Lời nói của người giúp việc trước sau không đồng nhất, rõ ràng là đang nói dối.
Nhưng mà Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, anh lo lắng Mặc Tinh đang uống say ở phòng đối diện thật, nên vẫn đi đến bên cửa sổ, kém rèm cửa sổ ra.
Ánh mắt có thể nhìn thấy rõ là ở chỗ cửa sổ sát đất sáng sủa kia, mà trước cửa sổ, Mặc Tinh ăn mặc hở hang, bộ ngực đằng trước cao ngất, vạt dưới cái váy ngắn cũn khó khăn lắm mới che được cái mông vểnh cao, cô đang nhón chân ôm cổ An Thiếu Sâm nói gì đó.
Cô đưa lưng về phía Tiêu Cảnh Nam, còn An Thiếu Sâm thì cúi đầu nhìn cô, toàn bộ lực chú ý đặt lên người cô, hai người đều chưa chú ý đến Tiêu Cảnh Nam đang đứng trước cửa sổ ở phía đối diện.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Nam không thay đổi, chỉ là bàn tay đang cầm hộp nhẫn đang dùng sức nắm chặt đến nỗi ngón tay trắng bệch, đáy mắt đen ngòm.
Anh không biết tại sao mình còn đứng ở đây, có lẽ là trái tim vẫn để dành một phần may mắn.
Thế nhưng, khi anh nhìn thấy Mặc Tinh hành động to gan, rõ ràng đang nháy mắt tán tỉnh An Thiếu Sâm, tiếng hít thở của anh nặng dần, anh lập tức kéo rèm cửa sổ, quay người đi nhanh ra ngoài.
"Xin lỗi tổng giám đốc Tiêu, bây giờ anh vẫn chưa thể đi được, cô chủ chúng tôi nói là đợi cô ấy đến xong, anh mới được rời đi." Người giúp việc to gan chắn trước người Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam từ trên cao nhìn xuống nhìn người giúp việc, đáy mắt đen kịt một mảnh cuồng phong bão tát: "Tránh ra!"
"Tổng giám đốc Tiêu, đây là dặn dò của cô chủ chúng tôi, cô ấy bảo tôi phải ngăn cản anh, xin anh lượng..." Người giúp việc còn định chặn anh lại, nhưng cô ta còn chưa nói xong, đã bị anh đẩy ra rồi.
Tiêu Cảnh Nam bước dài chân đi đến cửa, mở cửa ra liền đi ra ngoài.
Người giúp việc gấp đến độ dậm chân, cô ta vội vàng đi theo sau lưng anh: "Tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Tiêu, xin anh chờ một chút, cô chủ của chúng tôi đến ngay đây!"
Tổng giám đốc Tiêu, anh từ từ đã!"
Mặc cho cô ta có gọi ở đằng sau thế nào, Tiêu Cảnh Nam vẫn không dừng bước.
May cho cô ta là, lúc hai người một trước một sau đi đến tầng hai thì An Sơ Tuyết đến.
Người giúp việc thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta thấp thỏm nói: "Cô chủ, tổng giám đốc Tiêu cứ muốn đi, tôi thật sự là không cản anh ấy được."
"Được rồi, ở đây không còn việc của cô nữa, cô đi xuống trước đi." An Sơ Tuyết nói một câu với người giúp việc, sau đó kéo lấy góc áo của Tiêu Cảnh Nam, dịu dàng hỏi: "Anh Cảnh Nam đã nhìn thấy hết rồi chứ?"
Lòng Tiêu Cảnh Nam cực kỳ bực bội, anh kéo dãn cà vạt ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cô nói là Mặc Tinh uống say, lừa tôi đến đây, sau đó tìm một người giống cô ấy, cố tình sắp xếp một màn này cho tôi xem?"
"Em thừa nhận, chuyện Mặc Tinh uống say là em lừa anh. Nhưng nếu em nói thẳng với anh là Mặc Tinh có quan hệ mập mờ với anh trai em, bảo anh tới bắt gian, em sợ anh sẽ không đến." An Sơ Tuyết cắn môi, có chút ủy khuất, lại có chút bất đắc dĩ.
Tiêu Cảnh Nam hừ lạnh một tiếng, không nói gì, coi như đã ngầm đồng ý.
Từ trước đến nay anh không có hảo cảm gì với người nhà họ An.
"Nhưng anh bảo là em tìm một người giống Mặc Tinh, cố tình sắp xếp một màn này cho anh xem thì oan uổng cho em quá." An Sơ Tuyết đỏ đỏ vành mắt: "Em là bạn thân của Mặc Tinh, còn đối tượng của cậu ấy là anh trai em, sao em có thể vô duyên vô cớ hắt nước bẩn lên hai người họ cơ chứ."
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt nổi lên hơi nước: "Hơn nữa, em và Mặc Tinh đã quen nhau nhiều năm, rốt cuộc người đó có phải là Mặc Tinh hay không, chắc trong lòng anh rất rõ."
Trong lòng như đang có trăm ngàn con kiến đang cắn nuốt, vừa tê vừa ngứa vừa đau, Tiêu Cảnh Nam tháo luôn cà vạt ra, khẽ nhíu mày nói: "Trên đời này nhiều người như vậy, khó đảm bảo có ai đó có lớn lên giống Mặc Tinh."
"Anh Cảnh Nam thà tin tưởng loại chuyện một phần trong trăm ngàn phần trăm, cũng không tin lời em, thật làm em tổn thương." An Sơ Tuyết cười khổ lau khóe mắt: "Thế này đi, anh trai em và Mặc Tinh vẫn đang ở phòng vừa nãy, chi bằng anh đi cùng em qua đó, xem xem rốt cuộc người đó có phải là Mặc Tinh hay không."
Tiêu Cảnh Nam vắt chiếc cà vạt lên khuỷu tay, bàn tay nắm chặt chiếc hộp, đôi mắt u ám không rõ, nhấc chân đi xuống tầng dưới.
An Sơ Tuyết chạy bước nhỏ đi bên cạnh anh, dịu dàng nói: "Cầu thang nhỏ phía tây nam phòng khách có thể đến được phòng đối diện, sau khi đến đó, em sẽ nói với Mặc Tinh là anh vừa tới tìm cậu ấy."
Anh bước rất nhanh, cô ta không thể không không chạy để đuổi kịp.
"Đây chính là phòng đó rồi, anh Cảnh Nam đợi chút, em đi gõ cửa." An Sơ Tuyết đi đến cửa trước một bước, khẽ gõ cửa.
Cốc cốc.
Cửa từ trong mở ra, An Thiếu Sâm mặc áo sơ mi trắng quần tây đứng ở cửa, trên khuôn mặt tuấn tú luôn dịu dạng giờ phút này không âm tình bất định, trong ánh mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam mang theo địch ý lồ lộ.
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam lướt qua anh ta, dừng trực tiếp ở chỗ Mặc Tinh đang mặc chiếc váy siêu ngắn và lộ rốn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Trong căn phòng này chỉ có Mặc Tinh và An Thiếu Sâm, không có người thứ ba!
"Cảnh Nam, sao anh lại đến đây?" Mặc Tinh cười tít mắt tiến đến trước mặt anh, hai tay ôm cổ anh, hôn một cái lên môi anh: "Có phải nửa ngày chưa gặp em nên nhớ em rồi đúng không?"
An Thiếu Sâm nhìn vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo của Mặc Tinh thì khuôn mặt cực kỳ khó coi, anh ta hận không thể tiến lên tách hai người ra. Nhưng anh ta vừa bước ra một bước đã bị An Sơ Tuyết túm lại, cô ta lắc đầu với anh ta.
"Công ty còn có việc, tôi đi trước!" An Thiếu Sâm cũng không thèm khoác áo khoác, liền đen mặt đi ra ngoài.
Cả người Mặc Tinh gần như là dán lên người Tiêu Cảnh Nam: "Sao anh không nói chuyện? Hôm nay tâm trạng không tốt à?" Cô cười hì hì hai tiếng: "Thế em lại hôn anh một cái nữa, anh đừng giận nữa được không?"
Cô chu môi dán lên muốn hôn anh, nhưng anh quay đầu đi, tránh cái hôn của cô.
Tiêu Cảnh Nam nghĩ đến hình ảnh mà anh nhìn thấy trước đó, trên gương mặt một trận cuồng phong bão táp, anh cởi tay cô ra, đẩy cô ra, lạnh lùng hỏi: "Tại sao em lại ở trong này?"
"Tất nhiên là em đến tìm Sơ Tuyết chơi rồi!" Mặc Tinh trả lời không chút do dự, không có một tí biểu hiện chột dạ gì.
Nói dối! Trong lòng Tiêu Cảnh Nam cực kỳ bực bội, anh dùng sức kéo kéo áo, hai cái cúc trên áo sơ mi lạch cạch rơi xuống sàn nhà.
Anh ném cái cà vạt đang vắt trên khuỷu tay đi, cũng không nói chuyện, quay đầu liền bỏ đi.
Mặc Tinh mờ mịt không hiểu gì, nhíu mày muốn đuổi theo: "Cảnh Nam, anh đợi em với!"
"Mặc Tinh." An Sơ Tuyết từ phía sau giữ cô lại, vẻ mặt chân thành nói: "Có lẽ anh ấy nhìn thấy cậu ở trong này với anh tớ, mà anh tớ thì theo đuổi cậu nên anh Cảnh Nam ghen thôi. Giờ cậu mà qua tìm anh ấy thì chỉ thêm dầu vào lửa thôi, để tớ đi giải thích giúp cậu cho."
Tiêu Cảnh Nam vừa ra khỏi biệt thự, còn chưa kịp lên xe, thì đã bị An Sơ Tuyết đuổi kịp đến.
Cô ta ôm ngực, thở hổn hển: "Bây giờ anh Cảnh Nam đã tin em rồi chứ? Ngày mai Mặc Tinh sắp đính hôn với anh rồi, nhưng đến giờ cậu ấy vẫn mập mờ không rõ với anh trai em, em không muốn nhìn anh bị hai người họ lừa, nên mới gọi anh đến vào lúc bọn họ vụng trộm."
"Mặc Tinh vụng trộm với anh cô, còn cần phải gọi An Như Nhã và Dương Lâm cùng đến à? Sơ Tuyết, cô nghĩ Mặc Tinh là con ngốc à?" bây giờ lòng Tiêu Cảnh Nam rối như ma, anh cũng không biết là mình đang nghĩ gì nữa.
Ánh mặt trời xuyên qua quần áo anh, chiếu ra một cái bóng lên xương quai xanh của anh. Bộ comle của anh không được mặc cẩn thận như ngày thường, thậm chí hai cúc rơi ra còn hiện lên có chút lộn xộn, nhưng lại tăng thêm vài phần gợi cảm cho anh.