Mặc Tinh nhíu mày, cô đi đến trước mặt ông ta rồi châm chọc: "Nhà họ An ép ông ư? Ép như thế nào vậy?"
Mặc Vệ Quốc nhìn thấy hận ý lạnh lẽo trong mắt cô, ông ta bất giác lùi về sau một bước.
"Không phải vì Tiêu Cảnh Nam uy hiếp, nên ông mới đoạn tuyệt quan hệ bố con với tôi à? Sao bây giờ lại đổ lỗi lên đầu nhà họ An vậy? Không dám nói trước mặt Tiêu Cảnh Nam à?" Mặc Tinh lại tiến lên trước một bước, rồi nhìn chằm chằm vào ông ta.
Mặc Vệ Quốc bị thái độ hung hăng của cô chỉnh cho chật vật, ông ta nhíu mày nhìn cô: "Cảnh Nam vẫn đang ở đây, con nói cái kiểu gì vậy?"
"Nói sự thật." Không đợi Mặc Tinh trả lời, Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Vệ Quốc cười ngượng ngập, không lên tiếng.
"Đi thôi, tôi muốn đi về." Mặc Tinh dừng một chút, rồi lại bổ sung thêm một câu: "Ăn cơm anh nấy."
Nghe thấy câu cuối cùng, Mặc Vệ Quốc không kìm được vẻ mặt vui vẻ, trên gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Được." Tiêu Cảnh Nam đưa tay ra nắm tay cô.
Mặc Tinh vốn định hất tay anh ra, nhưng liếc mắt thấy Mặc Vệ Quốc ở bên cạnh, cô không hất ra và ngoan ngoãn để Tiêu Cảnh Nam kéo ra ngoài.
Vu Tĩnh Vận đẹp tạp dề đi ra, hai tay đang xoa lên tạp dề, lúc nói chuyện còn ẩn chứa vài phần lấy lòng và cầu xin: "Tinh Tinh, mẹ đã nấu những món mà con thích ăn rồi, con ở lại ăn cơm rồi hẵng về."
"Đúng vậy." Mặc Vệ Quốc làm như thể chưa từng xảy ra bất hòa với Mặc Tinh vậy, ông ta nói với cô: "Lâu lắm rồi mẹ con không xuống bếp, lần này con tới, bà ấy mới đặc biệt xuống bếp nấu cơm cho con đấy."
Vu Tĩnh Vận liên tục gật đầu, bà ấy nhìn Mặc Tinh với ánh mắt mong đợi.
Nắm tay của Mặc Tinh khẽ nắm chặt, cô nhếch môi, lạnh nhạt nói: "Thôi, cảm ơn... bà Mặc."
Cô không có dừng lại, mà đi thẳng ra khỏi nhà họ Mặc.
Chiếc Bentley đã mang đi sửa rồi, Tiêu Cảnh Nam không có lái xe tới, hai người gọi taxi về Trúc Hiền Trang. Mặc Tinh vừa đi vào cửa đã im lặng đi lên tầng trên.
"Tôi đi nấu hai món, em ngồi ở phòng khách đợi tôi một lát." Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Tinh không dừng lại, cũng không trả lời.
"Nấu xong, tôi lên gọi em." Lúc này, chiếc áo sơ mi đã khô, nhưng trên áo vẫn còn mùi mồ hôi, Tiêu Cảnh Nam cởi cúc ra, sau đó cởi luôn áo sơ mi ra.
Vết thương ở bụng anh vẫn chưa khỏi, chỉ là băng gạc đã được tháo rồi, màu da xung quanh trông có vẻ rất trắng, nên nhìn giống như một con rết dữ tợn di động.
Mặc Tinh dừng bước, quay người lại nhìn anh, ánh mắt dừng lại một lúc ở vết thương trên bụng anh, nhưng ngay sau đó đã nhìn đi luôn.
"Cho tôi một chút không gian riêng tư, coi như tôi cầu xin anh đấy, được không?" Trong giọng nói lạnh nhạt của cô nhiễm vài phần mệt mỏi và khàn khàn.
Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt tang thương và mệt mỏi như thế vốn không nên xuất hiện trên người cô.
Trên cánh tay đẹp của anh, gân xanh giật giật, sau đó anh cúi đầu, né tránh ánh mắt của cô, gật đầu nhẹ.
Lúc này, Mặc Tinh mới quay người, vịn vào lan can đi lên tầng, bước đi hơi tập tễnh.
Cô không ăn, Tiêu Cảnh Nam cũng không có tâm trạng nấu. Anh đi đến sô pha rồi ngồi xuống, dựa lưng lên sô pha, ánh mắt sâu thẳm.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên.
Tiêu Cảnh Nam bắt máy: "A lô?"
"Cảnh Nam, phía An Sơ Tuyết đã chuẩn bị xong bằng chứng và luật sư, cô ta muốn khởi tố Mặc Tinh." Trương Hàn nói: "Cô ta dùng người ở sở luật sư chỗ tôi, khởi tố tội danh giết người chưa thành."
Tiêu Cảnh Nam cầm điện thoại chặt hơn, ánh mắt anh dần ngưng kết thành sương.
"Cô ta dùng người chỗ tôi, chắc là muốn để tôi đánh tiếng với cậu. Cảnh Nam, hay là cậu lại đàm phán tiếp với cô ta? Giết người chưa thành không phải trò đùa đâu." Trương Hàn nói.
Tiêu Cảnh Nam khẽ cười một tiếng, ngón tay gõ lên mặt bàn, đáy mắt lại chẳng có nửa phần ý cười: "Cậu thế này có tính là vi phạm đạo đức nghề nghiệp không?"
"Chậc, đến lúc này rồi còn quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp của tôi, xem ra là không có vấn đề gì lớn." Trương Hàn cười nói.
Tiêu Cảnh Nam khẽ nhướng mày, cúi đầu, thu lại thần sắc trong đôi mắt. Khi anh cất lời lần nữa, giọng nói rất nhẹ, còn mang theo hàn ý ngấm vào người: "Cậu chờ xem kịch vui đi."
*
Vốn dĩ, hôn lễ còn thiết kế cả tiệc tối, nhưng hôn lễ đã xảy ra quá nhiều biến cố, cho nên phần tiệc tối đã tạm thời bị hủy bỏ rồi.
An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn tiễn các vị khách cùng với An Thiếu Sâm và mấy vãn bối nhà họ Lâm, còn về các trưởng bối thì bọn họ cảm thấy là quá mất mặt, cho nên chẳng ai đi ra cả.
Đợi đến khi tiễn tất cả khách khứa đi về hết rồi, nụ cười trên khuôn mặt của An Sơ Tuyết cũng sắp cứng đờ rồi.
Mà trên thực tế, ngoại trừ cô ta ra, kể cả An Thiếu Sâm và tất cả mọi người, vẻ mặt cũng đều không dễ nhìn, nói cách khác thì là khó coi đến cực điểm.
Nhà họ Lâm trăm năm thư hương thế gia, luôn luôn được người ta tôn dùng, bình thường các tiểu bối nhà họ Lâm nhắc đến ông Lâm thì đều nói với giọng rất tự hào. Nhưng bây giờ bởi vì chuyện của ông Lâm và Tưởng Na Na, tất cả bọn họ đều trở thành trò cười!
"Người phụ nữ lẳng lơ đó đã ở cùng với bao nhiêu đàn ông, lại còn có một vị hôn phu cũ nữa, ai mà biết được rốt cuộc đứa con trong bụng cô ta là con của ai! Bố cũng thật là, già rồi nên hồ đồ rồi, thế mà lại vì cái người phụ nữ đó bảo đứa con là con của ông ấy, liền cưới người phụ nữ như vậy về!"
Bà An đi ra từ sảnh Phú Qúy, vừa đi vừa nói ông An đi bên cạnh, bà ta tức lắm.
Ông cụ Lâm kéo Tưởng Na Na đi ra từ phía sau bà ta, ông ta quát to: "Tôi và Na Na đã kết hôn rồi, sau này cô ấy chính là trưởng bối của con, ai cho phép con bàn luận thị phi sau lưng trưởng bối hả?"
Sắc mặt bà An biến ảo, cuối cùng bà ta hừ mạnh một tiếng, không có nói chuyện, chỉ là vẻ mặt trông có vẻ oan ức và căm giận.
Trong sảnh Phú Qúy, mấy chục nhân viên phục vụ đang thu dọn, quản lý sảnh cũng đang ở đây. Mặc dù nói là bọn họ không có nhìn sang bên này, nhưng chắc là vẫn nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.
An Sơ Tuyết ho nhẹ một tiếng, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười, rồi dịu dàng nói: "Đã bận rộn một ngày trời rồi, chắc mọi người đã mệt, xe đang ở phía dưới, bọn cháu về trước đây ạ."
"Con què như cô suốt ngày ngồi trên xe lăn, thì có gì mà mệt? Tôi mang thai còn phải đi giày cao gót đứng cả ngày, đây mới gọi là mệt này!" Tưởng Na Na ấn chân nói.
Bà An nghe thấy vậy, bất chấp luôn: "Cô bảo ai là con què hả?"
"Bảo cô ta đấy." Tưởng Na Na chỉ tay vào An Sơ Tuyết, sau đó vênh váo nói: "Bà mù à, nhìn thấy chân cô ta què không?"
An Sơ Tuyết bấu chặt lấy tay vịn xe lăn, cho dù cô ta không ngẩng mặt lên, nhưng cô ta vẫn cảm thấy là có rất nhiều người đang chỉ trỏ cô ta, nói cô ta là người tàn tật, nói cô ta là con què.
"Miệng cô sạch sẽ một chút đi!" Bà An cất cao giọng: "Chân của Sơ Tuyết sắp khỏi rồi, tôi không cho phép cô gọi con bé là con què!"
Tưởng Na Na khoanh tay trước ngực: "Chân của cô ta sắp khỏe, thế sao vẫn còn ngồi xe lăn? Rõ ràng là người què, còn không cho người khác nói à!"
"Cô Tưởng cưới ông ngoại thì chính là trưởng bối của tôi, tôi nên tôn trọng cô. Nhưng bây giờ cô luôn mồm con què như thế này, không phải là quá không tôn trọng người khác à?" An Sơ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đôi mắt ngấn lệ.
Ông Lâm thấy thế thì hổ thẹn: "Na Na nói như vậy, quả thật có quá đáng, ông thay mặt cô ấy xin lỗi cháu."