sang một trang nào. Anh gấp văn kiện lại, rồi đứng lên, vắt áo khoác lên khuỷu tay rồi đi đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra: "Đi ra ngoài với tôi một chuyến."
"Đi làm gì?" Mặc Tinh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lại di chuyển ánh mắt, đứng dậy mặc áo khoác vào.
Tiêu Cảnh Nam khẽ nhướng mày, cười nhẹ một tiếng: "Cho em xả giận."
Đợi sau khi Mặc Tinh đi đến cửa, anh đưa tay ra với cô.
Mặc Tinh nhìn bàn tay anh, khớp xương rõ ràng mà thon dài, cô do dự một chút, sau đó đặt tay vào lòng bàn tay anh. Độ cong nơi khóe miệng anh đã rộng hơn, anh nắm bàn tay của cô trong lòng bàn tay, ngón trỏ khẽ gãi một chút lên mu bàn tay của cô.
Thân mật như thế Mặc Tinh không quen, cô nhíu mày, rụt tay lại theo bản năng, cô muốn rút ra.
"Đừng động." Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô, anh nắm tay cô chặt hơn.
Mặc Tinh mím môi, nhìn bàn tay hai người đang nằm cùng một chỗ với vẻ mặt phức tạp. Sau khi lên xe, cô chần chừ một chút, rồi nói: "Tiêu Cảnh Nam, hai chúng ta không hợp."
"Là em trêu chọc tôi trước." Tiêu Cảnh Nam đóng cửa xe, khởi động xe, thản nhiên nói: "Bây giờ mới thấy không phù hợp, muộn rồi."
Cảnh vật ngoài cửa sổ vụt qua như bay.
"Không biết tự lượng sức mình trêu chọc anh, là lỗi của tôi." Mặc Tinh nói: "Nhưng tôi và anh và cả An Sơ Tuyết căn bản không phải người cufcufng một trình độ, ở lại bên cạnh anh cũng chỉ là một trói buộc."
Tiêu Cảnh Nam tăng tốc, vượt qua chiếc xe đại chúng trước mặt: "Em nghĩ anh trai và chị dâu em là trói buộc sao?"
Mặc Tinh há mồm, một lúc lâu sau mới nói: ".... cái này không giống nhau."
"Giống nhau." Đèn đỏ, Tiêu Cảnh Nam dừng xe lại: "Anh em và chị dâu em là người quan trọng nhất với em, cho nên em không cảm thấy bọn họ là trói buộc. Đối với tôi, em cũng là người quan trọng, cho nên tôi không cảm thấy em là trói buộc."
Ở trong đám xe, chiếc Bentley cực kỳ chói mắt, thỉnh thoảng người đi đường đi qua đều nhìn sang đây.
Mặc Tinh khẽ cười một tiếng, trong lòng phức tạp nói không nên lời: "Nếu như hai năm trước, anh nói với tôi những lời này, chắc là tôi sẽ vui đến điên mất."
"Vậy bây giờ thì sao?" Tiêu Cảnh Nam hỏi.
Mặc Tinh cụp mắt, ngón tay bên phải gẩy móng tay của ngón trỏ bên trái: "Anh có biết, hai năm nay khi tôi ở trong tù đã vài lần nằm ở danh giới sinh tử, cái gì đã chống đỡ để tôi sống tiếp không?"
Hầu kết Tiêu Cảnh Nam lăn lộn, trong mắt như có gì đó đang bắt đầu khởi động, nhưng lại bị anh đè xuống.
"Ban đầu là hận." Nghĩ tới những ngày tháng ở trong tù, Mặc Tinh nhắm mắt lại, thê lương cười một tiếng: "Mỗi lần bị những người đó sỉ nhục, bắt nạt, tôi đều nói với chính mình rằng: Tôi phải sống sót đi ra ngoài, nói cho tất cả mọi người biết là bọn họ đã hiểu nhầm tôi rồi, để cho bọn họ hối hận, áy náy! Đặc biệt là anh!"
Tiêu Cảnh Nam căng thẳng, bàn tay đang cầm vô lăng bỗng chuyển động, suýt nữa thì đụng vào chiếc Audi bên cạnh.
Chủ xe Audi hạ cửa kính xe xuống, nhìn sang bên này quát một câu gì đấy, tiếng rất to rất rõ, nhưng anh lại chẳng nghe rõ một chữ nào.
"Nhưng sau này nỗi hận cũng làm tôi không kiên trì nổi nữa, tôi luôn nghĩ là, tại sao tôi phải vì để khiến cho anh hối hận, mà tiếp tục sống cuộc sống đau khổ như này cơ chứ?"
"Hay là chết đi nhỉ, chết rồi thì xong hết mọi chuyện, nhưng tôi lại có chút không cam tâm. Vì thế tôi nghĩ, đợi sau khi đi ra ngoài, tôi sẽ đi gặp bố mẹ anh trai tôi một lần, sau đó mới chết."
"Nhưng sau khi tôi ra tù, tôi còn chưa gặp được người nhà đã gặp phải anh rồi, sau đó liền trở thành nhân viên nữ của câu lạc bộ Dream..." Lúc Mặc Tinh nói những lời này, ánh mắt đều trống rỗng.
Giọng nói của cô không quá to, cũng không lên xuống, thậm chí cô còn nói bình dị không văn vẻ, không có khuếch đại bất kỳ cái gì, nhưng trái tim của Tiêu Cảnh Nam lại khó chịu như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn vậy.
Đau.
So với lúc bị ông nội đánh, đau hơn gấp ngàn lần, vạn lần.