Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Cảnh Nam muốn lái xe đến quán cà phê, kết quả sau khi lên xe anh mới nhớ ra anh đã bị cảnh sát giao thông tịch thu giấy phép lái xe rồi. Anh nhíu mày, gọi lái xe trong nhà tới.
"Cậu chủ, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, nếu còn nhanh nữa thì tôi sẽ phải thi lấy bằng lái một lần nữa đấy!" Mới lên đường được mười phút, tài xế cũng không biết mình đã bị giục mấy lần rồi.
Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, rồi lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, môi mỏng mím chặt.
Mười lăm phút sau, chiếc xe đã đến cửa quán cà phê.
Tiêu Cảnh Nam xuống xe, đi vào quán cà phê, bước chân nhanh hơn ngày thường nhiều, tài xế đi theo sau lưng anh.
"Anh lên xe chờ đi." Tiêu Cảnh Nam dừng bước, nói với tài xế.
Tài xế ò một tiếng, quay trở lại xe, trong lòng lại có mấy phần buồn bực. Trước kia, bất kể cậu chủ bàn chuyện gì, anh ta đều được đi qua, sao mà hôm nay lại ngăn anh ta rồi vậy? Chẳng nhẽ cậu chủ cần bàn bạc chuyện gì mờ ám sao?
Tiêu Cảnh Nam đi vào quán cà phê, trong ánh mắt * của nhân viên phục cụ và các cô gái, đi thẳng đến chỗ ngồi ở trong góc của người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi chai.
"Đồ đâu?" Tiêu Cảnh Nam đi đến trước mặt người đàn ông rồi hỏi.
Tào Diên chỉ vào chỗ ngồi ở đối diện: "Tổng giám đốc Tiêu đừng gấp thế, ngồi xuống rồi nói tiếp, sự việc có chút phức tạp."
Tiêu Cảnh Nam mím môi, ngồi xuống, nhìn về phía sau ông ta.
"Tổng giám đốc Tiêu rất quan tâm đến vụ tai nạn xe này nhỉ?" Tào Diên cười cười, sau đó đưa một túi tài liệu cho anh.
Tiêu Cảnh Nam nhận lấy túi tài liệu, lúc anh đang định mở ra thì cô nhân viên phục vụ đi tới, nhìn anh cười tít mắt rồi hỏi: "Anh ơi, xin hỏi anh muốn uống gì?"
"Một cốc cappucino, nhiều đường!" Tào Diên nói.
Nhân viên phục vụ nói tiếng vâng, sau đó hỏi Tiêu Cảnh Nam: "Anh này thì sao, anh muốn uống gì?"
"Một ly latte." Tiêu Cảnh Nam dừng lại động tác mở tài liệu, lại bổ sung thêm một câu: "Phiền cô nhanh cho, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ nói được, ngay sau đó liền bưng một cốc cappucino và latte tới, đặt lên bàn, nhưng không có đi.
Vùng trán Tiêu Cảnh Nam đã hơi mất kiên nhẫn, trước tập tài liệu về vụ tai nạn xe này, sự khiêm tốn trước kia bỗng không còn sót lại tí gì: "Còn việc gì không?"
"Anh, có thể..." Nhân viên phục vụ đỏ mặt, cố lấy dũng khí nói: "Cho tôi zalopay của anh không?"
Tiêu Cảnh Nam không hề do dự: "Không thể."
Nhân viên phục vụ còn muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Cảnh Nam đã dành trước một bước, anh nói: "Chúng tôi còn có chuyện quan trọng phải bàn, cảm ơn."
"... Vâng." Nhân viên phục vụ lưu luyến rời đi.
Tào Diên cảm thán, nhân viên phục vụ này xinh thì xinh, mà không có mắt nhìn quá đấy!
Tiêu Cảnh Nam đẩy ly Latte sang một bên, lúc này mới mở túi tài liệu ra, rồi lấy đồ bên trong ra.
"Tổng giám đốc Tiêu không uống, sao còn gọi?" Tào Diên bê cốc capucino lên uống một ngụm, hạnh phúc đến nỗi híp mắt lại.
"Nếu không gọi, sẽ cứ có người tới đây, ảnh hưởng cuộc nói chuyện." Tiêu Cảnh Nam lật mấy tờ giấy trong túi tài liệu ra xem, còn có mấy thứ đồ nữa, sắc mặt càng ngày càng kém: "Sao lại thế này?"
Tào Diên đặt cốc Capucino xuống, nụ cười trên gương mặt đã biến mất sạch, hoàn toàn biến thành chán nản và không cam lòng: "Lần này, xem như tôi đã gặp phải đối thủ rồi."
Anh ta thở dài, nói: "Tôi nói cho cậu về suy đoán của tôi trước nhé: Tôi nghi ngờ chiếc xe thể thao màu đỏ mà cô Mặc lái vào năm trước, không phải xe của cô ấy."
"Là của cô ấy." Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, cởi bỏ một nút cúc áo sơ mi, anh nói: "Loại xe, biển số xe và cả vết sửa trên cửa xe bên trái đều trùng khớp."
Trước hôm sinh nhật hai ngày, Mặc Tinh đã mang xe đi sơn, lúc đó nước sơn yêu cầu nhập từ nước ngoài, cho nên vết tích trên chiếc xe đến hôm xảy ra tai nạn xe cộ vẫn chưa có xử lý tốt.
Tào Diên bưng cốc capucino lên uống một ngụm: "Tổng giám đốc Tiêu, cậu đừng gấp, nghe tôi nói trước đã."
"Được." Tiêu Cảnh Nam để tay phải lên bàn, gõ gõ.
Tào Diên lấy tay lau khóe miệng, hai tay đặt lên bàn, cơ thể hơi nghiêng ra đằng trước: "Tôi phát hiện dấu vết có người đã từng động vào biển số xe, nhưng mặt trên lại không có dấu vân tay giá trị nào, tôi đặt giả thuyết chiếc xe thể thao này không phải là xe của cô Mặc, mà là người khác đã dùng một chiếc xe thể thao giống hệt đổi với cô ấy, sau đó lại đổi biển số xe của cô ấy sang chiếc xe thể thao về sau kia."
"Tôi đã điều tra theo suy nghĩ này, tôi đã xem xét rất nhiều camera, đều không nhìn thấy có người đổi xe với cô Mặc. Nhưng sau này tôi phát hiện, vào ngày hai mươi tư tháng chín, lúc cô Mặc đi làm móng, chiếc xe của cô ấy đã đỗ ở một nơi mà camera không quay lại được, mà ngày hôm đó có một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ xuất hiện gần tiệm làm móng, còn theo dõi cô Mặc một thời gian nữa."
"Sau này tôi đã tìm thấy người đàn ông này, nhưng đáng tiếc là, hai năm trước anh ta đã ung thư phổi giai đoạn cuối, đợi đến khi tôi tìm được anh ta, thì anh ta vừa qua đời không lâu." Nói tới đây, Tào Diên lại thở dài một hơi, rất là tiếc nuối.
"Trùng hợp thế à?" Tần suất Tiêu Cảnh Nam gõ lên mặt bàn đã nhanh hơn, anh khẽ nhíu mày: "Không ai động tay động chân gì với anh ta sao?"
Tào Diên lắc đầu, trong lời nói khó nén nổi sự thất vọng: "Không có, bác sĩ nói nhiều nhất thì anh ta có thể sống được đến năm ngoái, kết quả anh ta sống được đến thời điểm gần đây tôi đi tìm anh ta, đã là một sự kỳ tích rồi."
"Anh ta một mình cô độc, tôi muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến anh ta cũng không được, nhưng tôi đã nhờ người bạn làm ngân hàng của tôi kiểm tra một chút, phát hiện hai năm trước anh ta nhận được một số tiền chuyển khoản năm mươi vạn tệ. Chút tiền này đối với cậu thì chẳng là gì, nhưng đối với người bình thường mà nói thì chính là con số trên trời."
Tiêu Cảnh Nam chưa từng nghĩ đến chuyện mình cũng có lúc không giữ được bình tĩnh. Anh bưng cốc latte lên rồi uống một ngụm, anh không có tâm trạng nghe Tào Diên kể về quá trình điều tra, anh hỏi đúng mạch: "Nếu xe của Mặc Tinh bị người ta đổi thật, có thể chứng minh cô ấy vô tội không?"
"Không thể." Tào Diên hơi đau răng: "Tôi nói với cậu câu thật lòng này, nếu chuyện này thật sự là cô An đứng sau giở trò, vậy thì chắc chắn cô ta đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu rồi."
"Bộ thắng xe là hư hao tự nhiên, bảo là tự nhiên hư hao cũng không thích hợp, bộ thắng xe hư hao thành như thế, chắc là có người thường xuyên cố tình lái xe với kiểu phanh gấp đặc biệt."
"Cho dù chứng minh được là chiếc xe từng bị người ta đổi, cũng không thể chứng minh có người muốn thông qua cách làm hư tổn bộ thắng xe hại cô Mặc, dù sao gì thì phanh xe là đồ hư hao tự nhiên."
"Thực ra nói nhiều như vậy đều vô dụng!" Tào Diên đau đầu, vỗ đầu nói: "Nói đến cùng, gian nan nhất vẫn là băng ghi âm kia."
"Phanh xe có vấn đề, nếu có thể chứng minh băng ghi âm đó là giả, thì có thể nói vụ tai nạn xe đó là ngoài ý muốn. Nhưng nếu không chứng minh được đoạn ghi âm đó là giả, thì vụ tai nạn xe đó chính là cố ý mưu sát, mà phanh xe bị mòn mất tác dụng lại thành ngoài ý muốn."
Tào Diên bưng cốc capucino lên uống mấy ngụm, lầm bầm nói: "Tôi gần bằng vè đọc nhịu rồi!"
Trầm mặc.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam như cây định đóng lên người ông ta, con ngươi đen kịt dần ngưng kết thành băng: "Ông nói nhiều như vậy, chính là để che giấu sự thực ông chưa tra ra manh mối có ích hả?"
"Ha!" Tào Diên lại bưng cốc capucino lên uống vài hớp, cười ngượng ngùng: "Cũng không thể nói như vậy, chuyện đổi xe này, tôi đã tốn gần một năm mới đoán ra, tìm người đàn ông đó lại tốn nửa năm, đây là công sức gần hai năm đấy."