Mặc Tinh nhíu mày, sống lưng đã thẳng tắp tự lúc nào không hay, cô thu lại tầm mắt, lại lần nữa nhìn sàn nhà.
Vẻ mặt cô không khác gì trước đó, nhưng chỉ bản thân cô biết, mỗi một tế bào trên người cô đều đang buộc chặt, không phải bởi vì bị người mình thích chú ý mà căng thẳng, mà là giống như con thỏ không dám thả thỏng trước mặt loài sinh vật là con sói.
"Mặc Tinh." Tiêu Cảnh Nam đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng.
Sau tiếng nói của anh vang lên, trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một tiếng, vô thức lùi về sau mấy bước, dáng vẻ cảnh giác: "Ừ."
"Cô..." Tiêu Cảnh Nam thấy cô như con nhím đang mở hỏa lực, lời nói đang ở đầu lưỡi chuyển một vòng, lúc bật ra đã thay đổi: "Rót cho tôi cốc nước."
Mặc Tinh cúi đầu, sâu trong mắt hiện lên một tia châm chọc, bình thản nói: "Xin lỗi tổng giám đốc Tiêu, chỗ này là bệnh viện, không có trà."
Chạy đến bệnh viện để sai bảo cô, a, để làm nhục cô, anh đúng là chuyên nghiệp.
"... Rót cho tôi..." Tiêu Cảnh Nam dừng một lát mới mở lời, nói được một nửa liền dừng lại: "Không cần nữa."
Anh đứng lên, đi đến bên bàn rót một cốc nước, cầm lên uống hết nửa cốc, sau đó đặt cái cốc xuống, bên ngoài cái cốc đã dính một tầng mồ hôi tay của anh.
Mặc Tinh nhìn anh một cái, liếm cánh môi khô, sau đó cúi đầu ngồi lại trên giường bệnh.
Cô cảm thấy gần đây thái độ của Tiêu Cảnh Nam đối với cô rất... kỳ lạ, một loại cảm giác không thể nói rõ, mà loại cảm giác này giống như trăm nghàn con kiến thuận theo tứ hải bách chi của cô rồi lan tràn leo lên, khiến cho từng tế bào trên người đều cảm thấy không thoải mái.
Tiêu Cảnh Nam bỏ cái cốc xuống xong thì nhìn cô suốt, thỉnh thoảng vùng lông mày của anh còn nhăn lại, sau đó lại thả ra ngay, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Hai người không ai nói gì cả, trong phòng bệnh yên lặng đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, bầu không khí ngượng ngập mang theo vài phần quỷ dị.
"Hôm nay, tổng giám đốc Tiêu tìm tôi có chuyện gì không?" Mặc Tinh vẫn luôn cúi đầu, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam dao động trên người cô, cô dựng tóc gáy, cuối cùng không kìm được hỏi một câu.
Tiêu Cảnh Nam đi vài bước, đến bên chiếc ghế rồi ngồi xuống, sau vài lần há miệng, anh mới hỏi: "Hai năm trước..."
Vừa mở lời liền dừng lại, chân mày nhíu lại một cách khó nhận ra.
Anh chỉ nói có ba chữ thôi, huyết sắc trên mặt Mặc Tinh liền biến mất không còn một mảnh.
Hai năm trước?
Tiêu Cảnh Nam muốn truy cứu chuyện cô đâm gãy chân An Sơ Tuyết? Hay là muốn so đo với cô chuyện nhà họ Mặc đã đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, nhưng anh trai chị dâu luôn liên lạc với cô?
"Cô nghĩ một người có nên tin tưởng những gì mình nhìn thấy không?" Tay phải Tiêu Cảnh Nam đặt trên mặt bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ trên mặt bàn.
Mặc Tinh không biết anh hỏi câu này là có ý gì, cô cúi mặt nói: "Không biết."
"Nên hay không nên, trả lời tôi." Tiêu Cảnh Nam nâng mắt nhìn cô, giọng nói hơn trầm xuống.
Lại là giọng điệu ra lệnh! Mặc Tinh nắm chặt nắm tay, sâu trong đôi mắt ẩn chứa không cam lòng và chán ghét.
Cô xuy một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Một người thông minh như tổng giám đốc Tiêu, lẽ nào còn cần hỏi tôi cái vấn đề này sao?"
"... Người có thông minh đi chăng nữa, cũng là con người." Tiêu Cảnh Nam dừng một chút, ý vị không rõ thêm một câu: "Con người thì sẽ đủ mọi thể loại câu hỏi."
Mặc Tinh cảm thấy sự cảm khái thình lình xảy ra của anh quả là nực cười, cô nắm chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén nỗi hận: "Tổng giám đốc Tiêu nói mình là một con người, thật sự là quá khiêm tốn rồi, ngoại trừ không thể trường sinh bất lão ra, còn có chuyện gì mà anh không làm được?"
Đánh gãy chân cô, tống cô vào nhà tù, cưỡng chế giữ cô ở lại câu lạc bộ Dream, khiến cho nhà họ Mặc đoạn tuyệt quan hệ với cô... mỗi một chuyện có thể thay đổi chuyển hướng to lớn lên quỹ đạo cuộc đời cô, đều chỉ là chuyện một câu nói của anh!
Anh là người sao?
Không, đối với cô, anh chính là ác quỷ của địa ngục! Ác ma!
"Cô hận tôi?" Tiêu Cảnh Nam nhìn cô một lúc, mới lên tiếng hỏi, tuần suất ngón tay gõ lên mặt bàn càng nhanh hơn.
Lúc này Mặc Tinh mới nhận ra là thái độ của mình đã quá khích, cô hít thở sâu một hơi, cúi đầu nói: "Không dám."
Là không dám hận anh, chứ không phải không hận anh, khác một chữ, khác nhau một trời một vực.
Hầu kết Tiêu Cảnh Nam lăn lộn, anh cởi ra hai cái cúc áo sơ mi, nhưng cảm giác phiền muộn nơi lồng ngực trái lại càng nhiều hơn. Anh khẽ nhíu mày, mở miệng vài lần, nhưng lại không có lên tiếng.
Chưa bao giờ Mặc Tinh nhìn thấy dáng vẻ rối rắm như này của anh, nhưng cô không quan tâm anh có rối rắm hay không, đang rối rắm cái gì, cô chỉ quan tâm liệu anh có làm khó cô không, cuộc sống của cô có càng khó khăn hơn không.
Hai người ngồi đối diện nhau, anh nhìn cô, còn cô thì nhìn mặt đất, hồi lâu chưa lên tiếng.
"Cho nên đúng là cô đang... hận tôi à?" Hầu kết của Tiêu Cảnh Nam căng thẳng, trong thanh âm lãnh đạm nhiễn khàn không dễ phát giác.
Mặc Tinh cúi đầu không lên tiếng, nhưng nắm đấm thì nắm chặt, móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay.
Đâu chỉ là hận, là vô cùng hận!
Nếu không phải cô không có thực lực liều mạng với anh, chắc chắn cô muốn anh phải nếm trải nỗi thống khổ và tuyệt vọng mà cô đã trải qua và đang trải qua, để cho anh nếm thử tư vị giày vò muốn sống không được, muốn chết không xong!
Sự im lặng của cô đã đại biểu rằng cô ngầm thừa nhận, ánh mắt Tiêu Cảnh Nam trầm xuống, anh bỗng đứng dậy rồi đi đến trước mặt cô.
Bị cái bóng của người anh bao phủ, đồng tử của Mặc Tinh hơi co lại, hận ý và hoảng sợ đan xen, hai tay vô thức chống trên giường, cơ thể nghiêng ra sau.
"Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sai mà cô đã làm ư?" Tiêu Cảnh Nam khom người, hai tay chống lên giường giống cô, người hơi nghiêng về trước, gần như là bao trùm lên người cô.
Hình dáng của anh phản chiếu trong đôi mắt Mặc Tinh, không biết từ bao giờ tứ chi đã bủn rủn, giờ phút này, lý trí đã quay lại.
Cô hít thở sâu một hơi, cụp mắt không nhìn anh: "Hai năm trước, tôi đâm gãy chân cô An, mọi thứ hiện tại là tôi đúng người đúng tội, vừa nãy thái độ của tôi có vấn đề, tôi xin lỗi."
Võ mồm mạnh không có ý nghĩa gì với cô, nó sẽ chỉ khiến cho tình cảnh của cô càng thêm khó khăn, vừa rồi cô đã quá xúc động.
"Ngoại trừ chuyện của cô ta, cô không có gì có lỗi với tôi à?" Sự cố ý hèn mọn và xa cách của cô khiến cho cảm giác buồn bực nơi lồng ngực của Tiêu Cảnh Nam càng nhiều thêm vài phần, anh nâng cằm cô lên, cưỡng chế cô nhìn anh.
Mặc Tinh bị bắt ngẩng đầu nhìn anh, cảm nhận lửa giận khá là quái lạ của anh, nhưng lại không thể không dằn lại cơn giận mà trả lời: "Không có."
"Không có?" Tiêu Cảnh Nam nâng cằm cô, sức lực lại lớn hơn vài phần, anh gằn từng tiếng hỏi: "Thế hai năm trước, cô ở nhà họ An và..."
Rừ....
Rừ...
Tiếng điện thoại rung bất ngờ vang lên.
Mặc Tinh nghiêng đầu né tránh tiếp xúc với anh, hai tay chống phía sau giường lùi vài bước: "Tổng giám đốc Tiêu, điện thoại anh kêu kìa."
Chóp mũi toàn là mùi hương nam tính trên người anh, cô nhăn mày, âm thầm nín thở.
Tiêu Cảnh Nam thẳng người, nhìn màn hình hiển thị rồi thẳng tay cúp điện thoại, sau đó nhìn Mặc Tinh đang cuộn tròn ở góc giường, lời nói có điều ám chỉ: "Hai năm trước, một ngày trước sinh nhật của cô, tôi đã tới nhà họ An."
"Thì ra lúc đó tổng giám đốc Tiêu đã để tâm đến cô An rồi, thứ cho tôi mắt kém, thế mà còn nói chuyện cầu hôn trên bữa tịch sinh nhật trước mặt hai vị, để hai vị chê cười rồi." Mặc Tinh thẳng lưng, tự giễu nói.