Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 173: Em biết lựa chọn như thế nào



Tiêu Cảnh Nam cụp mắt, tránh được ánh mắt tràn ngập hận ý và chán ghét của cô: "Em biết nên chọn lựa như thế nào."

"A." Mặc Tinh cười nhạt một tiếng, nắm đấm bởi vì quá dùng sức mà có hơi trắng bệch: "Tiêu Cảnh Nam, chuyện mà tôi hối hận nhất cuộc đời này, chính là yêu anh!"

Cô xoay người, mở cửa ra rồi đi ra ngoài.

Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng lưng cô đang biến mất từng chút một trong tầm mắt, anh vô thức nhấc chân, nhưng vẫn chưa đặt xuống thì lại thu về.

Thủy Thanh Lan đưa mắt nhìn mấy lượt về phía cửa, không cam lòng nói: "Tổng giám đốc Tiêu, nếu anh thật sự yêu Mặc Tinh, anh nên biết ở lại bên cạnh anh em ấy có bao nhiêu vui vẻ. Nếu tôi là anh, nhất định tôi sẽ thả Mặc Tinh đi."

"Nhưng cô không phải là tôi." Tiêu Cảnh Nam nói.

Thủy Thanh Lan nhìn anh, vẻ mặt phức tạp nói: "Cho dù Mặc Tinh không yêu anh nữa, anh vẫn muốn ép buộc em ấy ở bên cạnh anh sao?"

"Đúng." Tiêu Cảnh Nam trả lời không hề do dự một tí nào.

Bất luận là trước kia hay là hiện tại, anh đều chưa từng nghĩ rằng trong sinh mệnh anh không có bóng dáng của Mặc Tinh.

"..." Thủy Thanh Lan thở dài, sau đó cô ấy vừa phẫn nộ vừa cảm khái nói: "Anh đây căn bản không phải là yêu, chỉ là ham muốn cá nhân mà thôi! Tinh Tinh nói không sai, yêu anh là chuyện mà em ấy hối hận nhất đời này!"

Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng nhìn cô ấy, không nói gì hết.

Trên thực tế, nếu không vì Thủy Thanh Lan là chị dâu Mặc Tinh, anh sẽ không ở đây nghe cô ấy nói nhảm những cái này.

Thủy Thanh Lan liếc anh một cái, cũng không nói gì nữa, sau đó cô ấy mở cửa rồi đi ra ngoài với vẻ mặt khó coi.

Sau khi đi ra từ phòng bệnh của Tiêu Cảnh Nam, Mặc Tinh đã gặp Lục Ngôn Sầm ở phía trước. Đứng cạnh anh ấy là một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, người phụ nữ có khuôn mặt thanh tú, lúc này cô ta đang nhìn anh ấy với vẻ mặt ngượng ngùng và nhút nhát, gương mặt mang theo mùa xuân*. (Mùa xuân đây chỉ tình yêu).

"Bác sĩ Lục, cảm ơn anh đã chữa chân cho tôi, nguyên nhân là vì khiêu vũ, chân tôi lúc nào cũng đau và đã là tật xấu rồi, nếu không có anh, chắc chắn tôi vẫn phải chịu khổ tiếp.

Lục Ngôn Sầm mỉm cười, má lúm đồng tiền trên gương mặt rất sâu: "Đây chỉ là trách nhiệm của người làm bác sĩ thôi mà, cô Phương khách khí quá rồi."

"Tôi cảm ơn bác sĩ Lục thật lòng đấy!" Người phụ nữ nói khẽ: "Tôi sắp phải ra viện rồi, chi bằng chúng ta kết bạn zalopay, sau này tôi mời anh ăn cơm nhé."

Nụ cười trên gương mặt Lục Ngôn Sầm nhạt đi: "Cô Phương khách sáo thế, cô lại làm cô thấy ngại đấy."

Không chờ cô Phương đó nói gì đó, anh ấy chợt nhìn về phía Mặc Tinh rồi nói: "Ay ya, cô Mặc, cô chạy đi đâu đấy? Chẳng phải chúng ta đã hẹn bây giờ chữa chân sao?"

Mặc Tinh: "..."

"Ngồi trong phòng bệnh có hơi ngột ngạt, tôi đi lang thang một chút." Mặc Tinh nói.

"Được rồi, tôi tha thứ cho cô đấy, nhưng lần sau cô không được như thế này nữa, tôi ăn bữa cơm cũng phải chắt bóp thời gian, thời gian rất quý giá đó." Lục Ngôn Sầm nói xong đã đẩy lưng cô, đẩy cô vào trong phòng bệnh rồi.

Cô Phương đi theo sau hai người, cô ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô ta còn chưa kịp đi vào phòng bệnh, cánh cửa đã bốp một cái đóng lại từ bên trong rồi, cánh cửa còn suýt thì đụng vào mũi cô ta nữa.

"Cô Mặc phản ứng rất nhanh." Lục Ngôn Sầm đóng cửa xong thì nói.

Mặc Tinh lườm anh ấy một cái, vành mắt có hơi đỏ, cô ngồi lên giường: "Kỹ thuật diễn xuất của bác sĩ Lục rất tốt, tôi cũng suýt thì tin có chuyện này đấy."

"Qúa khen." Má lúm đồng tiền của Lục Ngôn Sầm lại hiện ra: "Nhưng mà tôi cũng không nói dối, vừa nãy lúc chúng ta gặp nhau, tôi cũng đang định đến phòng bệnh tìm cô, chữa chân cho cô."

Quan hệ giữa Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam vẫn rất khó chịu, nhưng chí ít thì bây giờ cô có thể xác định, chắc anh sẽ không đánh gãy chân của cô nữa, cho nên ý muốn chữa chân cũng đã lung lay.

Lục Ngôn Sầm thở dài: "Duy trì thì phỏng chừng..."

Anh ấy kéo dài ngữ điệu, trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một tiếng, nhìn vẻ mặt của anh ấy, lòng cô trầm xuống.

Qủa nhiên cô không nên ôm một chút chút hy vọng nào, nếu không sẽ chỉ thất vọng!

"Duy trì thì phỏng chừng có thể chữa khỏi, nhiều nhất thì cần một năm rưỡi." Lục Ngôn Sầm mỉm cười chỉ vào cái chân phải bị thương của cô, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc và vui mừng của cô, anh ấy nói: "Cái chân này, sau này chắc chắn tăng giá trị."

Niềm vui có thể chữa khỏi chân nhất thời đã giảm bớt đi đau đớn mà Tiêu Cảnh Nam mang đến, Mặc Tinh hỏi theo bản năng: "Tại sao?"

"Bàn chân có thể nhảy ra điệu vũ đạo đẹp nhất thế giới, tất nhiên là phải tăng giá trị rồi." Lục Ngôn Sầm nhướng mày, ánh mắt sáng như sao.

Anh ấy và Hứa Thư Di đều có sức hút đặc biệt làm cho tâm tình của người khác thoải mái hơn. Sống lưng đang căng thẳng của Mặc Tinh đã thả lỏng hơn, khóe miệng còn cong lên: "Sao bác sĩ Lục biết là tôi khiêu vũ?"

"Bác cả tôi ba câu không rời cô, cô nghĩ sao tôi biết?" Lục Ngôn Sầm giang tay nói.

Nhắc đến thím Lưu, Mặc Tinh chợt nghĩ đến bố mẹ. Cô cụp mắt, độ cong nơi khóe miệng đã biến mất không thấy nữa: "Thím Lưu rất tốt với tôi."

"Cái này đúng." Ánh mắt Lục Ngôn Sầm nhiễm vài phần bất đắc dĩ: "Trước đây tôi là người giỏi nhất trong miệng bác ấy, từ sau khi bác ấy quen cô Mặc, tôi đành phải đứng thứ hai."

Mặc Sơ cúi đầu, không nói chuyện.

"Xương đùi của cô hơi lệch rồi, trước tiên phải làm một cuộc phẫu thuật uốn xuống phía dưới, giai đoạn sau lại sử dụng biện pháp trị liệu châm cứu, xoa bóp, có vấn đề gì không?" Thấy tâm trạng cô sa sút, Lục Ngôn Sầm không nói linh tinh nữa, anh ấy vào thẳng chủ đề.

"Được." Mặc Tinh đáp một câu, đột nhiên cô ngẩng đầu lên hỏi: "Tỷ lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình phẫu thuật có cao không?"

Lục Ngôn Sầm tưởng cô sợ, anh ấy mỉm cười trấn an: "Cô đừng sợ, điều kiện và trang thiết bị giải phẫu ở phương diện đã rất thuần thục, ngoại trừ trường hợp cực cá biệt ra, thì sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn."

Mặc Tinh ừ một tiếng, con ngươi lại càng ảm đạm hơn vừa nãy.

Cô vốn nghĩ là nếu xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình phẫu thuật mà cao, thì có khi cô còn có thể giả vờ là phẫu thuật gặp bất trắc, sau đó tạo một cái chứng minh tử vong, hoàn toàn rời khỏi gông xiềng của Tiêu Cảnh Nam.

Nhưng giờ xem ra... cô đã suy nghĩ viển vông rồi.

Lục Ngôn Sầm không biết tại sao đột nhiên tâm trạng cô lại sa sút, anh ấy bảo cô nằm lên giường, sau khi làm châm cứu cho cô xong, anh ấy nói: "Lúc nào thì cô Mặc có thời gian rảnh?"

"... Chắc là lúc nào cũng có." Mặc Tinh dừng một chút rồi trả lời.

"Thế à." Lục Ngôn Sầm nói: "Bác cả tôi ủy thác với tôi một câu, bác ấy bảo cô có thời gian rảnh thì đến nhà bác ấy ăn cơm, gần đây bác ấy đã nghiên cứu rất nhiều món ăn mới."

Rừ...

Tiếng điện thoại rung vang lên.

Lục Ngôn Sầm lấy điện thoại ra xem, anh ấy khẽ thở dài, sau đó lại thêm một câu: "Cô Mặc, tối nay cô có rảnh không? Bác cả muôn bảo cô tối nay qua."

Mặc Tinh đang định bảo là được, thì có người gõ cửa phòng, sau đó không chờ cô trả lời đã đẩy cửa đi vào rồi.

Người đi vào là Vu Tĩnh Vận, chẳng qua là mới mấy ngày không gặp mà thôi, nết nhăn ở khóe mắt bà ấy đã nhiều hơn mấy đường, so sánh với lúc trước thì giống như bà cụ năm sáu mươi tuổi.

Bà ấy vốn tưởng là hôm nay giống mọi ngày không vào được cửa, không ngờ đẩy một cái đã đẩy ra được rồi, trong mắt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.

"Tinh Tinh." Vu Tĩnh Vận đi đến bên giường bệnh, nắm tay Mặc Tinh rồi nói: "Mẹ và bố con đã nói chuyện ổn thỏa rồi, con về nhà đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv