Con ngươi của Mặc Tinh co lại, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi mà sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướp nhẹp.
Xuyên qua khe hở thang máy, cô thấy An Thiếu Sâm rụt tay về, còn Tiêu Cảnh Nam thì đứng cách anh ta nửa mét.
Hình như là chú ý đến ánh mắt của cô, Tiêu Cảnh Nam đi tới bên này nhìn qua, cô vô thức cúi đầu, tránh ánh mắt của anh.
Cạch cạch.
Cuối cùng cửa thang máy đã đóng lại thành công, nhưng tần số đập ở trái tim Mặc Tinh lại chưa hề giảm.
Nếu An Thiếu Sâm nói cho Tiêu Cảnh Nam biết cô vào thang máy để đi xuống lầu, liệu Tiêu Cảnh Nam có nghi ngờ gì không?
Nếu Tiêu Cảnh Nam thật sự phát hiện ra manh mối, rồi đuổi theo xuống dưới tầng thật, sau đó vừa kịp ngăn cô rời khỏi đây, vậy thì sau này cô có còn cơ hội rời khỏi đây nữa không?
Tất nhiên, An Thiếu Sâm hận cô làm người thứ ba, vả lại anh ta bất hòa với Tiêu Cảnh Nam trong thời gian dài, có khả năng là sẽ không lắm mồm nói cho Tiêu Cảnh Nam biết chuyện này... Nhưng rốt cuộc tính khả thi này có bao nhiêu, cô không xác định được.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, trên mặt không còn huyết sắc, trên cánh mũi thì toát ra cả tầng mồ hôi lạnh.
Tinh!
Thang máy đã tới nơi.
Mặc Tinh cầm chặt túi tiền trong tay, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi thang máy, sau đó đi về phía cửa khách sạn.
Ngoài cửa chi chít chì chịt xe sang, nếu mà có một chiếc xe thương vụ màu đen ở đây, thì chắc chắn là sẽ rất nổi bật. Nhưng cô đã tìm mấy lần mà vẫn chưa tìm được chiếc xe mục tiêu.
Mặc Tinh nhíu mày rồi nhìn về phía cửa thang máy bên kia, cô trông thấy cửa thang máy vừa vặn mở ra, người bên trong nối đuôi nhau đi ra. Cô cuống quít trốn sang bên cạnh, thấy trong số người đi ra khỏi thang máy không có Tiêu Cảnh Nam, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn có chút thấp thỏm.
Cô tìm một nơi không có người, run run ấn gọi vào số máy kia: "Tôi đang ở cửa khách sạn, tôi không tìm thấy xe của các anh."
"Chúng tôi đến trễ, phía trên đã đỗ kín xe rồi, cô lên tầng phụ hai đi." Người bên kia nói.
Mặc Tinh vội vàng cúp điện thoại, đi vào thang máy. Nhưng không ngờ, khi cô đi ra thang máy phụ tầng hai, thì vừa khéo nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam cũng đang ở bên trong, anh đang đứng trước một chiếc xe thương vụ màu đen nói gì đó.
Cô hít một ngụm khí lạnh, sau đó cấp tốc vòng ra sau một chiếc xe rồi ngồi xổm xuống, hàng mi không ngừng run run.
Sao lại thế này?
Sao Tiêu Cảnh Nam lại ở đây?
Là An Thiếu Sâm đã nói gì đó với anh, khiến anh đã nghi ngờ gì đó, hay là cô đã có hành động gì làm anh phát hiện ra manh mối?
Mặc Tinh lén liếc mắt nhìn ra ngoài rồi nhanh chóng rụt người về.
Tiêu Cảnh Nam vẫn chưa đi!
Mà điều khiến cô lo lắng nhất là, anh đang nói gì với những người muốn đón cô đi? Lẽ nào chuyện cô giao hẹn với ông cụ Tiêu đã bị anh phát hiện à?
"Cô ơi, phiền cô tránh ra, tôi phải lái xe đi rồi, đừng để tôi làm cô bị thương." Lúc này, chiếc xe Mặc Tinh đang trốn đã hạ cửa kính xe xuống, chủ xe nói với Mặc Tinh, người đang ngồi xổm dưới cửa sổ xe.
Lúc này, trong hầm xe không có mấy người, câu nói của chủ xe không tính là to tiếng, nhưng lại có vẻ đặc biệt cao và rõ ràng.
Mặc Tinh chưa lên tiếng trả lời, mà là nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam, anh đang nhìn về phía này, cũng không biết là đang tìm cô hay chỉ tùy ý nhìn thôi.
Nếu lúc này cô đứng lên, cho dù anh không nhìn thấy mặt cô, thì cũng sẽ nhận ra cô từ trang phục.
Mà nếu anh nhận ra cô thì bất luận anh có biết chuyện hôm nay cô muốn rời đi hay không, hôm nay cô cũng đừng mong rời đi suôn sẻ!
"Cô ơi?" Thấy mãi mà Mặc Tinh không nói gì, chủ xe lại gọi tiếng nữa.
Mặc Tinh liếc cánh môi khô khốc, rồi nhíu mày nói: "Chồng tôi cũng đang ở trong gara với người phụ nữ khác, anh ơi, tôi trốn ở đây một lúc được không?"
"Được." Chủ xe nói: "Nhưng mà lát nữa tôi phải về công ty họp, khả năng là không giúp được cô lâu đâu."
Mặc Tinh gật đầu, thấp giọng cảm kích: "Vậy thì cảm ơn anh, tôi chỉ cần năm đến mười phút thôi, tuyệt đối sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của anh."
Nếu như năm đến mười phút Tiêu Cảnh Nam vẫn chưa đi, cô cũng hết cách.
Mặc Tinh lén nhìn qua phía Tiêu Cảnh Nam một cái, thấy anh đã thu lại ánh mắt, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Cảnh Nam lại cúi đầu nói vài câu nữa với người bên trong chiếc xe thương vụ màu đen rồi nhận nhận một chiếc túi giấy từ tay người trong xe, sau đó đi về phía thang máy.
Trong thời gian này, Mặc Tinh vẫn ngồi không nhúc nhích, mãi đến khi thang máy tới, Tiêu Cảnh Nam vào thang máy rồi, cô mới đứng lên.
Không khéo, lúc này trùng hợp có người đã xuống xe.
Anh ta vừa giơ tay hô đợi đã, vừa vội vội vàng vàng chạy đến bên thang máy, ấn vài cái vào nút thang máy, cửa thang máy vừa mới đóng lại lại mở ra.
"!" Mặc Tinh ngừng thở, vội vàng vọt đến phía trước cửa sổ xe, dùng xe che người mình đi.
Phù phù!
Phù phù!
Trong gara yên tĩnh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập rộn rã, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Qua vài phút sau, không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Mặc Tinh mới cẩn thận thò đầu ra, liếc mắt nhìn về phía cửa thang máy, thì trông thấy cửa thang máy đã đóng lại rồi. Lúc này số tầng báo ở thang máy đã đổi thành số 3.
"Cô ơi, sau này cô hãy cẩn thận hơn nhé, đừng trốn bên cạnh xe, nếu xe mà lái đi, không cần thận làm cô bị thương thì không ổn đâu." Chủ xe nói.
Mặc Tinh lau mồ hôi trên trán, sau đó cô mỉm cười với đối phương: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
"Đừng khách sáo." Chủ xe kéo cửa kính xe lên, khởi động xe đi ra khỏi gara.
Mặc Tinh nhìn chiếc xe thương vụ màu đen gần đó, đi được hai bước cô dừng lại, nhíu mày.
Cũng không biết vừa nãy Tiêu Cảnh Nam đã nói gì với người trong xe...
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn đi về phía chiếc xe thương vụ màu đen, nhưng cô còn chưa đến gần, chiếc xe thương vụ đã khởi động rồi lái đi, mặc cho cô gọi hai tiếng cũng không dừng lại.
"Sao lại thế này..." Mặc Tinh trơ mắt nhìn chiếc xe thương vụ màu đen biến mất trong tầm mắt, cô vỗ nhẹ vào trán, buồn bực.
Rõ ràng đã hẹn tốt với ông cụ Tiêu rồi mà, sao lại thành ra thế này?
Lẽ nào là bởi vì Tiêu Cảnh Nam đã nói gì đó với người trong xe, bọn họ đã thay đổi ý định rồi à?
Mặc Tinh lấy điện thoại ra, đang định gọi cho người bên kia, đột nhiên có hai tiếng kèn xe vang lên. Cô nhìn theo hướng còi xe vang lên, nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen.
"Cô Mặc, ở đây." Chiếc xe thương vụ màu đen hạ cửa kính xe xuống, đầu trọc đen kính gọi Mặc Tinh một tiếng.
Mặc Tinh thu điện thoại về rồi bỏ vào trong túi xách, sau đó đi nhanh về phía chiếc xe thương vụ màu đen. Ghế sau có người xuống xe, mở cửa xe cho cô.
"Cảm ơn." Sau khi Mặc Tinh lên xe, cái người mở cửa xe cho Mặc Tinh mới lên xe, ngồi cạnh cô, sau đó phanh một tiếng đóng cửa xe lại.
Xe thương vụ có bảy chỗ, người đàn ông đầu trọc ngồi ở ghế lái, đeo mắt kính. Chỗ tay lái phụ với hai bên trái phải Mặc Tinh thì có mấy người đàn ông lực lưỡng mặc comle đi giày da ngồi.
Hai chỗ ngồi giữa không có người ngồi.
Theo lý thuyết, xe thương vụ có không gian lớn, rất rộng rãi, nhưng Mặc Tinh ngồi giữa hai người đàn ông lực lưỡng, rồi lại nhìn người đàn ông ngồi ở đằng trước cao hơn cô một hai cái đầu, cánh tay thô hơn chân cô, cô cảm thấy có hơi áp lực.