Trên đường Tiêu Cảnh Nam đã vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, chỉ hai mươi lăm phút sau đã đuổi tới câu lạc bộ Dream.
Kết quả anh thở hổn hển xuống xe, còn chưa vào cửa câu lạc bộ Dream, liền nhận được cuộc gọi của Vân Mân: "Tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi đã đến bệnh viện, Mặc Tinh đang cấp cứu."
Tiêu Cảnh Nam cúp điện thoại, hít sâu một hơi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đi lên xe, lái đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
Gần như là vào lúc anh đến bệnh viện, hai cảnh sát giao thông cũng đi theo tới, cung kính nói: "Tổng giám đốc Tiêu, anh đã vượt tổng cộng là ba mươi sáu cái đèn đỏ, chúng tôi sẽ thu hồi giấy phép lái xe của anh, hơn nữa anh cần phải..."
"Xin lỗi, tôi đang có việc gấp!" Tiêu Cảnh Nam đầu óc trống rỗng, hai tai ù ù, căn bản không nghe rõ bọn họ đã nói cái gì, cũng không có tâm trạng nghe bọn họ nói cái gì.
Anh đẩy hai cảnh sát giao thông ra, chạy về phía thang máy.
Bệnh viện vào rạng ba giờ sáng, vẫn đông như cũ. Tiêu Cảnh Nam mặc áo ngủ đi dép lê, cả ngoài ướt sũng, thoạt nhìn chật vật mà quái dị, rất nhiều người tò mò đánh giá anh.
Nhưng anh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của bọn họ, bây giờ anh chỉ muốn lấy tốc độ nhanh nhất đi đến phòng cấp cứu.
Người chờ thang máy khá đông, Tiêu Cảnh Nam chỉ liếc mắt một cái, liền đi thẳng ra thang bộ, một bước bước bốn bậc đi về phía phòng cấp cứu.
Hai cảnh sát giao thông đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng tận trách đi theo sau anh.
Phòng cấp cứu, Vân Mân và Lâm Hiểu đều ở đây. Hai người dầm mưa ở Thiên Thai một lúc, quần áo đã ướt sũng từ lâu, giờ phút này quần áo đang dính chặt vào người họ, buộc quanh vòng eo lung linh nóng bỏng.
Thấy Tiêu Cảnh Nam đến, Lâm Hiểu vô thức đứng lên từ trên ghế, hai tay bất an xoắn vào tay, cúi đầu, chột dạ không dám nói lời nào.
"Tổng giám đốc Tiêu!" Dầm mưa khiến cho những người khác trở nên nhếch nhách, nhưng lại khiến Vân Mân càng thêm gợi cảm quyến rũ. Cô ta nhíu mày đi về phía Tiêu Cảnh Nam, cho dù là một hành động vô ý cũng phong tình vạn chủng.
Trong giọng nói của Tiêu Cảnh Nam mang theo sự sốt ruột mà bản thân anh cũng không nhận ra: "Mặc Tinh sao rồi?"
"Đang trong phòng cấp cứu, phù phổi và tật chân cùng tái phát, bác sĩ nói tình hình không lạc quan." Vân Mân lắc đầu, đôi mắt câu hồn nhiếp phách nhìn về phía cảnh sát giao thông: "Đây là..."
Hai cảnh sát giao thông đều là người trẻ tuổi, bị cô ta liếc mắt một cái, hai má lập tức đỏ lên.
Một người trong đó còn lắp bắp nói: "Chúng tôi nhận được thông báo, nói... nói có người đang... phóng như bay ở nội thành, sau đó chúng tôi liền qua đây."
"Ra là vậy." Vân Mân liếc mắt nhìn qua quần áo ngủ và dép lê Tiêu Cảnh Nam đang mặc, nhíu mày, nói với hai cảnh sát giao thông: "Bây giờ tổng giám đốc Tiêu có việc không tiện, hơn nữa phòng cấp cứu cũng không tiện bàn chuyện, hai vị đi sang bên này nói chuyện với tôi nhé."
Này cũng được, hai cảnh sát giao thông đi với Vân Mân ra chỗ đến phương hướng ngược lại với phòng cấp cứu.
Tiêu Cảnh Nam ngẩn ngơ đứng bên ngoài phòng cấp cứu, anh nhìn thẳng vào ba chữ phòng cấp cứu to đùng, cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Bác sĩ bảo không lạc quan, không lạc quan là thế nào?
Chân tay anh như nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen, nỗi khủng hoảng bất an chưa bao giờ có chi phối từng tế bào trong anh. Mặc Tinh có thể sẽ chết... ý niệm này từ từ lên men trong lòng anh, hai tay anh buông bên người bắt đầu không khống chế được run rẩy.
Lâm Hiểu đứng cạnh anh, cô ấy lén đưa mắt nhìn anh, lúc phát hiện sắc mặt anh cực kỳ khó coi, cô ấy nhanh chóng hốt hoảng thu mắt lại, không dám thở mạnh.
"Muộn thế này rồi, tại sao cô ấy lại ở Thiên Thai? Sao cô biết cô ấy ở đó?" Giọng nói lành lạnh của Tiêu Cảnh Nam phá vỡ sự yên tĩnh ở hành lang.
Cơ hồ là lúc anh mở lời, trái tim Lâm Hiểu cũng hồi hộp theo, sau đó bắt đầu đập nhanh, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô ấy vậy.
Trước kia cô ấy chỉ có ngưỡng mộ và sợ tổng giám đốc Tiêu, nhưng lần này, còn thêm một phần chột dạ, còn có một tia phẫn nộ vì cảm thấy không đáng cho Mặc Tinh.
Cô ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Khoảng một giờ sáng tôi về ký túc, một lúc sau Tưởng Na Na, chính là một người bạn cùng phòng của tôi và Mặc Tinh cũng về.
"Trước đây cô ta về phòng thì luôn mắng người khác, nhưng lần này thì tâm trạng rất tốt, tôi thuận miệng hỏi cô ta một câu Mặc Tinh đi đâu rồi, cô ta nói sau này Mặc Tinh sẽ không về nữa đâu, còn nói có khi ngày mai Mặc Tinh đã chết rồi..."
Tiêu Cảnh Nam suy nghĩ rối loạn, không có tâm trạng nghe cô ấy thao thao bất tuyệt: "Nói ngắn gọn lại."
Anh nói không to, cũng không có cảm xúc gì, nhưng Lâm Hiểu vẫn bị anh dọa sợ.
Cô ấy nuốt ngụm nước miếng, nói ngắn gọn: "Tưởng Na Na không hợp với Mặc Tinh, tôi nghĩ Tưởng Na Na không bình thường, liền hỏi thăm với đồng nghiệm xem Mặc Tinh đang ở đâu, đồng nghiệp nói Mặc Tinh bị quản lý Chu sai đi quét dọn ở Thiên Thai rồi.
"Tô lo Mặc Tinh xảy ra chuyện, liền đi đến Thiên Thai, sau đó tôi phát hiện cô ấy sắp..." Cô ấy nghẹn ngào: "Phát hiện cô ấy sắp không ổn nữa rồi."
Bốn chữ "sắp không ổn nữa" đánh cho Tiêu Cảnh Nam đau đớn, cánh môi anh run run, cơ thể cũng không khống chế được khẽ run.
Thấy anh như thế, Lâm Hiểu không dám nói thêm câu nào nữa, cô ấy cố gắng thở nhẹ, giảm nhỏ cảm giác tổn tại của mình xuống và liên tục cầu nguyện Vân Mân mau quay lại.
Tiêu Cảnh Nam không nói thêm gì với cô nữa, anh đứng yên ở cửa phòng cấp cứu, tựa như bức tượng không tức giận vậy. Chỉ có nước mưa trên tóc và trên quần áo đang liên tục nhỏ tí tách trên mặt đất.
Mỗi lần nước mưa và mặt đất va chạm rồi phát ra tiếng tách cực nhỏ, thì đều sẽ khiến cho Lâm Hiểu giật mình.
"Tổng giám đốc Tiêu, tôi đã giải quyết xong sự việc rồi, nhưng bằng lái xe của anh bị thu rồi, anh phải thi lại lần nữa." Vân Mân thương lượng với hai cảnh sát giao thông xong, sau đó dáng người lả lướt đi tới.
Tiêu Cảnh Nam hơi trì độn quay đầu, ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Thấy thế, Vân Mân thở dài, nhưng cũng không nói gì với anh. Cô ta nhìn về phía Lâm Hiểu ở bên cạnh, nhướng mắt hỏi: "Cô đến sớm hơn tôi lâu như thế, sao không gọi xe cấp cứu?"
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Nam quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Lâm Hiểu, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc.
"!" Lâm Hiểu cứng đờ người, hai mắt đảo với tần suất nhiều hơn bình thường, cô ấy ngập ngừng một lúc lâu, dưới ánh mắt của hai người, ngắc ngứ nói: "Tôi... lúc đó tôi hoảng... hoảng quá, không nghĩ tới việc gọi... gọi xe cấp cứu."
Tiêu Cảnh Nam đi đến trước mặt cô ta, con mắt lạnh như băng: "Vậy sao?"
Lâm Hiểu bị anh nhìn mà mặt không còn tí máu, cơ thể không ngừng run run, nuốt vài ngụm nước miếng. Cô ấy vốn sợ anh, lại cộng thêm sau đó biết anh đã đánh gãy chân Mặc Tinh, sự hoảng sợ đó lại tăng lên vài phần.
"Nghĩ kỹ đi rồi trả lời." Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam như cây đinh nhìn chằm chằm vào cô ấy, từng chữ đều ngấm khí lạnh.
Lâm Hiểu thật sự không chịu nổi áp lực của anh và cả Vân Mân đè tới, cô ấy nói đúng sự thật: "Ngay từ đầu tôi đã gọi xe cấp cứu, nhưng Mặc Tinh cầu xin tôi, tôi liền gọi điện cho người phía 120, bảo bọn họ đừng tới nữa."
Nói tới đây, cô ấy không nhịn được nói: "Nếu tôi là Mặc Tinh, đột nhiên từ cô chủ nhà họ Mặc biến thành nhân viên ở câu lạc bộ Dream, không chỉ bị người ta đánh gãy chân, còn bị người ta lột sạch ném ra ngoài, hơn nữa có nhà không thể về, còn cứ bị bố mẹ trách móc, tôi cũng sẽ nghĩ là chết tốt hơn là sống!"
Sau khi nói xong cô ấy liền hối hận, cúi đầu không dám lên tiếng.