Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 192: Ông nội con ung thư phổi giai đoạn cuối



Chờ sau khi tiếng bước chân biến mất khỏi phòng khách, Tiêu Cảnh Nam ký một chữ lên văn kiện, khép văn kiện lại. Anh liếc mắt nhìn phương hướng Mặc Tinh rời đi, đáy mắt xoẹt qua một tia u ám.

Rừ...

Rừ...

Điện thoại đặt trên bàn rung lên, nghe thấy mà làm cho người ta buồn bực.

Tiêu Cảnh Nam nhìn chữ hiển thị trên màn hình, anh khẽ nhíu mày, không bắt máy. Nhưng mà một lúc sau, một cuộc điện thoại nữa lại gọi tới, con ngươi anh sa sầm, bắt máy.

"Ông nội con ung thư phổi giai đoạn cuối, bây giờ tất cả mọi người đều đang ở bệnh viện, chỉ còn mỗi con vắng mặt thôi. Mẹ mặc kệ con đang làm cái gì, bây giờ lập tức tới đây ngay!" Đầu dây bên kia, giọng của ông Tiêu nhưng chuông đồng.

Ông ấy nói cho Tiêu Cảnh Nam biết vị trí phòng bệnh, rồi liền cúp máy.

Tiêu Cảnh Nam ném điện thoại lên bàn, tựa lưng lên sô pha day day mi tâm, sắc mặt hơi mệt mỏi. Đoạn thời gian này anh chưa gặp ông nội, anh đã lờ mờ nhận ra gì đó, nhưng không ngờ ông nội lại bị ung thư phổi giai đoạn cuối.

Anh thẳng người dậy, uống một ngụm trà, sau đó gọi điện thoại cho Trương Hàn, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Bệnh viện số một thành phố B.

Không gian trong phòng bệnh VIP đã đủ rộng rồi, nhưng nếu mà là mấy chục người cùng lúc tới thăm bệnh nhân, phòng bệnh liền trông có vẻ chật chội, tiếp xúc vai kiễng gót, hơi không chú ý một cái là sẽ dẫm vào chân của người khác.

Ông cụ Tiêu có ba người con trai, hai người con gái, và cả một nửa của bọn họ và con cái họ đều đã tới. Những người cùng lứa với bố Tiêu và Vương Như đều đứng ở tầng trong nhất, các vãn bối thì đứng ở bên ngoài.

Có điều, lão tam nhà họ Tiêu và con của ông ta là trường hợp ngoại lệ, lão tam nhà họ Tiêu và vợ lão tam đứng trước giường ông cụ Tiêu, còn con của bọn họ thì đứng cạnh bọn họ.

Còn một bà cụ tóc bạc phơ khí chất rất tốt thì ngồi trước giường, bà ấy đang dùng khăn mặt lau mặt cho ông cụ Tiêu. Nếu Mặc Tinh ở đây, chắc chắn cô sẽ nhận ra, đây chính là bà cụ mà cô gặp ở hành lang bệnh viện trước đó.

"Bố, bố bị bệnh sao không nói cho bọn con biết một tiếng? Nếu không phải vợ lão tam lỡ miệng nói ra thì bọn con đều không biết bố bị bệnh!"

"Đúng thế, bố, nói thế nào thì chuyện bố ốm cũng không thể giấu chứ! Nếu bố mà xảy ra chuyện gì thật, lòng bọn con sao thanh thản được đây?”

"Bố, con thấy bác sĩ ở đây cũng chẳng ra gì, bố đã chữa ở đây một thời gian dài rồi mà vẫn chưa có chuyển biến tốt. Vừa hay con có quen một chuyên gia ung thư phổi nước ngoài, con đã liên lạc với anh ta rồi, anh ta sẽ nhanh chóng..."

Trong phòng bệnh lộn tùng phèng cả lên, ông cụ Tiêu chống giường ngồi dậy, sắc mặt khó coi quát to: "Câm miệng hết cho ta!"

Phòng bệnh lập tức yên lặng và chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người.

"Nói cho các anh các chị biết làm cái gì, để suốt ngày các anh các chị tới đây vo ve ầm ĩ như ruồi à?" Ông cụ Tiêu vỗ mấy cái xuống ván giường.

Một người cũng không dám lên tiếng.

Ông cụ Tiêu quét mắt nhìn mọi người một lượt, chỉ vào bọn họ rồi quát: "Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của các anh các chị, chẳng phải là muốn thừa dịp trước khi tôi chưa chết, thể hiện tử tế trước mặt tôi, muốn để tôi chia cho các anh các chị thêm ít gia sản sao?"

"Một đám vô dụng! Nếu các anh các chị có thủ đoạn và tâm tư tranh giành gia sản như điều hành công ty, tôi cũng chẳng cần lo lắng thay cho đám ngu xuẩn các anh!"

"Chuyện gia sản, các anh các chị đừng nghĩ nữa, tôi đã viết xong di chúc từ lâu rồi, các anh các chị có lấy lòng tôi nữa cũng vô dụng!"

Mọi người vốn đang im lặng lắng nghe, nhưng vừa nghe thấy chuyện di chúc đã viết xong, bọn họ lập tức nháo nhào lên.

"Di chúc đã viết xong từ lâu rồi ư? Vẫn là phần di chúc ban đầu kia sao?"

"Bố, cả nhà lão tam đã chiếm hai mươi lăm phần trăm cổ phần, bố làm vậy cũng quá không công bằng rồi đấy?" Nhà họ Tiêu nắm giữ tổng cộng tám mươi lăm phần trăm cổ phần trong tập đoàn Tiêu Thị.

"Bình thường, cổ phần của nhà chú ba lấy được nhiều, chia lợi nhuận nhiều thì cũng thôi đi, ngay cả di chúc bố cũng viết như vậy, bố thiên vị quá rồi đấy!"

"Nhà chú ba chẳng làm việc gì cả, cầm nhiều cổ phần như vậy có phải không thích hợp đúng không? Bình người người quản lý công ty là chúng con."

Lão thái thái đứng dậy, nói: "Có gì thì từ từ nói, bác sĩ bảo ông ấy cần được tĩnh dưỡng, các con thế này..."

Lời còn chưa nói xong, đã bị cô con gái cả nhà họ Tiêu ngắt lời rồi: "Dì Chu, bình thường chúng tôi kính trọng dì như trưởng bối nhà họ Tiêu, nhưng đây không đại biểu dì là trưởng bối của nhà họ Tiêu. Nhà chúng toi nói chuyện di chúc, dì là một người ngoài thì bớt nói vài câu đi."

Lão thái thái ngượng ngập ngậm miệng, thở dài một hơi ngồi lên giường bệnh.

"Im miệng hết lại cho tôi!" Ông cụ Tiêu vỗ xuống giường mấy cái, ông cụ thở hổn hển quát: "Cút hết! Cút ra ngoài ngay bây giờ!"

Vẫn có người muốn nói gì đó, ông cụ Tiêu đánh gãy luôn: "Ai nói thêm một câu nữa thì tôi sẽ sửa lại di chúc, người nào mà nói thì một đồng ta cũng đừng mơ! Cút hết ra ngoài cho tôi!"

Không còn ai dám nói chuyện nữa, mấy chục người lũ lượt đi ra ngoài, ai cũng mang suy tính riêng.

Cả nhà Tiêu lão tam đều không nhúc nhích, ông cụ Tiêu nói với bọn họ: "Các con cũng cút!"

Nhưng mà giọng nói đã dịu đi nhiều.

Người mà ông cụ Tiêu không thích gặp nhất chính là đứa con trai thứ hai nhà họ Tiêu với cả cô con dâu Vương Như, toàn bộ quá trình hai người cũng chưa dám nói thêm gì, bọn họ đi ra ngoài theo đám người.

"Lão nhị và vợ lão nhị ở lại một chút!" Ông cụ Tiêu nói với vẻ mặt khó coi.

Bố Tiêu và Vương Như vâng một tiếng, rồi lại quay lại, những người khác nhà họ Tiêu liếc mắt nhìn hai người mấy cái, tâm tư khác nhau.

Ông cụ Tiêu: "Cảnh Nam đâu? Sao vẫn chưa tới?"

"Con đã nói với thằng bé rồi, thằng bé đang tới đây." Bố Tiêu nhìn thấy sắc mặt của ông cụ Tiêu, thì lại bổ sung thêm một câu: "Vừa nãy công ty có việc cần phải giải quyết, nên đã trì hoãn chút thời gian của Cảnh Nam."

Nghe thấy câu cuối cùng, sắc mặt ông cụ Tiêu mới dễ nhìn hơn một chút, ông ấy hừ một tiếng: "Tôi nghe người ta nói, Cảnh Nam lại ở cùng một chỗ với con nhóc Mặc Tinh đó hả?"

Bố Tiêu nhìn Vương Như một cái, sắc mặt khó coi, không lên tiếng.

"Vì tiền bạc, anh em trong nhà bất hòa, vợ chồng phản bội cũng không ít." Vương Như uyển chuyển nói: "Tinh Tinh toàn tâm toàn ý với Cảnh Nam, nếu hai đứa nó ở bên nhau, bên cạnh Cảnh Nam liền có một người bạn tâm giao rồi."

Ông cụ Tiêu hừ mạnh một tiếng: "Chị tưởng tôi không biết suy nghĩ của chị sao?"

Vương Như cúi đầu không lên tiếng, chỉ là gương mặt đã trang điểm tinh xảo hơi tái nhợt.

"Chuyện của lão nhị cùng với con gái của ông Lâm khiến cho trong lòng chị không thoải thoái, nên chị không muốn để cho Cảnh Nam cưới Sơ Tuyết, có phải không?" Ông cụ Tiêu vỗ lên cái bàn.

Trong lòng Vương Như cũng theo đó mà lộp bộp một tiếng.

Ông cụ Tiêu hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhóc Mặc Vệ Quốc đó tầm nhìn hạn hẹp, theo đuổi cái lợi ngắn, tập đoàn Mặc Thị trông thì phát triển ở top đầu, chẳng mấy năm nữa thì căn bản là không thể so được với tập đoàn An Thị!"

"Hơn nữa, Mặc Tinh là một kẻ sát nhân, các con để cho chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị cưới một kẻ sát nhân, có phải là ngại cổ phiếu của tập đoàn Tiêu Thị cao quá rồi, đúng không?"

Vương Như dè dặt nói: "Vụ tai nạn xe cộ hai năm trước, chắc chắn là có hiểu lầm trong đó."

"Chị có thể chứng minh Mặc Tinh bị An Sơ Tuyết hãm hại không?" Ông cụ Tiêu giận dữ: "Nếu không chứng minh được con bé trong sạch, Cảnh Nam cưới con bé, người ngoài nhìn vào thì chính là cưới một kẻ sát nhân!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv