Tiêu Cảnh Nam yên lặng nhìn cô, đôi mắt u ám không rõ, không lên tiếng.
Lần này, Mặc Tinh vẫn chưa cúi đầu giống như trước kia, cô cũng yên lặng nhìn anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn ẩn nấp một chút khiêu khích và kiêu ngạo.
Cô thế này và cô của hai năm trước kỳ diệu chồng lên nhau, yết hầu Tiêu Cảnh Nam chuyển động, ánh mắt dừng ở chỗ đỏ bừng trên cổ cô: "An Thiếu Sâm tới tìm cô rồi?"
Câu hỏi, nhưng lại là giọng điệu khẳng định, còn mang theo ghen tuông mà chính anh chưa nhận ra.
Đáy mắt Mặc Tinh ảm đạm một chút, châm chọc nói: "Nhờ anh ban tặng, người trong giới của anh đều đã biết tôi tác phong phóng đãng, ngay cả anh An cũng muốn đến bao nuôi tôi làm nhân tình."
"Bao nuôi?" Ngón tay của Tiêu Cảnh Nam gõ lên giường với tần suất nhanh hơn, anh cố ý lơ đi sự bực bội trong lòng, cười giễu nói: "Không cần anh ta bỏ tiền, bản thân cô hận không thể dính lên ấy nhỉ?"
Mặc Tinh nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó cô khẽ cười một tiếng, chuyển tầm mắt: "Mặc kệ là ai, chỉ cần anh ta có thể dẫn tôi rời khỏi câu lạc bộ Dream, tôi đều muốn dính lên ngay lập tức."
Cô xoay người, đi đến trước mặt anh, giọng nói thấp hơn một chút, độ cong ở khóe miệng cũng thu lại một chút: "Câu trả lời này, tổng giám đốc Tiêu hài lòng không?"
Động tác gõ lên giường của Tiêu Cảnh Nam khẽ dừng lại, bàn tay khẽ nắm lại, anh nghiêng người ra phía trước một chút, đưa tay bắt lấy cằm cô: "An Thiếu Sâm không có bản lĩnh đưa cô đi, cô không cần phí công nữa."
Mặc Tinh hất tay anh ra, đứng thẳng người rồi lùi về sau mấy bước, kéo ra một khoảng cách giữa hai người.
"Cô đã đâm tàn phế chân của em gái ruột anh ta, hơn nữa anh ta vừa mới đính hôn với Đường Thiến, cô nghĩ anh ta sẽ để tâm đến chuyện của cô sao?"
"Cho dù anh ta không so đo tất cả mọi chuyện và muốn đưa cô rời khỏi câu lạc bộ Dream, nhưng chỉ cần mẹ anh ta em gái anh ta hoặc vị hôn thể của anh ta tuyên bố ra một chút nghi ngờ, anh ta sẽ vì áy náy với Sơ Tuyết, sẽ vì cái gọi là chính nghĩa hoặc thể diện của nhà họ An mà anh ta kiên trì kia mà không chút do dự vứt bỏ cô."
"Đến lúc đó, cô sẽ chỉ trộm gà không được còn mất nắm gạo." Vẻ mặt của Tiêu Cảnh Nam không khác trước đó, nhưng bàn tay khẽ nắm chặt đã thả lỏng ra, ngón tay có khớp xương rõ ràng gõ cạch cạch cạch trên mặt bàn. Đây là động tác anh sẽ làm khi anh cực kỳ bực bội.
Mặc Tinh thản nhiên liếc mắt nhìn anh, nói: "Tôi bằng lòng."
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Nam nhăn mày lại, anh đưa tay ra cởi thêm một cái cúc trên áo bệnh nhân, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, trong đôi mắt như có mây đen bắt đầu bốc lên.
Mặc Tinh tâm tình vui vẻ: "Chị Mân bảo tôi đi đưa canh gà, tôi đã mang đến rồi, tôi còn có việc, đi trước đây."
Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô nhếch khóe môi, đi ra cửa.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Mặc Tinh nhìn số điện thoại hiển thị, ánh mắt dịu dàng hơn chút, cô nhận điện thoại: "Chị dâu."
"Nói ngắn gọn." Gi ọng nói của Thủy Thanh Lan dồn dập hơn ngày thường.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Mặc Tinh nắm chặt hơn, cơ thể vì câu nói này của cô ấy mà căng thẳng: "Chị dâu... đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Thủy Thanh Lan sốt ruột: "Hôm qua, sau khi bố mẹ đi qua tìm em, bố về thì nổi nóng một trận, ông ấy đã tịch thu thẻ ngân hàng và cả điện thoại di động, máy tính gì gì đó hết rồi, không cho phép anh ấy lén cho em tiền nữa, cũng không cho phép anh ấy có bất kỳ liên lạc gì với em."
"Anh em không nghe, bố liền nhốt anh ấy lại luôn, ngoại trừ trong ngôi nhà ra thì không được đi đâu hết. Mẹ đã khuyên bố mấy câu, bảo rằng tốt xấu gì em cũng là con gái của bọn họ, nhưng bố hoàn toàn không nghe."
Cô ấy thở dài, đổi chủ đề: "Được rồi, không nói những lời vô dụng này nữa, anh em bảo chị hỏi em xem có việc gì không? Hai người hạ thuốc với cả vụ dấu camera cũng bị Tiêu Cảnh Nam phát hiện rồi, có phải anh ta làm khó em đúng không?"
"... không có ạ." Từ khi chuyện xảy ra đến giờ, Tiêu Cảnh Nam vẫn chưa làm khó mình. Mặc Tinh không biết anh nghĩ thế nào, nhưng cô không nghĩ là anh sẽ tốt bụng tha cho cô.
Nghe vậy, Thủy Thanh Lan thở dài, ẩn ẩn truyền đến tiếng nức nở: "Đều tại cái cách sứt mẻ kia của anh em, cả ngày thành sự không có bại sự có thừa, chỉ toàn gây thêm rắc rối cho em! Mặc Tinh, em đừng sợ bọn chị lo lắng mà không nói, em nói cho chị nghe Tiêu Cảnh Nam làm khó em thế nào, có... có khi chị còn có thể giúp em chút việc."
Câu nói sau cùng còn cà lăm, nói ra rất không có sức lực.
Có người chị dâu như thế, thật sự là tam sinh hữu hạnh: "Chị dâu, chị đừng lo, em..."
"Mặc Tinh, bố về rồi, chị cúp trước đây, đợi lát nữa chị lại gọi điện cho em!" Thủy Thanh Lan hoảng hốt nói một tiếng rồi cúp máy.
Mặc Tinh nhìn màn hình điện thoại đã tối, cô cười chua sót, đi về phía thang máy.
Ting!
Thang máy tới.
Trương Hàn cầm túi công văn tác phong nhẹ nhàng đi ra thang máy, còn một bàn tay khác thì đang nắm tay Hứa Thư Di.
"Thầy, thầy đến thăm núi băng thì tự đi đi, tại sao còn phải dẫn theo con? Ya ya ya, người ta không muốn đi... a, người ta đến tháng rồi, đau bụng quá, muốn về nhà!" Hứa Thư Di nhăn mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất, sắp khóc luôn rồi.
Trương Hàn xoay người, nhíu mày nhìn học trò chơi xấu một cái, anh ta kẹp công văn dưới nách, sau đó khom lưng, dễ dàng bế Hứa Thư Di đang ngồi ở trên mặt đất không đi lên.
Hứa Thư Di vung tay ngọ ngoạy như con tôm sắp bị cho vào chảo dầu vậy, trong miệng còn ồn ào: "Cứu mạng, phi lễ rồi! Có ai không? Ban ngày ban mặt có người cướp dân nữ, cứu..."
"Mạng với" Lúc nhìn thấy Mặc Tinh thì hai chữ này đã nuốt xuống: "Này, Mặc Tinh, cô cũng ở đây à!"
Mặc Tinh ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Chào cô Hứa."
"Hau quá!" Hứa Thư Di véo hai cái vào chỗ dưới nách Trương Hàn, cô ấy thuận lợi tiếp đất, đôi mắt vòng vo xoay chuyển rồi nói: "Thầy tôi bảo là muốn mời cô ăn cơm, nhẫn lỗi xin lỗi cô! Đợi thăm núi băng xong, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!"
Mặc Tinh liếc mắt nhìn Trương Hàn đang đau đến nỗi sắc mặt đỏ lên, còn vẫn vì hình tượng mà ra vẻ vân đạm phong khinh, sau đó ánh mắt cô rơi trên người Hứa Thư Di: "Tôi..."
"Ay ya, cô đã ăn cơm tối chứ?" Hứa Thư Di kêu to cắt ngang lời cô, sau đó không đợi cô trả lời, tự hỏi tự trả lời: "Giờ vẫn còn sớm, chắc là cô chưa ăn, cô thích ăn gì? Tôi đặt chỗ!"
Cô ấy lấy điện thoại ra bắt đầu lướt lướt.
"Không cần đâu cô Hứa." Mặc Tinh nói: "Tôi và anh Trương tất cả chẳng gặp nhau được mấy lần, anh ấy chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với tôi. Nói ra, anh ấy và cô đã giúp tôi mấy lần, tôi phải nói cảm ơn hai người mới đúng."
Hứa Thư Di cất điện thoại đi, bĩu môi nói: "Anh ấy bảo cô tiếp cận tôi là có mưu mô, bảo cô sau này cách xa tôi ra, thì chính là có lỗi với tôi, cũng có lỗi với cô!"
Cô ấy hừ mạnh một tiếng, mắt to trong veo lườm Trương Hàn, kéo dài giọng hô: "Thầy!"
"Cô Mặc, lần trước nói với cô những lời đó, là tôi đã mạo muội." Trương Hàn vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ xoa đầu Hứa Thư Di, anh ta quay đầu nói với Mặc Tinh: "Mong cô nê mặt, đi ăn cùng tôi và Thư Di một bữa cơ."
Mặc Tinh từ chối khéo: "Anh Trương khách sáo quá rồi, cô Hứa có thân phận không tầm thường, anh nghĩ tôi như vậy cũng là chuyện bình thường, chuyện này anh không cần để trong lòng đâu."
"Mặc Tinh..." Hứa Thư Di kéo tay cô, đáng thương làm nũng: "Cô không ăn cơm cùng tôi, có phải là giận tôi rồi đúng không?"