Rầm!
Gần mười cái ly đế cao bị Tiêu Cảnh Nam gạt xuống đất, vỡ nát, rượu đỏ văng đầy trên mặt đất, mùi rượu nồng nặc bay khắp phòng.
Cùng với tiếng ly vỡ vang lên, trong lòng Mặc Tinh cũng lộp bộp, cô vô thức cuộn mình lại, nhưng Tiêu Cảnh Nam lại nhặt một mảnh vỡ lên, sau đó annh đã tự đâm vào đùi mình.
Lập tức, máu đã ướt sũng comle của anh.
Nhưng dù vậy, ngoài việc sắc mặt Tiêu Cảnh Nam tái nhợt ra thì vẻ mặt anh không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí ngay cả một tiếng hừ cũng không có.
Mặc Tinh ôm chặt lấy cơ thể mình, vì sợ mà không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán càng toát ra nhiều hơn.
Tiêu Cảnh Nam tàn nhẫn với người khác, anh cũng tàn nhẫn với bản thân anh, bây giờ chỉ là không muốn bị dưowjc tính khống chế mà thôi, anh liền cứ thế đâm bừa vào đùi mình... Không biết lần này anh sẽ làm gì cô và anh cô đây.
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Âm thanh của giày dẫm lên mặt đất càng ngày càng gần.
Mặc Tinh thấy Tiêu Cảnh Nam mặt lạnh từng bước từng bước tiến lại gần cô, trên mặt hoàn toàn không còn huyết sắc, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang liều mạng hô bỏ chạy. Nhưng tay chân cô lại mềm nhũn, giống như là bị nhựa cao su dính chặt vậy, không thể động đậy tí nào.
Sợ.
Sợ thật sự.
Không biết liệu giây tiếp theo mảnh vỡ trong tay Tiêu Cảnh Nam có đâm vào đùi phải của cô rồi làm cho chân cô tàn phế luôn không...
Ka ka!
Mảnh vỡ đụng vào nền nhà, đồng thời trái tim Mặc Tinh cũng đập thình thịch theo, sau đó nhịp tim liền đập mạnh, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Cô giật giật khóe miệng, muốn cầu xin tha thứ, nhưng cảnh tượng anh vô tình đánh gãy chân cô vào hai năm trước không ngừng hiện lên trong đầu, cổ họng cô giống như bị kiến bò, một chữ cũng không nói ra được.
Tiêu Cảnh Nam bế cô lên, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho cô, anh ném thẳng cô ra ngoài phòng, bịch một tiếng đóng cửa lại.
Lúc này vào khoảng bốn giờ chiều, câu lạc bộ Dream sắp vào giờ đông khách, đi trên hành lang chưa có khách, nhưng có một cô công nhân vệ sinh đang quét tước, còn có hai cô gái đón khách đang nói nói cười cười đi về phía này.
Ba người họ đã nhìn thấy Mặc Tinh, bọn họ giật mình một cái, quét tước thì không quét tước nữa, nói cười thì không nói cười nữa, tất cả ngẩn người nhìn cô.
Có một người trong số đó lấy điện thoại ra, nhưng chắc là kiêng dè tiếng xấu tội phạm giết người của cô, nên lại ngượng ngừng cất điện thoại đi, không dám chụp ảnh hay quay video.
Mặc Tinh khoanh hai tay trước ngược, đôi chân thon dài thẳng tắp kẹp chặt, cô cúi thấp đầu dùng tóc che đi khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, tứ chi và cả trái tim đều lạnh giá, tựa như ngay cả máu cũng đình chỉ vận chuyển.
Cô liếm cánh môi khô khốc, ý đồ dùng bàn tay yếu đuối đẩy cửa phòng ra, nhưng cánh cửa đã bị Tiêu Cảnh Nam khóa từ bên trong rồi, căn bản là không đẩy ra được.
Anh trai cũng không ở đây, để lại cho cô chỉ có * trần truồng quay về ký túc xá...
Mặc Tinh hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, hứng chịu ánh mắt kinh hãi hoặc là xem náo nhiệt hoặc là đồng tình xen lẫn không hiểu, gian nan đi từng bước một về phía trước.
Đinh!
Tiếng thang máy vang lên.
Mặc Tinh dừng bước, gương mặt trắng bệch, cơ thể không kìm chế được run rẩy. Lẽ nào mình phải * trần truồng mất mặt xấu hổ thế này này đi một vòng trong câu lạc bộ, làm trò cười cho người khác thật sao?
"Đứng lại, đừng di chuyển nữa." Cửa thang máy mở ra, Vân Mân đi tới, trên cánh tay cô ta có vắt chiếc váy áo.
Đôi mắt hoa đào của cô ta hơi nhướng lên, sau đó đi đến trước mặt Mặc Tinh, nhanh chóng dứt khoác mặc cái váy đầm lên người cô.
Tư vị chân không khó chịu, nhưng so với lộ sạch thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Đầu óc Mặc Tinh hỗn loạn, cô cũng không nghĩ tới là tại sao trong tay Vân Mận lại cầm một chiếc váy đầm, cô khẽ nói lời cảm ơn, gương mặt dần dần nóng lên, chỉ có cảm giác bối rối không chịu nổi.
"Cảm ơn cô ta làm cái gì? Tiêu Cảnh Nam và cả người bên cạnh anh ta, chẳng ai tốt đẹp cả!" Mặc Lôi vừa đi ra từ nhà vệ sinh thì nghe thấy Mặc Tinh đang nói cảm ơn với Vân Mân, anh ấy đen mặt đi tới.
Trông thấy Mặc Tinh chân trần đứng trên mặt đất, anh ấy nhíu mày, trực tiếp chặn ngang eo ôm cô lên.
Anh ấy muốn hỏi một chút gì đó, nhưng Vân Mân đang đứng ở bên cạnh, anh ấy không tiện hỏi.
Mặc Tinh ôm cổ anh ấy, hơi mệt mỏi giải thích: "Quần áo trên người em là chị Mân cho, em phải cảm ơn chị ấy."
"Quần áo trên người em là cô ta cho ư? Tên họ Tiêu lột sạch..." Mặc Lôi trợn trừng mắt, lời nói đã đến bên khóe miệng lại cứng rắn nuốt trở về, anh ấy cảm thấy như là bị người nhổ một bãi nước bọt ở trong cổ họng, khạc không ra lại không nuốt xuống được, chẳng những buồn nôn còn rất khó chịu.
Vân Mân cũng không hỏi han hai anh em nữa, cô ta nói câu còn có việc, liền đi gõ cửa phòng 505 luôn: "Tổng giám đốc Tiêu, là tôi."
Mặc Tinh nhoài người vào trong lòng Mặc Lôi, cô trông thấy cửa phòng 505 mở ra, rồi lại đóng lại một lần nữa. Cô nhìn cửa phòng đóng chặt một lúc, mới thu lại tầm mắt, cười tự giễu.
"Anh, anh bỏ em xuống đi, em tự đi được." Cô nhẹ giọng nói.
Mặc Lôi không buông tay, mà nhíu mày, anh ấy thấp giọng nói: "Có chuyện gì vậy? Tại sao Tiêu Cảnh Nam lại lột sạch quần áo của em rồi ném em ra ngoài? Thuốc mà anh bỏ cho anh ta không có tác dụng à?"
"Camera trong chiếc vòng cổ đã bị anh ấy phát hiện." Mặc Tinh nắm chặt nắm đấm, mỗi chữ nói ra đều cực kỳ khó khăn.
Nỗ lực lần này đi uổng phí hết, cô chẳng những không thể rời khỏi câu lạc bộ Dream, mọi việc cô làm sau này còn khó khăn hơn nữa.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Lôi xanh mét, nhưng anh ấy vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Vậy... chiếc camera còn dùng được nữa không?"
Mặc Tinh lắc đầu, cô rít lên: "Đã bị ném xuống đất, vỡ vụn rồi." Cô ngẩng đầu nhìn anh ấy, không cam lòng hỏi: "Anh, video mà camera ghi lại có đồng bộ lên lưu trữ đám mây không?"
"Thời gian gấp quá, anh chưa kịp cài đặt! Chủ yếu là anh nghĩ kế hoạch bỏ camera vào trong vòng cổ rất tốt, căn bản sẽ không bị phát hiện! Đều tại anh!" Mặc Lôi vừa áy náy vừa hối hận, hận không thể bóp chết mình đợt quá khứ kia.
Đôi mắt Mặc Tinh dần ảm đạm, nhưng cô vẫn an ủi anh ấy: "Cũng chẳng có gì to tát cả, có lẽ đợi mười mấy hai mươi mấy năm nữa trôi qua, Tiêu Cảnh Nam, An Sơ Tuyết sẽ hết giận, bọn họ sẽ không so đo với em như này nữa."
Cho dù mười mấy hai mươi mấy năm sau,Tiêu Cảnh Nam, An Sơ Tuyết không so đo với cô nữa, nhưng đời người có mấy cái mười mấy năm hai mươi mấy năm cơ chứ?
Huống hồ, sau khi mười mấy hai mươi mấy năm trôi qua, chưa chắc đám người Tiêu Cảnh Nam sẽ bỏ qua cho cô.
Nhưng vậy thì sao chứ? Anh trai đã cố gắng hết sức giúp cô rồi, cô không muốn để anh ấy áy náy hay gì gì đó.
Nhưng mà, trong lòng Mặc Lôi không nuốt được cơn tức này, gương mặt anh như nổi bão: "Không được, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được! Anh ta đã đánh gãy chân em, tốn em vào tù, bây giờ ngủ em, anh ta đã chiếm được nhiều món hời như vậy, thế mà còn muốn giữ em ở câu lạc bộ Dream cả đời, thật con mẹ nó cầm thú!"
Anh ấy để Mặc Tinh xuống đất, anh ấy thấy cái váy hơi ngắn không che được hết nên đã cởi luôn áo sơ mi ra, khoác lung tung lên người cô, còn anh ấy thì để trần phần cánh tay.
"Anh à, chuyện em bỏ thuốc anh ấy, anh ấy chưa tới tìm anh thì anh dừng đi đến chỗ anh ấy gây rối!" Cánh tay Mặc Tinh cũng được bọc trong áo sơ mi, không thể dùng tay, cô chier có thể chặn trước mặt anh ấy.
Mặc Lôi giận quá mất khôn, chẳng nghe lọt tai cái gì hết, anh ấy đạp thẳng một cước mở toang cửa phòng đối diện phòng 505, sau đó đẩy cô vào: "Phòng này, anh đã bao một ngày, em cứ ngủ một giấc thật ngon ở trong này đi, không cần để ý chuyện bên ngoài!'
"Anh." Mặc Tinh cau này gọi anh một tiếng, cô muốn cản anh ấy, nhưng cánh cửa đã kêu lạch cạch một tiếng, cửa đã bị anh ấy khóa lại.
Khuôn mặt Mặc Lôi khó coi đến cực điểm, để trần cánh tay, đẩy cửa phòng 505 ra, liền xông vào.