Mặc Lôi lơ đễnh, hừ lạnh nói: "Người mà đến con gái đẻ cũng không quan tâm, chỉ biết đến lợi ích, cho dù phá sản thì cũng đáng!"
"Anh nghiêm túc à?" Vân Mân chống tay vào eo, từ từ nói: "Anh nghĩ hay nhỉ, nếu nhà họ Mặc phá sản, anh sẽ không thể tiêu tiền như nước giống như bây giờ nữa, có khi ngay cả những chiếc xe mà anh yêu thích trong gara cũng phải bán đi..."
"Nói cứt gì nhiều vậy, ông đây có thể tiêu tiền như nước hay không thì liên quan rắm gì đến cô! Cô cút đi cho tôi!" Ngoài vợ và em gái ra, Mặc Lôi không có lòng thương hoa tiếc ngọc gì gì đó với ai hết, anh ấy trực tiếp đẩy Vân Mây ra, nhấc chân đá Tiêu Cảnh Nam.
Vân Mân nghiêng đầu nhìn về phía ba bảo vệ, nhíu mày nói: "Cho các anh lên để nhìn trò vui à? Còn không mau ngăn cậu Mặc lại?"
Dứt lời, Tiêu Cảnh Nam đã bắt được cái chân mà Mặc Lôi đá tới, dùng sức ném một cái.
"Móa!" Mặc Lôi suýt thì ngã trên sàn, may mà nắm được một bên sô pha, nhưng bởi vì cái động tác bắt chân này kéo đến trứng, anh ấy đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, đã có hai bảo vệ đi lên, một trái một phải giữ chặt Mặc Lôi.
Còn một người khác thì theo mệnh lệnh của Vân Mân, tiến lên đỡ Tiêu Cảnh Nam, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
"Tổng giám đốc Tiêu, cậu Mặc thì phải xử lý thế nào?" Vân Mân hỏi: "Báo cảnh sát để người của cục cảnh sát dẫn đi, hay là thế nào?"
Tiêu Cảnh Nam vòng tay lên cổ bảo vệ, vì đau đớn mà cái trán anh toát mồ hôi lạnh rồi chảy xuống má.
Anh chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn qua Mặc Lôi, liền thu lại tầm mắt luôn, hỏi một đằng anh trả lời một nẻo: "Bảo bên phía bảo vệ xóa băng ghi hình giám sát của hôm nay."
"Nhưng quy định băng ghi hình giám sát phải lưu trên ba tháng." Vân Mân nói.
Có lẽ nỗi đau trên chân đã mất đi tác dụng, con người Tiêu Cảnh Nam đã nhiễm một tầng mơ màng, sắc mặt tái nhợt đã phủ một tầng ửng đỏ từ lúc nào không hay. "Chỉ xóa của tầng này, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."
"Vâng." Vân Mân không để ý đến Mặc Lôi đang kêu la ở bên cạnh, cô ta nói với bảo vệ: "Xe đã chờ ở dưới lầu, anh đưa tổng giám đốc Tiêu đi đi, cái gì nên nói cái gì không nên nói, anh tự rõ."
Bảo vệ gật đầu lia lịa, sau đó đỡ Tiêu Cảnh Nam dời đi.
Cửa đã bị khóa từ bên ngoài, Mặc Tinh ở bên trong không thể mở được. Cô đập cửa hò cả nửa ngày, cổ họng đã khàn, nhưng không có ai mở cửa cho cô.
Mãi cho đến khoảng nửa tiếng sau, Vân Mân đã mở cửa cho cô.
Mặc Tinh vội vàng nói cảm ơn, sau đó cô chạy về phía phòng 505 đối diện, nhưng cô lại thấy trong phòng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, quần áo bị xé rách của cô, camera bị giẫm nát, cốc đế dài bị đập vỡ cũng không thấy nữa.
Sàn nhà sáng như gương, tựa như những vết máu chỉ là cảnh trong mơ của cô.
Cô tìm khắp phòng, nhưng không thấy Tiêu Cảnh Nam và anh trai cô, sắc mặt cô trắng bệch chạy đến trước mặt Vân Mân, trong giọng nói hiện lên sự run rẩy: "Vân Mân, cô có biết bây giờ anh tôi... đang ở đâu không?"
"Vết thương trên đùi tổng giám đốc Tiêu khá nặng, cô không muốn hỏi xem bây giờ anh ấy đang ở đâu à?" Khóe miệng Vân Mân khẽ nhếch lên một độ cong quyến rũ, nhưng đáy mắt lại không có tí ý cười nào.
Mặc Tinh không quan tâm Tiêu Cảnh Nam bị thương thế nào, bây giờ ở đâu, cô nắm lấy cánh tay của Vân Mân, lại hỏi lại một lần nữa: "Cô có nhìn thấy anh tôi không?"
"Tôi thấy rồi." Vân Mân nhẹ nhàng rút khỏi tay cô, trong nụ cười chứa sự tức giận không dễ phát hiện: "Tôi không chỉ nhìn thấy, tôi còn suýt bị anh ta đánh, cậu Mặc càng ngày càng giỏi rồi."
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, tâm loạn như ma, khẩn cấp muốn biết tình hình của Mặc Lôi, nhưng cô lại không thể không kiên nhẫn mà nói xin lỗi Vân Mân: "Anh tôi vì chuyện của tôi nên hơi mất bình tĩnh, tôi thay anh ấy xin lỗi cô."
"Được rồi, tôi cũng có thể hiểu được." Thấy cô khúm núm như thế, Vân Mân khẽ thở dài, không rõ là đồng tình hay là cảm xúc khác: "Arg cô không sao, tôi nghe ý của tổng giám đốc Tiêu, chắc là cũng không định so đo chuyện lần này với anh cô, cô đừng lo lắng nữa."
Lo lắng trong lòng Mặc Tinh đã giảm một ít: "Cảm ơn cô Mân đã nói cho tôi biết những điều này."
Nhưng lo lắng lại chưa hết, cô nghĩ người như Tiêu Cảnh Nam, không giống là sẽ dễ dàng tha cho anh cô như vậy.
Vân Mân khẽ ừ một tiếng, lúc đi qua bả vai cô, cô ta dừng bước, nghiêng đầu nói với cô: "Hôm nay cô không phải làm việc nữa, cô đi về nghỉ ngơi đi."
"Được." Được nghỉ ngơi là chuyện tốt, nhưng mắt phải của Mặc Tinh giật kinh hoàng, không hiểu sao trong lòng hơi bất an.
Trong ánh mắt khác thường của mọi người, cô đi vào thang máy. Không có gió, nhưng cô không mặc gì dưới chiếc váy, trống trơn lành lạnh, đã làm cho cô cảm thấy nhục nhã lại làm cô khó chịu.
Trong thang máy có ba nam hai nữ, một người phụ nữ trong đó chỉ vào Mặc Tinh, nhón chân ghé vào bên tay người đàn ông, không biết là đang thì thầm cái gì.
Mặc Tinh không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng cô cảm giác bọn họ đang nhìn mình, và đang nghị luận về mình.
Cô mất tự nhiên khép hai chân đứng trong góc thang máy, hai tay cầm chặt hông chiếc váy, gương mặt lúc trắng lúc đỏ.
Đinh!
Thang máy đến nơi, Mặc Tinh từ trong góc thang máy đã đứng ra cửa. Cửa thang máy vừa mở, cô liền nhanh chóng đi ra, nhưng vừa đi ra, cô đã bị một người túm lấy lay.
Cô quay đầu lại nhìn, người túm cô chính là người phụ nữ nhón chân nói thì thầm với người đàn ông vừa nãy. "Xin chào, xin hỏi có việc gì không?"
Người phụ nữ mỉm cười với cô, đột nhiên cô ta cúi người cởi giày cao gót trên chân ra, để ở trước mặt cô: "Hai chúng ta cao xấp xỏ nhau, hình như cỡ chân cô cũng giống tôi, chắc là cô đi được."
Bàn tay đang nắm chặt góc áo của Mặc Tinh thả lỏng ra, yết hầu hơi kéo căng, cô cúi đầu nhìn đôi gày cao gót màu đỏ trên mặt đất, không nói gì.
"Cô không cần lo cho tôi." Người phụ nữ mỉm cười: "Lát nữa chồng tôi lại mua cho tôi một đôi nữa là được."
Mặc Tinh nhìn đôi giày, là hàng hiệu, hơn nữa thoạt nhìn chưa đi được mấy lần: "Không cần đâu, cảm ơn, tôi là..." Nhân viên công tác ở đây, ở rất gần đây.
"Cô đừng khách sáo, vừa khéo là vợ tôi thích mới ghét cũ, gần đầy muốn thay giày!" Người đàn ông trực tiếp ngồi xổm người xuống, cõng người phụ nữ lên lưng, cũng không cho Mặc Tinh cơ hội từ chối, hai người nói nói cười cười rời đi.
Mặc Tinh mím môi, cô ngửa đầu hít sâu một hơi, đi đôi giày hơi rộng, về ký túc xá.
Cô vừa mới đẩy cửa ra, Lâm Hiểu đã tiến lên đón, hỏi cô với vẻ mặt lo lắng: "Cô... cô không sao chứ?"
"Không." Mặc Tinh chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cô cởi giày ra, cúi đầu ngồi lên giường. Cô muốn gọi điện cho anh trai hỏi xem anh thế nào, nhưng lại sợ nghe được tin xấu gì.
Lâm Hiểu ngồi xuống cùng cô, nhìn dấu hôn chằng chịt trên cổ cô, mấy lần mở miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra.
"Sao vậy?" Mặc Tinh không ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu.
Lâm Hiểu há miệng, không ra tiếng, cô ấy đứng lên, đi mấy bước trên mặt đất rồi lại ngồi xuống bên cạnh Mặc Tinh, dè dặt lại mang theo một chút hổ thẹn hỏi: "Mặc Tinh, cô không có chuyện gì thật chứ?"