Khoảng một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Trong nháy mắt mà cửa mở, Lâm Hiêu căng thẳng, theo bản năng nhìn sang Tiêu Cảnh Nam, sợ bây giờ anh vọt qua rồi lại làm cho Mặc Tinh dao động cảm xúc quá.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam chỉ nhìn vào trong phòng phẫu thuật một thoáng, không nhúc nhích, sau đó hỏi bác sĩ: "Tình hình thế nào?"
"Không có gì quá đáng ngại." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, lau mồ hôi trên trán rồi nói: "Nhưng sức khỏe cô Mặc yếu quá, phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt. Tôi đề nghị nhé, nếu anh biết người nào bất hòa với cô Mặc, thì bảo anh ta(cô ta) mấy ngày này đừng tới thăm cô Mặc nữa."
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu nuốt miếng nước miếng, nhìn Tiêu Cảnh Nam mấy cái. Khi cô ấy liếc anh cái cuối, vừa khéo gặp phải anh nhìn sang cô ấy, cô ấy bỗng lạnh cả người, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn loạn nữa.
"... Ừ." Tiêu Cảnh Nam lại nhìn vào trong phòng phẫu thuật, ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ nắm lại, ngay sau đó lại buông ra, quay người đi về phía cửa thang máy.
Lâm Hiểu nhìn theo bóng lưng của anh, bả vai khẽ rũ xuống, nhưng thần kinh vẫn kéo chặt như cũ.
"Cô tên là Lâm Hiểu à?" Đột nhiên, Tiêu Cảnh Nam quay người lại, nhìn cô ấy rồi hỏi một câu.
"Hả?" Trong lòng Lâm Hiểu lộp bộp một tiếng, sống lưng lại thẳng tắp lần nữa, nói với giọng hơi run run: "Vâng, tôi tên Lâm Hiểu, hiểu trong hiểu biết."
Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, bình thản nói: "Cho cô nghỉ nửa tháng."
Nói xong, anh liền đi về phía cửa thang máy, vào thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, Lâm Hiểu mới hồi thần, tổng giám đốc Tiêu lại đột nhiên nói cho cô nghỉ phép nửa tháng ư? Lẽ nào là để tiện chăm sóc Mặc Tinh?
Sau khi ném cái suy nghĩ này ra sau đầu, cô ấy nhỏ giọng lầu bầu một câu gì đó, sau đó cùng y tá đẩy xe về phòng bệnh Mặc Tinh.
Có thể là tác dụng của gây mê vẫn còn, Mặc Tinh vẫn đang ngủ, Lâm Hiểu cảm thấy mình lo lắng vô ích rồi. Nếu mà biết thế này, vừa nãy cô ấy đã không nói những lời đại nghịch bất đạo đó với tổng giám đốc Tiêu rồi.
Đing!
Thang máy xuống tới tầng một.
Tiêu Cảnh Nam đi ra khỏi thang máy, lúc ra ngoài bệnh viện, trùng hợp gặp An Sơ Tuyết ở cửa. Cô ta ngồi trên xe lăn, trên đầu gối để một bó hoa, lần này, người đứng sau xe lăn không phải An Thiếu Sâm, mà là một giúp việc của nhà họ An.
"Anh Cảnh Nam." An Sơ Tuyết gọi một tiếng, dịu dàng nói: "Anh cũng đến thăm Mặc Tinh à?"
Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn cô ta, nhếch môi, không trả lời câu hỏi: "Sao biết tôi ở đây?"
"À?" Trên gương mặt xinh đẹp của An Sơ Tuyết hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô ta lập tức mỉm cười: "Anh Cảnh Nam hiểu nhầm đúng không? Hôm nay em tới bệnh viện không phải là tới tìm anh, em tới thăm Mặc Tinh."
Tiêu Cảnh Nam khẽ xì một tiếng, anh cũng không nói chuyện, quay người liền bước đi, gọn gàng dứt khoát.
"Anh Cảnh Nam!" An Sơ Tuyết khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng thả lỏng ra, cô ta gọi anh một tiếng: "Ngoại trừ thăm Mặc Tinh, em còn một ít chuyện nhỏ muốn bàn với anh."
Tiêu Cảnh Nam dừng bước, xoay người, nhưng không đi tới mà chỉ nhìn cô ta từ xa, cười như không cười: "Chú Ngô nói cho cô biết tôi đang ở đây sao?"
Chú Ngô là tài xế bên phía nhà họ Tiêu, mẹ anh sẽ không nói hành tung của anh cho Sơ Tuyết, còn lại chỉ có có chú Ngô thôi.
"Em có việc tìm anh, nên đã hỏi chú Ngô một câu, anh đừng nghĩ nhiều." An Sơ Tuyết khẽ thở dài, giữa cái nhăn mày có chút bất đắc dĩ.
Tiêu Cảnh Nam khẽ cười một tiếng: "Nghĩ nhiều gì? Liên hệ việc lúc nào cô cũng biết tôi ở đâu với chú Ngô với nhau sao?"
"Em mới bảo anh đừng nghĩ nhiều, anh Cảnh Nam cứ úp cái nồi lớn như thế lên người chú Ngô, chú Ngô oan lắm." An Sơ Tuyết cắn môi, trách anh một câu.
Tiêu Cảnh Nam đứng ở chiều ngược sáng nhìn cô ta, khuôn mặt ụp trong bóng râm, không nhìn rõ vẻ mặt.
"Sau khi thăm Mặc Tinh xong, em có một số việc muốn bàn với anh Cảnh Nam, có tiện không?" An Sơ Tuyết nhẹ nhàng phá tan sự trầm mặc giữa hai người.
Tiêu Cảnh Nam không nói có tiện hay không, mà nói: "Những ngày này cô đừng tới thăm Mặc Tinh."
"Chắc không phải anh sợ em làm gì Mặc Tinh đấy chứ?" An Sơ Tuyết cười chua xót: "Dù sao Mặc Tih cũng là người bạn ngày trước của em, hơn nữa bệnh viện nhiều người như này, cho dù em có muốn làm gì Mặc Tinh cũng không có cơ hội."
"Anh Cảnh Nam nghĩ em ác độc như này, thật sự làm em tổn thương."
Tiêu Cảnh Nam nâng mí mắt, chân mày nhiễm sự châm chọc nhàn nhạt: "Cô xuất hiện ở trước mặt Mặc Tinh đã là làm gì cô ấy rồi."
An Sơ Tuyết cứng đờ người, đáy mắt chua sót hơn vài phần.
Cô ta không nói lời nào, nữ giúp việc đằng sau cô ta lại không nhịn được nữa: "Tổng giám đốc Tiêu, cô Mặc đã làm ra chuyện không thể tha thứ với cô chủ chúng tôi, cô chủ chúng tôi không chỉ rộng lượng bỏ truy tố cô ta, còn không so đo hiềm khích trước kia thật lòng thật dạ đến bệnh viện thăm cô ta."
"Nhưng anh lại nói cô chủ chúng tôi như thế, anh đổi trắng thay đen quá rồi đấy!"
Tiêu Cảnh Nam khẽ quét mắt nhìn nữ giúp việc kia một cái, nữ giúp việc vừa rồi vẫn còn vô cùng căm phẫn lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng vẻ tức giận và không cam lòng vẫn chưa rút.
Anh hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người An Sơ Tuyết, tiếp tục nói: "Người có thể độ lượng tha thứ cho kẻ sát nhân muốn giết mình, còn không so đo hiềm khích đối xử tốt với đối phương, chia làm ba loại: Thánh nhân, ngụy thánh nhân chân tiểu nhân với lại người có đầu óc ngu đần."
Anh khom người, nhìn thẳng vào An Sơ Tuyết, gằn từng chữ: "Nhưng tôi thất, Sơ Tuyết không giống thánh nhân, cũng không giống người có đầu óc ngu đần."
Nụ cười trên gương mặt An Sơ Tuyết suýt thì không giữ được nữa, cô ta cắn môi, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, thoạt nhìn phá lệ động lòng người: "Anh Cảnh Nam, anh..."
"Chẳng phải muốn tìm tôi bàn chuyện sao? Đi thôi." Tiêu Cảnh Nam không thèm liếc mắt nhìn cô ta thêm cái nào, lạnh nhạt thu lại ánh mắt, xoay người đi ra phía ngoài.
"Cô chủ, tổng giám đốc Tiêu đang ngậm máu phun người!" Nữ giúp việc nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Cảnh Nam, hùng hùng hổ hổ, nhưng lại đè thấp giọng, để tránh bị người đằng trước nghe thấy.
An Sơ Tuyết nở nụ cười, dịu dàng lại chua sót, cô ta nói: "Đừng nói lung tinh, anh Cảnh Nam không phải người như vậy."
Nói xong, cô ta chuyển động xe lăn đi ra ngoài.
Nữ giúp việc nhìn bó hoa trên đầu gối cô ta, ngập ngừng nói: "Thế... chúng ta không đi thăm cô Mặc nữa à?"
An Sơ Tuyết dừng xe lăn, cầm bó hoa trên đầu gối rồi đưa cho cô ta, nói: "Vứt đi, hoa này ngửi hơi hắc, hôm khác mua hoa khác rồi thăm Mặc Tinh sau."
"Ồ." Người giúp việc tiến lên đẩy xe lăn, nhíu mày nói: "Tôi muốn nói là, kẻ sát nhân như Mặc Tinh không xứng để cô đi thăm cô ta, lòng dạ của sói mắt trắng không có tình cảm đâu!"
An Sơ Tuyết cười nhạt, dịu dàng nói: "Bất kể nói thế nào, dù sao trước kia Mặc Tinh vẫn là bạn của tôi, cô ấy bất nhân tôi không thể bất nghĩa."
Đã gần đến sáu giờ chiều rồi, hai gười đi vào một nhà hàng Nhật gần đó.
An Sơ Tuyết gọi một đống món, sau đó nhìn Tiêu Cảnh Nam rồi nói: "Những món mà anh Cảnh Nam thích ăn, em đã gọi hòm hòm rồi, anh xem xem còn muốn gọi thêm gì không."
"Không cần nữa đâu." Tiêu Cảnh Nam nói.
Ở cùng một số người, gọi món chính là một loại lãng phí, bởi vì căn bản không có tâm trạng ăn.