Vân Mân mỉm cười, mở cánh cửa ở tay lái phụ ra: "Nếu cô nói muốn đi sớm hơn, tôi đã không cần chạy một chuyến đến Trúc Hiền Trang."
"Lỗi của tôi." Mặc Tinh nói, sau đó cô ngồi vào trong xe.
Vân Mân khởi động xe: "Nể tình cô xinh, cô tha thứ cho cô đấy."
Trên đường đi đến câu lạc bộ Dream, tốc độ xe nhanh hơn rất nhiều so với trước đó. Mặc Tinh hơi say xe, cô hạ cửa sổ xe xuống một chút, lúc gió lạnh tràn vào, cô mới dễ chịu hơn một chút.
"Sơn trà và ô mai." Vân Mân một tay cầm vô lăng, một tay còn lại thì ném một túi sơn trà và ô mai cho Mặc Tinh: "Tổng giám đốc Tiêu chuẩn bị đấy, nói là ăn vào sẽ dễ chịu hơn."
Trước đây, khi đi xe Mặc Tinh cũng sẽ chuẩn bị một ít sơn trà và ô mai, tất nhiên cô biết ăn vào sẽ dễ chịu hơn. Nhưng nghe thấy những cái này là Tiêu Cảnh Nam chuẩn bị, bàn tay đang chuẩn bị xé túi ra của cô lại rụt trở về: "Cảm ơn chị Mân."
Nói xong, cô đặt sơn trà và ô môi sang một bên.
"Vẫn là tính tình trẻ con." Vân Mân cảm khái một câu.
Mặc Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp lời.
"Ăn đi." Vân Mân nói: "Cô ăn một ít, còn lại cho tôi, tôi mua thêm hai gói giống hệt bỏ vào trong xe, rồi nói với tổng giám đốc Tiêu là cô chưa ăn."
Bị Vân Mân nhìn thấu tâm tư, nhiệt độ trên mặt Mặc Tinh tăng lên. Cô mím môi, cuối cùng vẫn bóc ô mai ra, bỏ vào miệng hai viên.
Khi say xe, đầu óc sẽ rất khó chịu, dạy dày cũng liên tục có đồ theo thực quản cuồn cuộn lên trên, tư vị không tốt hơn bị ốm bao nhiêu.
Vân Mân nghe tiếng té rách túi, cười nhẹ một tiếng: "Ăn mảnh à?"
Mặc Tinh xé một gói sơn trà khác, đưa đến trước miệng cô ta một miếng, ô mai còn phải nhổ hạt, cô ta lái xe không tiện.
"Mùi vị được đấy chứ." Vân Mân ngậm miếng sơn trà trong miệng, vẻ mặt hào hứng: "Đãi ngộ mà tôi hưởng thụ, cuối cùng đã cao hơn tổng giám đốc Tiêu một lần rồi!"
Mặc Tinh: "..."
Sau khi đến câu lạc bộ Dream, Mặc Tinh mới hiểu tại sao sự việc không dễ xử lý: Ngoại trừ Trình Vũ, đằng trước câu lạc bộ Dream còn bị rất nhiều phóng viên bu quanh.
Cái chức nghiệp phóng viên này, trước kia chú trọng sự thật hơn, còn bây giờ thì chú trọng lượt theo dõi hơn, để thu hút ánh mắt độc giả hoặc một số lợi ích khác, bọn họ có thể xuyên tạc sự thật.
Lúc này, vừa trông thấy Vân Mân, micro của các phóng viên nhoáng cái đã chuyển qua đây, hận không thể ấn vào trong mũi của cô ta..
"Quản lý, anh Trình nói anh ấy đến câu lạc bộ Dream tìm bạn gái, thì bị cô sai bảo vệ ném ra ngoài rất nhiều lần, chuyện này có phải là thật không?"
"Anh Trình nói bạn gái mình là người sống trên núi, nhưng lại bị câu lạc bộ Dream cưỡng ép *, cô giải thích thế nào?"
"Có phải câu lạc bộ Dream vẫn thông qua chuyện ép phụ nữ * để kiếm tiền không? Có khách hàng của câu lạc bộ nói rằng cô gái mà câu lạc bộ Dream cung cấp còn chia ba bảy loại, người giá cao thì một đêm trên vạn tệ, bản thân cô cũng tham gia vào sao?"
Trong câu chữ, các phóng viên chỉ trách câu lạc bộ Dream cưỡng ép phụ nữ, tổ chức quy mô lớn, mà chuyện của Trình Vũ và Lâm Hiểu lại trở thành án lệ đều là người bị hại, không phải chính nữa.
Trước đây, Mặc Tinh là một người quần là áo lượt, cái này không giả, nhưng bởi vì nguyên nhân xuất thân, cô đã trông thấy không ít thủ đoạn bẩn thỉu. Nói đơn giản một chút, chuyện lần này chính là có người lợi dụng Trình Vũ đến chỉnh câu lạc bộ Dream, trên thương trường cái này rất thường thấy.
"Hỏi tôi tham gia hay không tham gia ư?" Vân Mân mỉm cười sờ soạng khuôn mặt của phóng viên trẻ tuổi một chút, sau đó thổ khí như lan: "Không cần tiền có tính không? Tôi nhìn thấy anh đẹp trai này, tựa như anh thế này, tôi thường xuyên không kìm được sẵn sàng tự tiến cử."
Nhất cử nhất động của cô ta đều là phong tình, càng đừng nói lúc này cô ta đang cố ý câu dẫn người ta, gương mặt của phóng viên nam trẻ tuổi lập tức đỏ bừng lên.
"Bây giờ phóng viên các anh quản rộng thế à, ngay cả chuyện người ta hẹn tình một đêm cũng muốn quản, các anh có còn chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo nào không vậy?" Vân Mân quét mắt nhìn các phóng viên, trêu chọc.
Các phóng viên vẫn muốn hỏi nữa, có vài bảo vệ đã đi qua, ngăn bọn họ lại, thuận lợi cho Vân Mân và Mặc Tinh đi vào.
"Những phóng viên này là cậu Bùi sắp xếp tới, không dễ xử lý." Vân Mân tiến đến bên tai Mặc Tinh, nhẹ giọng giải thích một câu.
Mặc Tinh nhíu mày, nhưng không bất ngờ.
Nhà họ Bùi nhà lớn nghiệp lớn, nhưng từ đầu đến cuối toàn bị nhà họ Tiêu đè lên, hai nhà vẫn không hợp nhau, tranh đấu gay gắt. Ngay từ đầu Bùi Ngọc Tùng đã trêu chọc cô, là bởi vì diện mạo cô khá được, nhưng sau này anh ta năm lần bảy lượt đến câu lạc bộ Dream làm phiền cô, lại là vì chán ghét Tiêu Cảnh Nam.
Hai người đã đi vào câu lạc bộ Dream.
Trong đại sảnh, Lâm Hiểu đang tức đến nỗi sắc mặt xanh mét: "Trình Vũ, anh đã vì công ty phá triển để tôi đi tiếp khách hàng, thế mà anh còn quay lại rồi cắn ngược tôi một miếng! Tôi thật con mẹ nó mắt mù mới vừa ý loại sói mắt trắng như anh!"
"Hiểu Hiểu." Tinh thần Trình Vũ thoạt nhìn không tốt lắm, bọng mắt xanh đen: "Có phải người của câu lạc bộ uy hiếp em đúng không, nên em mới nói chuyện thay cho bọn họ?"
Lâm Hiểu trừng mắt, cô ấy bị anh ta ghê tởm đến nỗi nửa ngày chưa nói nên lời.
"Phóng viên đang ở đây, em cứ nói thật là được, đừng sợ sự uy hiếp của câu lạc bộ Dream." Trình Vũ lôi kéo Lâm Hiểu khuyên nhủ: "Chúng ta là thanh mai trúc mã, một đường đi ra khỏi núi không dẽ dàng gì, anh tưởng anh kiếm được ít tiền là chúng ta có thể nghĩ đến..."
Anh ta làm ra vẻ mặt đau khổ: "Không ngờ em lại bị người của câu lạc bộ Dream dụ dỗ đến đây đã thất thân rồi, còn bị bọn họ ép tiếp khách! Đều tại anh, anh chưa chăm sóc tốt cho em!"
Mặc Tinh ngoảnh mặt làm thinh, nhân phẩm của các tên Trình Vũ này còn kém An Sơ Tuyết nhiều. Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ này của anh ta có lỗ hổng khắp nơi, căn bản là không qua nổi cân nhắc, không thể so với An Sơ Tuyết.
"Trình Vũ, con mẹ nó anh đừng có mà ép người quá đáng!" Lâm Hiểu bị buồn nôn quá mức: "Những người đó đều là khách hàng của anh, là anh cầu xin tôi đi cùng bọn họ, chẳng liên quan gì đến câu lạc bộ cả!"
Trình Vũ vô cùng đau đớn lấy ra một xấp ảnh chụp: "Những người này toàn là phú nhị đại, còn có một số ông chủ của các công ty lớn, công ty anh không có qua lại với bọn họ, em nói thế nào đây? Hiểu Hiểu, em thật sự không cần sợ những người này của câu lạc bộ đâu, dù sao đây cũng là xã hội pháp trị, tà bất thắng chính!"
"Mấy năm nay... thế mà anh lại luôn bám theo chụp lén tôi sao?" Lâm Hiểu nhìn thấy những bức ảnh đó, cô ấy chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô ấy cho rằng Trình Vũ chỉ là quay lén video của cô cùng với những khách hàng của anh ta, không ngờ mấy năm nay anh ta lại luôn bám theo chụp lén cô... anh ta muốn làm cái gì?
"Quay lén gì chứ?" Trình Vũ tỏ vẻ vô tội: "Những chứng cứ này đều là em cho anh mà, em bảo em muốn báo thù câu lạc bộ Dream đã bức bách em *!"
Hai người đấu võ mồm, khắc khẩu không ngớt.
"Cô thấy phải làm thế nào?" Vân Mân cũng không gấp, cô ta có hơi hăng hái hỏi Mặc Tinh.
Mặc Tinh mím môi: "Con người tôi ngốc, không nghĩ ra cách gì tốt."
Cô chỉ mong sao Tiêu Cảnh Nam gặp phải nhiều chuyện phiền lòng đấy chứ, làm gì có chuyện sẽ nghĩ cách giải quyết cho anh? Cô đến đây, cũng chỉ vì chuyện này dính líu đến Lâm Hiểu mà thôi.
"Chậc, thật là vô tình." Khóe mắt Vân Mân hơi nhướng lên, không nói thêm gì nữa, sau đó xem một màn ở đại sảnh như đang xem kịch.
Các phóng viên chụp tách tách tách, cười chế nhạo. Thì ra bất kể là ai, vì lợi ích thì đều có thể làm ra chuyện xấu xí ghê tởm như vậy!
Khoảng nửa giờ sau, Vân Mân mới đứng lên, vỗ tay: "Phiền các vị yên tĩnh một chút."